Ba Đêm Định Mệnh

Chương 6



Aveline bị đánh thức bởi tiếng gọi nhau í ới của người hầu ở nơi nào đó dưới tầng. Ngay lập tức, cô cuộn mình

sát hơn vào cơ thể to lớn ấm áp bên cạnh, quấn thân mình vào những tấm mền và rúc vào cổ họng Lucien. Còn quá sớm để tỉnh dậy. Còn nơi cô đang nằm quá đáng yêu...

Buổi sáng! Đôi mắt choàng mở, cô bật người ngồi dậy. Ánh nắng ngợp cả căn phòng. Tiếng dây cương cùng móng ngựa lọc cọc vọng vào cửa sổ. Những bước chân sàn sạt bên ngoài cửa phòng ngủ khi người hầu đi lại qua các hành lang, thực hiện nhiệm vụ của mình.

"Ôi, không!" Sợ hãi, cô trượt chân khỏi giường, kéo theo tấm mền để vội vã che đậy khi băng qua phòng về phía chiếc tủ ngăn kéo của Lucien. Với những ngón tay run rẩy, cô vồ lấy chiếc đồng hồ bỏ túi và bật nắp.

Mặt trời đã mọc hơn một giờ.

"Nếu em cần tiền, em đơn giản chỉ cần hỏi anh một tiếng." Lucien dài giọng lên tiếng từ chiếc giường, âm thanh nghẹn lại vì chiếc gối. "Anh chỉ giữ đồng hồ bỏ túi ở đây, nếu em không thấy phi

"Em ngủ quá lâu." Cô ném đồng hồ lên tủ và chạy như bay đến đống quần áo rải rác khắp phòng. "Mặt trời đã lên cao. Những người hầu đều tỉnh giấc. Cha em chắc chắn cũng dậy rồi!" Cô buông tấm mền và túm lấy chiếc áo lót rơi trên sàn, điên cuồng lộn nó lại khi tìm kiếm phần cổ và tay áo.

"Những người hầu sẽ không hé răng nếu họ còn coi trọng công việc của mình." Lucien ngồi dậy và vươn vai, hờ hững một cách lười biếng với tình trạng khỏa thân của mình. "Và cha em chắc chắn vẫn ngồi ở bàn đánh bạc."

"Sao anh có thể nói một câu kinh khủng như vậy!" Cô giật chiếc áo qua đầu và thọc vào hai tay áo.

Gã nhướng hàng lông mày trong điệu bộ chế nhạo dần trở nên quen thuộc. "Aveline thân mến của anh ơi, anh có phải nhắc em chính thói ham mê cờ bạc của cha em đã dẫn em đến đây không?"

Kéo chiếc áo qua hông, cô hất mái tóc khỏi gương mặt và trừng mắt nhìn gã. "Em tưởng là do thói ham mê đấu súng của anh."

"Ồ, không đâu." Gã đứng dậy và bước về phía chiếc ghế vắt quần áo của gã. "Chúng ta đã đi xa thế này mà không cần đến một lời dối trá, Aveline. Em đừng bắt đầu nó bây giờ."

"Dối trá ư?" Cô vuốt tóc lên và buộc lại với sợi dây lụa cô tìm thấy trên bàn đánh cờ. "Hãy nói đến chuyện dối trá, Lucien. Còn lời hứa không tiết lộ với ai mối quan hệ của chúng ta thì sao?"

Gã nhăn mày khi kéo quần. "Anh chẳng nói với ai cả."

"Vậy anh chàng Dante Wexford đó là ai?" Cô phát hiện chiếc váy bị ném cách đó một quãng, dưới một chiếc ghế. "Làm sao tối hôm trước anh ta lại đến nhà em và nói bóng gió anh ta biết mọi thứ về chúng ta?"

"Anh không biết em đang nói gì."

"Anh ta đã đến vào cái đêm thứ hai." Cô vật lộn để chui vào chiếc váy mà không được ai giúp đỡ, nhưng rồi nhận ra không sao với tới được những chiếc móc.

"Có vẻ anh ta đã thắng một khoản tiền từ cha em."

"À." Nhếch miệng cười, Lucien nhặt áo sơ mi của gã lên. "Vậy thì sáng tỏ rồi. Chuyến viếng thăm của cậu ta chẳng liên quan gì đến chúng ta cả."

