Ba Lần Trốn Tìm

Chương 12: Điểm chí mạng



Giang Trạch Lâm và Cung Tiểu Khê hẹn Các lão đầu trong một trà quán. Tư Đồ Lạc Kiếm nấp trong chỗ kín đáo nhìn ra. Các lão đầu vừa trông thấy Vân Trung Ngọc Bội liền sửng sốt, giây lát sau mới chậm rãi thu hồi sắc mặt, nói:

“Tìm được là tốt!”

Ông rút ra một xấp ngân phiếu dày cộm đưa cho Giang Trạch Lâm rồi rời khỏi. Ngay đến Giang Trạch Lâm cũng nhận ra vấn đề: “Chẳng phải bảo là vật báu gia truyền thất lạc đã lâu sao? Ông ta thậm chí còn chẳng buồn hỏi chúng ta tìm thấy ở đâu, tìm thấy thế nào nữa?”

Tư Đồ Lạc Kiếm bước ra: “Cứ theo sau ông ta, chắc chắn sẽ tìm được manh mối.”

Giang Trạch Lâm và Cung Tiểu Khê đồng ý. Ba người âm thầm đi theo Các lão đầu, đến một gia trạch thì thoáng thấy đằng xa có bóng người quen thuộc từ bên trong bước ra đón ông. Tư Đồ Lạc Kiếm tinh mắt nhận ra trước: “Là ngũ bá phụ.”

Cung Tiểu Khê nhăn mặt: “Không phải chứ?”

Tư Đồ Thoại Lương nhận lấy Vân Trung Ngọc Bội từ tay Các lão đầu, liền biết là bọn họ đang ở gần nên gọi lớn: “Ra đây hết đi.”

Ba người rời khỏi chỗ ẩn náu. Tư Đồ Thoại Lương hướng Các lão đầu giới thiệu: “Các lão là bạn già của ta. Ông ấy từng làm tiêu sư ở kinh thành, nhưng nay đã cáo lão hồi hương.”

Cung Tiểu Khê định lên tiếng hỏi nguyên do nhưng Tư Đồ Thoại Lương chặn tay lại: “Thê nhi của Các lão đang chờ ông ta vào dùng cơm, có gì về phủ rồi nói sau.”

Giang Trạch Lâm tự thấy là gia sự của Tư Đồ gia nên nửa đường viện cớ cáo từ. Về đến đại sảnh của Tư Đồ phủ, Tư Đồ Thoại Lương ngồi xuống ghế rồi mới nhìn sơ qua Tư Đồ Lạc Kiếm và Cung Tiểu Khê một lượt, nói:

“Năm đó Tiểu Khê ngươi bỏ đi, Cung lão đầu và Cung phu nhân thương xót, Lạc Kiếm tự trách, ta cũng thấy khó chịu trong lòng. Một thời gian dài sau đó, cả hai phủ đều không vui vẻ gì. Lạc Kiếm gần như muốn lục tung cả thành tìm kiếm ngươi, tìm không được thì ôm rượu lén say khướt trong phòng. Một năm trước, Các lão đầu cùng một số người bạn tiêu đầu từ đại mạc trở về, tình cờ kể đã gặp qua thần dịch dung Lục Cốc Tử. Ta nhớ được đó là sư phụ ngươi nên đã bảo Các lão đầu quay lại đại mạc một lần nữa thăm dò thử. Sau khi biết ngươi đang ở cùng sư phụ, ta vốn định đem chuyện này nói với Lạc Kiếm, nhưng nghĩ năm đó ngươi ra đi vì không muốn gặp mặt nó, nó đến thì ngươi lại đi nữa. Ta nảy ra một ý định, viết thư cho sư phụ ngươi nhờ ông ta cùng Các lão đầu diễn một vở kịch tác hợp cho các ngươi.”

Tư Đồ Lạc Kiếm và Cung Tiểu Khê nhìn nhau bối rối, nhất là Cung Tiểu Khê. Hắn luôn nghĩ Tư Đồ Thoại Lương ghét hắn như giặc, không ngờ vì chuyện của bọn họ ông đã hao tổn không ít tâm tư.

Tư Đồ Thoại Lương nói tiếp: “Nếu đã hòa thuận rồi thì ngày mai đến nhà Các lão đầu biểu đạt chút thành ý. Còn nữa, sư phụ ngươi tuy ở xa, nhưng phần tặng lễ này cũng không thể thiếu.”

Tư Đồ Lạc Kiếm bất chợt quỳ xuống: “Đa tạ ngũ bá phụ thành toàn cho chúng cháu.”

Cung Tiểu Khê cũng không tiện đứng yên. Hắn quỳ theo Tư Đồ Lạc Kiếm, muốn nói lại không biết phải nói gì, ngập ngừng nhìn Tư Đồ Thoại Lương hồi lâu. Tư Đồ Thoại Lương cười hắn: “Không phải bình thường ngươi mau miệng lắm sao? Có lời cứ nói. Ta nhìn không quen bộ dạng kính cẩn của ngươi đâu.”

