Bà Xã Ngang Ngược, Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em!

Chương 45: Trọng trách trên vai



Sau vài giây trầm lặng thì Lâm Nhã Tịnh mới nhỏ nhẹ cất lời:

"Mẹ, dù Chí Viễn có tốt đến mấy thì đây cũng là nhà của anh ấy. Sao con có thể tự ý muốn đưa ai về là đưa được. Huống chi tụi con chỉ mới có tình cảm với nhau cách đây ít ngày thôi..."

"Thôi, vừa rồi mẹ thấy cả rồi. Nhìn sơ qua là biết cậu ta yêu con cỡ nào, cơ hội tốt như thế này mà con còn không biết nắm bắt nữa sao?"

"Nắm bắt cái gì mẹ? Mẹ nói con nghe mà không hiểu gì cả?"

"Thì nhân cơ hội bòn rút tiền của tích góp để dành sau này còn có của riêng. Chứ con nghĩ cái lũ đàn ông đó sẽ yêu thương trân trọng phụ nữ chúng ta trọn đời suốt kiếp à! Mẹ cũng từng như con bây giờ, nhưng rốt cuộc thì thế nào? Vẫn bị cái tên vô lương tâm đó ruồng bỏ, con nhìn cái gương của mẹ còn không sáng mắt ra sao?"

Nghe Lý Nguyệt Kiều lý giải mà Lâm Nhã Tịnh không thể nào chấp nhận được. Cô không hiểu tại sao mẹ mình cứ tính nào tật nấy, không chịu thay đổi. Lúc nào cũng mặc định đàn ông trên đời này đều là cặn bã.

Còn kêu cô bòn rút tiền của chồng gom góp để dành làm của riêng sao? Chuyện đó đúng là hoang đường, cô sao có thể làm được điều ấy trong khi Chu Chí Viễn tốt với cô hơn bất cứ ai.

"Mẹ đừng lúc nào cũng quơ đũa cả nắm. Chí Viễn sẽ không như người đàn ông mà mẹ đã từng chọn đâu. Anh ấy thương yêu con thật lòng, cũng đối xử với mẹ không khác gì mẹ ruột, mẹ nên từ bỏ ý định đó đi. Con xin mẹ hãy an phận mà sống cùng con đến hết quãng đời còn lại được không?"

Thấy sắc mặt Lâm Nhã Tịnh vô cùng nghiêm túc, dường như còn đang buồn phiền nên Lý Nguyệt Kiều cũng từ bỏ ý định tiếp diễn chủ đề này.

Nhưng bà lại thiết nghĩ ngày tháng còn dài, không cần vội vàng, nên sau đó đã bắt đầu hạ giọng.

"Thôi được rồi, mẹ không ép con nữa. Cuộc đời là của con, mẹ tôn trọng. Nhưng sau này có khổ thì đừng than vãn với mẹ."

Nghe vậy thì Lâm Nhã Tịnh mới nhẹ nhàng thả lỏng, cô mỉm cười mãn nguyện sau đó lại tựa vào lòng Lý Nguyệt Kiều để thể hiện sự yêu thương, nhung nhớ suốt bấy lâu.

"Con gái cảm ơn mẹ! Tiểu Tịnh tin chắc rằng rồi từ nay con sẽ là một cô gái hạnh phúc!"

- ---------------

Tập đoàn Chu thị...

*Chát.*

Chu Chí Viễn đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi vết máu vừa rướm ra trên khóe môi do cú tát vừa giáng xuống mặt trái.

Dù bị đánh nhưng anh vẫn không hề tức giận, cũng không phản ứng dữ dội dù chỉ là một ánh mắt, vì người vừa ra tay đánh anh là Chu Hoàng Yên.

"Tại sao lại tự ý rút vốn đầu tư, hủy bỏ hợp đồng với Tập đoàn Lâm thị, còn đưa Lâm Duệ Minh vào bước đường cùng phải tán gia bại sản?"