"Liên quan hết thảy đến chúng ta!" Một tay cô khua chiếc giày tìm thấy bị ném dưới gầm giường, trong khi tay kia bận giữ chặt hai mép váy. "Anh ta công khai tán tỉnh và mời mọc. Và ánh nhìn trong đôi mắt ám chỉ anh ta biết hết."

"Đừng lố lăng thế." Gã tránh chiếc giày cô vung vẩy trước mặt mình và quay người cô lại để có thể móc chiếc váy cho cô. "Dante tán tinh tất cả phụ nữ. Tính cậu ta là vậy."

"Anh ta đã trông thấy em sáng hôm đó", cô nhắc.

Lucien thở dài. "Đúng vậy."

"Anh ta có hỏi em là ai không? Anh có nói tên em với anh ta không?"

"Không, anh không nói tên em cho cậu ta!" Giận dữ khiến giọng gã thô ráp khi cài chiếc móc cuối cùng và xoay người khỏi cô. "Em thật vô lý. Anh đã nói mối quan hệ của chúng ta chỉ liên quan đến hai chúng ta rồi còn gì."

"Vô lý ư?" Cô quay phắt lại đối mặt gã. "Anh ta là bạn anh. Anh đang trông chờ em tin anh không kể gì hết sao?"

"Anh không kể gì hết. Và quỷ bắt em đi khi dám nghi ngờ anh." Gã tóm lấy vai cô. "Em khó chịu vì chúng ta phải chia tay. Không cần viện cớ tranh cãi để che giấu điều đó."

"Đồ ngạo mạn!" Cô hất tay gã. "Tôi chẳng có gì để viện cớ. Nhìn vào hoàn cảnh chúng ta tìm thấy nhau xem. Nếu anh là một người trọng danh dự đã chẳng đòi hỏi một cái giá như thế cho mạng sống của cha tôi."

Mặt gã se cứng, đôi mắt long lên vì kìm nén tức giận. "Nếu cha em là người trọng danh dự, thì đã chẳng có cuộc đấu súng nào ngay từ đầu. Em quên rồi sao, ông ta đã đặt nghi ngờ cho danh dự của anh."

"Và cái giá cho danh dự của anh là thanh danh của tôi."

"Đừng cố thử đổ lỗi cho tôi vì điều đã xảy đến giữa chúng ta", gã quát. "Chính em là người đã tìm đến tôi. Chính em đã chấp nhận những điều kiện của tôi."

"Và điều kiện của tôi bao gồm việc hoàn toàn giữ bí mật. Anh bạn tốt Wexford của anh đã phá hủy điều đó."

"Cũng như tôi đã phá hủy em à?" Gã nhạo báng. "Trưởng thành đi, Aveline. Tôi không ép em lên giường với tôi. Là em tự nguyện."

Hai má cô đỏ rực, nhưng vẫn nâng cằm lên kiêu ngạo. "Đúng vậy. Và tôi sẽ tiếp tục làm thế nếu cứu được cha tôi."

"Ồ, tuyệt lắm!" Gã vỗ tay hoan nghênh, gương mặt cay nghiệt vì trào phúng. "Diễn vở trinh nữ tội lỗi đi nào, Aveline thân yêu. Cô gái đáng thương, phải hy sinh sự trong trắng của cô ấy cho tên quái thú để cứu mạng cho người cha yêu dấu." Gã bước đến chiếc rương bằng gỗ nhỏ đặt trên chiếc bàn gần đấy. Mở chiếc hộp tinh xảo, gã rút ra một xấp giấy. "Đây là những gì em bán thân để lấy, em thân yêu. Những tờ giấy nợ của cha em, tổng cộng hơn ba nghìn bảng."

Cô nắm chặt hai bàn tay hai bên sườn, nỗi cay đắng từ câu nói của gã vượt quá ngoài sức chịu đựng. "Làm sao anh có thế nói một điều như thế?"

"Ý em là tại sao tôi có thể nói sự thật ấy à?" Gã bật cười, giọng gay gắt và rã rời. "Tôi luôn biết tất cả mọi người đều có giá của mình, em thân yêu ạ, đặc biệt là phụ nữ." Gã tiến lại gần, dùng xấp giấy nắm chặt trong tay đế vuốt ve mặt và cổ họng cô. "Tôi phải cảm ơn em vì cái giá xứng đáng được em đưa ra, Aveline ạ. Khi bên nhau của chúng ta... rất thích thú."

