Bà Sa

Chương 20: Điệu nhảy đầu tiên



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi tối hôm đó, Lăng Thượng không dạy Vân Liệt khiêu vũ.

Đúng ra thì trước khi đi ngủ, Lăng Thượng có đề nghị nhưng ngay lập tức cô bị Vân Liệt lừa cho quên béng mất.

Hai người đang ngồi trên giường, Vân Liệt quỳ gối đằng sau Lăng Thượng, giúp cô chải tóc. Sau đó nàng dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc. 

"Đó là sự thật!"

Lăng Thượng ngửa đầu, mắt đầy dấu hỏi.

"Cái giường này này." Vân Liệt dùng lược chỉ chỉ. "Vụ cưa mất chân giường. Là thật."

"Hóa ra cậu cho rằng tôi gạt cậu à?" Lăng Thượng bật cười. 

"Nếu sợ ở một mình thì sao cậu còn trở về đây?" 

"Không dám đương đầu, chả lẽ cậu muốn tôi cả đời lo sợ?"

"Hiện tại không sợ nữa sao?"

"Sẽ không!"

Thời điểm nói "Sẽ không", Lăng Thượng nhẹ nhàng cầm lấy chiếc lược trong tay Vân Liệt. 

Yên lặng nhìn gáy Lăng Thượng, Vân Liệt ngồi đằng sau, dang tay ra ôm lấy cô. 

"Ừ, thật gầy quá đi mất."

"Làm sao? Bộ thoạt trông tôi béo lắm à?" Lăng Thượng dựa vào người Vân Liệt. 

"Tôi chợt phát hiện, mọi sự đều có mặt ngoài và mặt trong khác hẳn nhau." Vân Liệt chậm rãi nói, thấy Lăng Thượng không có ý định đáp lại, nàng tiếp tục. "Như cậu vậy, tưởng chừng rất mạnh mẽ, rất kiên cường, ai ngờ cũng là một kẻ mềm yếu."

"Tôi không có mềm yếu đâu nhé, thường xuyên ở một mình, tôi cũng đã sớm hình thành những thói quen." Lăng Thượng nghịch đuôi tóc. "Có điều, những tháng ngày sống một mình rất cô đơn. Tôi thích có ai đó ở bên cạnh hơn." Lăng Thượng kéo tay Vân Liệt, xoay người lại. "Khiêu vũ đi!"

"Không được!" Vân Liệt lập tức ôm lấy cô, đầu vùi nơi cổ, thậm chí giọng điệu còn có chút làm nũng, chính bản thân Vân Liệt cũng phải cảm thấy đỏ mặt. "Tôi chưa bao giờ nảy sinh mong muốn tìm hiểu một ai đến như vậy. Lăng Thượng, tôi mong chúng ta mãi mãi làm bạn."

Lăng Thượng mỉm cười, cô vỗ nhè nhẹ lên cánh tay Vân Liệt đang vòng quanh người cô, động tác cứ như đang dỗ dành đứa nhỏ.

Đó cũng không phải lần đầu tiên ngủ chung giường với Lăng Thượng, song dạo trước Vân Liệt không hề sản sinh ra cảm giác muốn ngắm cô ngay cả trong giấc mộng như thế này.

Trời vừa sáng, lúc tỉnh dậy đã nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo, thật sự khiến lòng người vô cùng sảng khoái.

Một ngày trôi qua rất nhanh, Lăng Thượng lại đưa Vân Liệt trở về trường. Bởi vì hai người học khác viện nên trong trường ít khi ghé qua thăm nhau. Tuy nhiên bây giờ đã khác rồi, bởi vì sắp tốt nghiệp cho nên việc đổi địa điểm công tác đã khai triển, cứ thế, cơ hội Vân Liệt đến học viện Văn học ngày càng tăng thêm 

Có điều Vân Liệt cũng phải thừa nhận, dựa theo bản năng muốn gặp gỡ đối phương của nàng, thời gian nán ở lại cũng dài hơn một chút, hơn nữa nơi đấy cũng dần dà trở thành nơi nàng thường xuyên ghé qua.

Tuy nhiên mục đích chính của ngày hôm nay là đi tìm Lăng Thượng. 

"Cái gì? Cậu sắp phải đi à?" Lăng Thượng ngồi bên sân thể thao tại học viện Văn học cùng Vân Liệt. 