Cung Tiểu Khê ái ngại: “Ngũ bá phụ, người xem ta như tiểu nhân đi. Người đại nhân không trách tiểu nhân, bỏ qua cho ta những lỗi lầm trước đây. Ta thực sự rất cảm động. Cùng lắm ta hứa với người sau này bớt quậy phá một chút, đỡ cho người phải la mắng ta một chút.”

“Chỉ một chút thôi sao?” Tư Đồ Thoại Lương nghiêm giọng hỏi lại.

Cung Tiểu Khê làm ra vẻ bất đắc dĩ: “Ta chỉ cố gắng được đến thế thôi, dù sao cũng là bản tính trời sinh, đâu phải ta muốn sửa liền sửa được ngay.”

“Vậy thì không cần sửa. Ngươi chỉ cần đối tốt với cháu trai của ta là đủ. Ta la mắng ngươi từ nhỏ đến giờ quen rồi, la mắng thêm vài năm nữa cũng không sao.”

Cung Tiểu Khê nghe lời này lật đật nói ngay: “Ngũ bá phụ, người phải sống lâu dài với chúng cháu, đừng chỉ sống vài năm nữa là đi.”

Tư Đồ Thoại Lương xám mặt: “Ta không có nói vài năm nữa sẽ chết. Ý của ta là vài năm nữa cũng bắt đầu học theo thất bá phụ các ngươi chuyên tâm tu đạo, tránh cho có ngày bị các ngươi chọc tức chết.”

Cung Tiểu Khê nuốt nước bọt cái ực, hắn lại lỡ lời nói sai rồi. Tư Đồ Thoại Lương đứng lên, đồng loạt đỡ bọn họ dậy: “Người trẻ tuổi đừng nên sống quá khinh mạn, hễ giận hờn một chút là vứt bỏ nhau, ngày sau sẽ không có bao nhiêu cơ hội được trùng phùng để mà làm lại từ đầu. Cơ hội thì ta đã tạo giùm các ngươi, có thể trân trọng nhau đến hết kiếp này hay không chỉ đành tùy thuộc vào các ngươi. Tự suy nghĩ cho kỹ đi.”

Tư Đồ Thoại Lương trả lại Vân Trung Ngọc Bội cho Tư Đồ Lạc Kiếm rồi quay về Nam viện. Tư Đồ Lạc Kiếm kéo tay Cung Tiểu Khê: “Tiểu Khê, đời này đừng rời xa nhau nữa, được không?”

Cung Tiểu Khê đến giờ cũng coi như đã thấu hiểu cơ hội là thứ hiếm hoi đến mức nào. Nếu như không nhờ Tư Đồ Thoại Lương, có lẽ hắn hiện tại vẫn đang ở đại mạc cùng sư phụ và sư huynh. Cuộc sống tuy không sung túc bằng lúc còn ở Cung gia, nhưng cũng không hề đói ăn đói mặc. Dù vậy, mỗi ngày trong tâm hắn đều rất trống rỗng. Hắn cố gắng làm việc, cố gắng quên đi, lại không dám thừa nhận một sự thật rằng: Hắn nhớ Tư Đồ Lạc Kiếm biết bao!

“Vĩnh viễn không rời xa nhau.” Cung Tiểu Khê siết lấy tay Tư Đồ Lạc Kiếm, nhón chân hôn lên môi y. Đời này, hắn sẽ không để đánh mất y lần nữa.

Hôm sau, Giang Trạch Lâm gọi Cung Tiểu Khê ra từ biệt, nói rằng chuyện về Vân Trung Ngọc Bội đã xong, y phải quay về báo cáo với sư phụ bọn họ. Cung Tiểu Khê nhờ y gửi lời đến lão nhân gia nhớ giữ gìn sức khỏe.

Cung Tiểu Khê trên đường về lại Tư Đồ phủ cứ nhớ là đã bỏ sót gì đó, nhưng nghĩ mãi chưa ra. Lúc vừa vào cổng, hắn lại thấy Đường Linh Nhi đang làm phiền Hà Hoan tưới hoa. Đường Linh Nhi giờ đã biết thân phận của hắn, gặp hắn khó trách có chút e dè. Hà Hoan gọi hắn nói: “Đêm nay tẩu định làm ít sủi cảo cùng với hai bá phụ ngắm trăng uống trà ở Nam viện. Hai đệ có rảnh thì sang tham gia.”

Cung Tiểu Khê cười hào phóng: “Đại tẩu đã có lời mời, những việc khác đều tạm gác sang cả.”