Nỗi đau đớn đâm xuyên vào trái tim yếu đuối của cô. Gã khiến cô không khác gì một gái làng chơi, như thể cô dâng hiến bản thân cho gã vì tiền.

Nhưng chẳng lẽ không phải?

Cổ họng thít chặt khi cô chật vật kìm lại những giọt nước mắt. Cô sẽ không để gã giễu cợt, sẽ không để gã hạ thấp những điều mình làm vì cứu sống cha.

"Anh là một gã đàn ông khốn khổ và xấu tính", cô thì thào.

"Cuối cùng, sự thật cũng được thốt ra từ môi em!" Gã cúi sát gương mặt cô. "Lấy giấy nợ của cha em đi, Aveline. Thỏa thuận đã hoàn tất."

Xương sống cô đanh cứng khi cảm xúc đã được kiểm soát, cô giật đám giấy từ tay gã. "Gọi xe ngựa đi."

Gã giật lùi một bước, rồi quét cho cô cái cúi chào đầy khinh bỉ. "Như tiểu thư của tôi mong muốn."

Phớt lờ gã, cô quay đi để tìm chiếc giày còn lại.

Trong chốc lát gã không cử động, rồi đột ngột sải chân về phía cửa, giật phăng nó rồi nghênh ngang đi ra ngoài.

Tiếng cửa đóng sập lại giải thoát tình trạng căng thẳng nắm giữ những xúc cảm kìm nén của cô. Với những giọt nước mắt tuôn trào ướt đẫm hai má, cô cẩn thận cất những tờ giấy nợ và bắt đầu thu nhặt giày dép và áo choàng.

Trái tim cô tan vỡ. Nhưng cô thà chết chứ không để Lucien DuFeron phát hiện mình đã ngu ngốc đến mức đem lòng yêu gã.

Từ cửa sổ của một phòng khách trên lầu, Lucien nhìn cỗ xe ngựa đi mỗi lúc một xa. Gã biết Aveline ngồi trong đó, dù không hề hướng mắt về phía cô từ lúc đóng sập cửa phòng ngủ. Gã không bản thân đủ sức đối mặt với cô lần nữa.

Làm sao cô có thể nghi ngờ gã? Làm sao cô có thể buộc tội gã đã phá hủy thỏa thuận của bọn họ?

Và từ khi nào ý kiến của một người đàn bà lại trở thành vấn đề của gã vậy?

Gã áp trán lên cửa sổ. Từ lúc gặp Aveline.

Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc. Đây chính là những gì cảm xúc mềm yếu mang lại - không gì ngoài bội phản và khổ đau. Yếu đuối. Gã hẳn đã phát điên khi trong thoáng chốc từng nghĩ Aveline khác biệt so với những người đàn bà khác. Là cô đã tìm đến gã, không phải sao? Cô cũng có một cái giá như tất cả những người khác. Cô đề nghị lấy cơ thể đổi lại cho cuộc sống của cha mình.

Thôi được, đề nghị đổi lấy cơ thể cô là ý tưởng của gã. Nhưng gã đâu hề mong cô đồng ý. Khi cô làm vậy - đúng, gã sau cùng vẫn là một người đàn ông, không thằng đàn ông nào lại phú nhận những gì được trao tặng quá hào phóng đến thế.

Nhưng gã không trông đợi mình sẽ quan tâm.

Gã đứng thẳng người và lơ đẵng chà xát cơn đau trong trái tim, nhìn chiếc xe ngựa của cô biến mất nơi khúc quanh. Cô sẽ không trở lại.

Cổng Gai đột nhiên hiện ra to lớn và lạnh lùng quanh gã. Trống rỗng. Không còn những hành lang vang vọng tiếng cười của cô. Hoặc những âm thanh thở gấp nho nhỏ khi gã khiến cô sửng sốt. Hay tiếng rên thỏa mãn nhỏ xíu thoát khỏi môi cô khi gã trượt vào trong cô.

Gã không thể ở lại đây.

Gã nên đến Luân Đôn. Tìm Dante. Tẩy xóa ký ức với Aveline bằng cách lãng quên bản thân trong vòng tay của người đàn bà khác. Mười người đàn bà khác.

Nhưng ngay cả khi gã bỏ đi để ra lệnh cho người hầu, ngay cả khi gã thầm nhẩm lại những cái tên của các nhân tình tiềm năng trong đầu, gã nhận ra sự thật.

Gã sẽ không bao giờ quên được Aveline.