"Không phải đi, mà là về." Vân Liệt cười. "Về nhà thực tập."

"Không phải cậu không muốn làm giáo viên sao?" Lăng Thượng thắc mắc.

"Thứ nhất, bắt buộc phải thực tập thì mới tốt nghiệp được đấy nhé; thứ hai, tôi chưa bàn bạc với gia đình, bọn họ cũng không biết tôi có ý định rời bỏ nghiệp giáo viên. Mẹ tôi ra nghiêm lệnh muốn tôi về nhà thực tập, chuyện sau tốt nghiệp về nhà hẵng bàn."

"Cậu nghe theo ư?" Lăng Thượng vẫn luôn nghĩ Vân Liệt là dạng người dám khiêu chiến với thử thách.

"Nếu tôi không về nhà một chuyến, bọn họ sẽ luôn thuyết phục tôi. Như vậy chi bằng trở lại giải quyết nhanh gọn một lần cho xong đi thì hơn."

"Kỳ thực tập của các cậu..." Lăng Thượng không hiểu rõ lắm về học viện Sư phạm. 

"Ba tháng." Vân Liệt dựng thẳng ba ngón tay lên. "Vừa vặn đến lúc anh cậu về."

Lăng Thượng sững sờ, cô tiện đà mỉm cười, than thở. "Cậu đúng thật vẫn sợ tôi cô đơn à?" Tiếp theo cô đột nhiên nghĩ ra. "Đúng rồi, thế còn công việc ở đài phát thanh thì sao?"

"Tôi có mười ngày để bàn giao, tôi vừa bàn bạc về quãng thời gian kia với phía nhà đài, tạm thời thì bọn họ sẽ tìm người thay thế. Chờ lúc tôi thực tập xong xuôi, nếu như vẫn cảm thấy thực sự muốn theo tiếp nghề này, thì họ sẽ quyết định chốt sau." Vân Liệt đứng dậy. "Thế nên trong tuần tôi sẽ qua lấy đồ để chỗ cậu, cậu cũng sớm báo lại cho anh trai, bảo anh ấy không cần phải dọn ra ngoài ở nữa."

"Anh ấy vốn dĩ đã định ra ngoài ở rồi, không phải là vì cậu đâu." Lăng Thượng trầm mặc trong chốc lát. "Hay cậu tính thực tập xong không qua ở chỗ tôi nữa?"

Vân Liệt choáng váng. "Không phải thế."

Lăng Thượng im lặng một hồi, Vân Liệt cũng chẳng nói gì.

"Được rồi." Lăng Thượng đứng dậy theo Vân Liệt, đút hai tay vào túi quần. "Trước hãy cứ tính vậy đi."

Cô lướt qua người Vân Liệt, nàng chậm rãi quan sát, nhìn thấy bóng lưng Lăng Thượng tựa hồ tản ra chút lạnh lẽo.

Hình như cô ấy đang hiểu nhầm mình.

Vân Liệt lập tức đuổi theo, giữ lấy tay Lăng Thượng. 

Lăng Thượng ngoái cổ lại, lẳng lặng nhìn nàng.

"Làm sao bây giờ?" Vân Liệt khẽ mỉm cười. "Sau khi thực tập xong thì cũng sắp tốt nghiệp, tốt nghiệp xong thì không thể tiếp tục trọ tại trường, thế nên trước khi tốt nghiệp, tôi muốn tìm nơi ở, không chả lẽ phải sống luôn trong đài phát thanh sao."

Lăng Thượng ngẩng đầu, sau đó cô không nhịn được, bật cười. "Không cần mang đồ để chỗ tôi đi đâu, tôi đã nói rồi, tôi với cậu rất hữu duyên, tôi có thể cho cậu thuê mà."

"Vậy nếu tôi tuân theo mệnh lệnh của cha mẹ, cuối cùng về nhà dạy học thì sao?" Vân Liệt nghiêng đầu hỏi.

"Cậu thích công việc kia như vậy, sao có thể chịu chôn chân an ổn ở quê nhà, hơn nữa tôi cũng khẳng định, chắc chắn cha mẹ cậu sẽ hiểu cho cậu thôi!" Tay Lăng Thượng vươn ra khỏi túi quần, cô nắm lấy tay Vân Liệt, mỉm cười cực kỳ rạng rỡ. "Đột nhiên tôi nhớ ra từ bây giờ tới khi tốt nghiệp cũng chẳng còn bao lâu, hay bây giờ tôi dạy cậu khiêu vũ luôn nhé."