Cung Tiểu Khê nghĩ Hà Hoan cứ thế này chưa hẳn không tốt. Xét theo khía cạnh nào đó, nàng tuy không được phu quân yêu thương, nhưng lại rất được lòng trưởng bối, Lạc Kiếm đối với nàng cũng vô cùng tin tưởng. Đây là một loại phúc phận không phải ai cũng có nổi. Cứ xem như là được này mất kia, không nên cưỡng cầu mọi thứ chỉ có được mà không có mất.

Hà Hoan chỉ vào hắn: “Xem cái miệng ngọt ngào của đệ kìa.”

“Đại tẩu đang nói ai ngọt ngào?” Tư Đồ Lạc Kiếm khoác tay sau lưng thong thả bước lại chỗ họ. Tuy nhiên, y vừa thấy Đường Linh Nhi liền cau mày: “Sao muội lại ở đây?”

Đường Linh Nhi hớn hở:

“Lạc Kiếm ca ca, muội đến thăm hai vị bá bá, sẵn tiện trò chuyện giải khuây với Hà tỷ tỷ.”

Cung Tiểu Khê thu hẹp mắt lại. Cô nương này cũng giảo hoạt quá đi. Rõ ràng là vẫn chưa chết tâm với Tư Đồ Lạc Kiếm và đang muốn tìm kiếm cơ hội, vậy mà đảo một vòng toàn lấy người khác ra làm cái cớ.

“Tướng công!” Cung Tiểu Khê vừa gọi vừa đến gần Tư Đồ Lạc Kiếm. Trong đáy mắt của Tư Đồ Lạc Kiếm hiện lên chút ánh sáng nhỏ, dù vẫn là vực nước sâu thâm trầm nhưng đã bị ai đó cố tình ném đá vào cho dao động. Đây là lần đầu tiên y mới nghe hắn gọi kiểu này.

Cung Tiểu Khê vươn tay áo lau trán cho y, giả bộ tình tứ: “Trời vào hạ thật nóng bức. Ngươi đổ nhiều mồ hôi quá rồi.”

Tư Đồ Lạc Kiếm nhìn hắn, định nói cho hắn biết y vừa tắm xong trở ra, làm sao có mồ hôi được nhưng phút chốc lại thôi. Y bắt lấy tay hắn: “Đang định tìm ngươi chọn quà cho Các bá bá và sư phụ ngươi. Theo ta!”

Hà Hoan quay lại với việc tưới hoa. Đường Linh Nhi cảm thấy giống như kẻ thừa thãi bị bỏ rơi nên giậm chân tức tối, gọi theo: “Lạc Kiếm ca ca, phụ thân muội mời huynh sang phủ chơi.”

Tư Đồ Lạc Kiếm dừng bước, quay lại. Đường Linh Nhi tươi rối đầy mặt.

Tư Đồ Lạc Kiếm vẫn nắm tay Cung Tiểu Khê, bất mãn nói: “Muội đừng làm phiền ta nữa được không? Ta nể mặt Đường bảo chủ nên mới xem muội như khách quý cho vào phủ. Nếu muội cứ nuôi ảo tưởng hão huyền gì đó thì đừng đến nữa. Tư Đồ Lạc Kiếm ta chỉ thành thân một lần, và cả đời ngoài Cung Tiểu Khê ra, cũng không có ý định dung nạp thêm bất kỳ ai khác.”

Nghe Tư Đồ Lạc Kiếm nói thẳng thừng như vậy, Đường Linh Nhi ấm ức nên tự lộ mặt nạ ra: “Nhưng mà Lạc Kiếm ca ca, hắn là nam nhân, hắn không thể sinh con. Lẽ nào huynh muốn để Tư Đồ gia tuyệt hậu vì hắn? Huynh rồi sẽ phải kiếm một nữ nhân để khai chi tán diệp. Muội tình nguyện. Muội thích huynh đã nhiều năm rồi, huynh cũng biết mà.”

Cơ thể Cung Tiểu Khê hơi run lên. Nữ nhân này đáng sợ thật, lại nói ngay vào điểm chí mạng của hắn. Hắn quả thật không thể sinh con vì Tư Đồ Lạc Kiếm.

Tư Đồ Lạc Kiếm lại rất bình tĩnh nói: “Đây là chuyện nhà của ta. Ta không ngại thì một người ngoài như muội có tư cách gì mà xen vào? Ta không có cảm tình gì với muội cả. Mời muội rời khỏi phủ. Sau này cũng đừng để ta trông thấy muội nữa.”

Đường Linh Nhi siết chặt tay như sắp khóc đến nơi, cuối cùng cũng bật khóc một trận lớn chạy khỏi Tư Đồ phủ. Tư Đồ Lạc Kiếm nói với Hà Hoan: “Đại tẩu, đệ sẽ dặn người không cho nàng ta vào phủ. Tẩu đừng khách khí với nàng ta nữa.”

Hà Hoan đáp ứng: “Được, tẩu cũng không nghĩ muội ấy nói năng quá đáng như vậy. Hai đệ không phải muốn đi chọn quà sao? Cứ đi trước đi.”