Vân Liệt kêu thảm một tiếng, chuẩn bị né tránh Lăng Thượng, tính chạy trốn.

Song nàng vẫn bị Lăng Thượng lôi đến văn phòng thông tấn xã.

Thực ra thì đấy chính là một gian phòng học, vốn còn có người ở bên trong, có điều thế thì Vân Liệt sẽ không chịu tập khiêu vũ cho nên bọn họ đã bị Lăng Thượng kiếm cớ đuổi đi hết.

Đóng cửa lại, Lăng Thượng dọn dẹp bàn ghế, tăng thêm diện tích, còn Vân Liệt đang vô cùng hứng thú đối với những bức tường dán đầy báo chí, nhất thời quên béng mất vụ học nhảy.

Bên trong phòng thông tấn xã có sẵn một cái máy phát thanh, Lăng Thượng tìm băng cassette nhét vào.

"Nhẹ nhàng, tôi sắp rời xa em..."*

*xem chú thích ở cuối chương.

Bài hát vừa vang lên đã thu hút sự chú ý của Vân Liệt. "Thật êm tai."

"Dùng để khiêu vũ cũng được, nơi này chẳng còn cái băng nào khác." Lăng Thượng kéo Vân Liệt lại gần.

Sắc mặt Vân Liệt thoáng biến đổi. 

Lăng Thượng đặt một tay bên eo Vân Liệt, bỗng dưng cô phì cười.

"Sao cậu phải sốt sắng thế? Tôi không có ăn cậu đâu nhé." Cô tiện tay véo thử, quả nhiên là cứng nhắc.

"Hahaha..."

Chủ nhân cơ thể cực kì cứng nhắc này còn đặc biệt sợ nhột, lúc này nàng đang cười đến nỗi ngồi xổm luôn trên nền đất.

"Ê, cậu không nể mặt tôi quá rồi." Lăng Thượng kéo nàng dậy, tranh thù mò tới nách Vân Liệt. 

Lần này Vân Liệt trực tiếp ngồi bệt xuống sàn.

"Không ngờ trong khi các dây thần kinh khác hết sức mẫn cảm mà cậu lại không có dây thần kinh vận động." Lăng Thượng bất đắc dĩ, cô khom người, hỏi. "Rốt cuộc có học không đây?"

"Haha..." Vân Liệt vừa cười vừa lau nước mắt, sau đó nàng ngẩng đầu lên nhìn. Mái tóc dài của Lăng Thượng rũ xuống, chạm vào mặt Vân Liệt khiến nàng thấy hơi nhột, báo hại cả trái tim cũng có chút ngứa ngáy.

Câu không muốn học đã khó có thể nói nên lời.

Vân Liệt nỗ lực đứng dậy, tuy rằng toàn thân đều cương cứng, tuy rằng bụng dạ quặn đau do cười nhiều, song nàng vẫn cố gắng nhếch khóe môi, gật đầu chăm chú. "Học!"

Lại một lần nữa, Lăng Thượng tiến đến gần Vân Liệt.

Lần này Vân Liệt không bật cười khi Lăng Thượng đặt tay lên eo nàng nữa. Chắc là do tiếng nhạc văng vẳng ở bên tai.

"Con đường phía trước tuy rằng quá thê lương, thỉnh cầu nụ cười kia hãy vì tôi mà hạnh phúc...."

"Aiii." Lăng Thượng nâng tay trái của Vân Liệt gác lên vai phải mình, tay phải cô vốn đang bên hông nàng cũng trượt hướng bên trên một chút. "Tôi cũng không hiểu mấy thứ tiêu chuẩn kĩ thuật nhảy đâu, khiêu vũ vốn là một cách thức rất lãng mạn rồi, cần gì phải câu nệ hình thức chứ."

"Không cần câu nệ hình thức ư?" Vân Liệt suy nghĩ, nàng đưa tay khoác vai Lăng Thượng. 

"Nếu tương lai cậu khiêu vũ cùng bạn trai thì hẵng nên dùng động tác này." Lăng Thượng nói một cách nhàn nhã.

Vân Liệt nghe vậy bèn vội vàng rút tay lại, nàng muốn bảo sau này nàng không có ý nghĩ nhất thiết cứ phải khiêu vũ cùng bạn trai... nhưng nàng không dám nói, xem chừng Lăng Thượng tương đối thích hợp làm giáo viên.

Lăng Thượng mỉm cười, cô cảm thấy Vân Liệt rất đáng yêu. Tay cô nắm lấy tay nàng, giơ lên, hoàn tất tư thế.

"Mặt đối mặt..." Vân Liệt nhỏ giọng thầm thì. 

"Mặt đối mặt thì làm sao?" Lăng Thượng nhướng lông mày. "Đừng nói với tôi rằng cậu vẫn vướng mắc tư tưởng cổ xưa, phản đối tiếp xúc thân thể đấy nhé?"

"Khoảng cách gần như thế, thật mang lại cảm giác không an toàn." Vân Liệt lắc đầu.

"Nếu ai cũng dựng lên một bức tường thành ngăn chắn trước mặt mình, thì không phải xã hội sẽ quá đỗi lạnh lẽo hay sao?"

"Thế nên cậu mới học nhảy ư?" Vân Liệt khá hiếu kỳ về chuyện này. 

Hình như Lăng Thượng rất thích khiêu vũ, chắc vì vậy Lâm Phổ mới có thể nói ra những điều kì lạ như vậy.

Thời điểm tốt nghiệp, nếu Lăng Thượng đồng ý chỉ khiêu vũ cùng Lâm Phổ, thế thì tương đương với việc đồng ý sẽ gả cho cậu ta. Trước nghe còn cho là đùa giỡn, giờ biết Lăng Thượng có cảm tình đặc biệt với việc khiêu vũ, vậy câu nói kia có thể là thật!

"Ừ, nói không có khiêu vũ thì không có tôi của hiện tại cũng được." Lăng Thượng suy nghĩ một hồi mới đáp.

Vân Liệt kinh ngạc, nàng nhìn cô chằm chằm.

"Thực ra thì cậu vẫn chưa hiểu rõ tôi đâu, trước kia tôi hơi tự bế, nhờ Lâm Phổ dẫn tôi theo khắp nơi kết bạn, rồi cùng đi học nhảy, sau đó tôi mới dần dần ra bên ngoài giao du. Chắc đấy là khiếm khuyết do không có bố mẹ ở bên."

"Thế.... anh trai cậu đâu? Lúc cậu không có ai chuyện trò, anh trai cậu ở nơi nào?"

"Anh ấy à? Anh ấy là con trai mà, sao quản nhiều như thế, anh ấy còn tưởng em gái mình trời sinh điềm đạm, nho nhã cơ đấy." Lăng Thượng bật cười, ý cười nhạt nhẽo, quá khứ đã trở thành dĩ vãng, khi nhắc lại cũng chẳng còn mấy nặng nề. "Có điều kể từ sau khi biết tôi tự kỉ, anh ấy mới dần dà nhận ra tầm quan trọng của việc làm anh trai, thế nên tính cách Lăng Viên tốt như hiện tại, lại sắp thành tài, đều là nhờ tôi đó nha."

Vân Liệt lặng lẳng nhìn Lăng Thượng, hiểu rõ thêm một chút, lại minh bạch thêm một chút nữa.

"Dạy tôi khiêu vũ đi." Vân Liệt nhẹ nhàng đề nghị.

"Ừ!" Lăng Thượng đồng ý.

*** (●_●)/ ***

Đôi lời bạn Editor rảnh rỗi: Nhờ mưa bão mà ngày năng suất những 3, 4 chương xx

...

[1] Trích từ bài "Hẹn ước mùa đông" / "Chắc là vào mùa đông" của Tề Tần, rất nổi khoảng 26, 27 năm trước á:> +

Nhưng tạm thời do vấn đề bản dịch (bản dịch của mình mà, mình dịch thế nào là tùy mình đúng không =))) nên mình để tên bài này suốt toàn truyện là "Giữa lưng chừng mùa đông".

Tạm thời chưa đưa hết bản dịch bài này lên đây, căn bản nó còn được tác giả dùng khá nhiều sau này =))