"Con không ép ông ta vào bước đường cùng. Chỉ là lúc tàu sắp chìm thì đồng bọn lần lượt tìm đường tự cứu lấy bản thân thôi. Giẫm đạp lên nhau, nhằm thoát tội, điều đó ba còn xa lạ gì nữa."

Người đàn ông vẫn rất bình thản, nghiêm trang đứng đối diện với ba mình mà trả lời, nhưng xem qua nét mặt của Chu Hoàng Yên dường như vẫn còn chưa hạ hỏa.

"Vậy tại sao lại tự ý rút vốn đầu tư, còn hủy cả hợp đồng? Con quên mất rằng vì bản hợp đồng đó mà con và tiểu thư của Lâm gia mới kết hôn sao? Chưa gắn chặt tình cảm được mấy phần thì tự chân con lại đạp đổ tất cả là sao?"

"Vì họ đối xử tệ với vợ con. Họ lừa dối chúng ta thì đáng phải như thế."

Chu Chí Viễn vẫn kiên nghị không hề lay động dẫu chỉ là một chút. Nhưng lần này lại đến ** Hoàng Yên bắt đầu thay đổi thái độ.

"Chuyện lừa dối mà con nói là gì?"

"Chắc hẳn ba đã hoàn toàn tin rằng tiểu Tịnh là cô con gái út của Lâm gia vừa du học từ Pháp về."

"Chứ sự thật không phải vậy sao? Con biết gì thì mau nói rõ ra, ba không thích dài dòng."

Chu Hoàng Yên phất tay, tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn xong thì ngồi xuống sofa, tự tay rót ra một ly trà.

"Thật ra thì tiểu Tịnh đúng là con gái út của Lâm Duệ Minh, nhưng không phải là được du học trở về như lời ông ta giảo hoạt, mà từ nhỏ tiểu Tịnh đã bị ông ta chối bỏ, không chu cấp nuôi dưỡng đã đành lại còn nhục mạ, sỉ vả tiểu Tịnh mỗi khi gặp mặt."

"Vậy thì có liên quan gì tới chúng ta?"

"Nhưng liên quan tới tiểu Tịnh."

"Con đã thật lòng yêu thương cô gái đó rồi sao?"

Ánh mắt Chu Hoàng Yên sắc lạnh, liếc nhìn chằm chằm về phía Chu Chí Viễn, biểu cảm của ông hiển nhiên là không mấy hài lòng với trạng thái hiện tại của con trai mình.

"Vâng! Con đã yêu cô ấy, một lòng muốn chở che cho cô ấy suốt đời."

Chu Chí Viễn vẫn hơi cúi đầu, nghiêm túc và thẳng thắng đáp trả từng câu hỏi của ba mình. Ngay sau đó anh lại nhận được một nụ cười nhạt nhẽo đến từ Chu Hoàng Yên.

"Vì một đứa con gái mà quên luôn lợi ích của gia đình, hại công ty sắp tới phải hao hụt tài chính vì đánh mất một hợp đồng lớn. Cô ta thật sự xứng đáng sao?"

"Đáng! Nếu không đáng con đã không dứt khoát thực hiện tới nước này."

Người đàn ông luôn giữ vững lập trường trước mọi câu hỏi của Chu Hoàng Yên.

Và đây cũng là lần đầu tiên Chu Hoàng Yên được chứng kiến đứa con trai duy nhất của mình lại vì một người con gái mà thay đổi nhiều như thế. Nhưng phàm là người luôn mưu cầu lợi ích đặt trên hàng đầu, nên ông sẽ không để mọi chuyện dễ dàng như ý Chu Chí Viễn an bài.

"Con yêu ai ba không cấm cản. Nhưng lúc nào con cũng phải ghi nhớ rằng, Chu thị là công sức cả đời của ba và mẹ con gầy dựng nên. Trách nhiệm của con không chỉ tiếp quản mà còn phải khiến Chu thị ngày càng đi lên, ngày càng vững mạnh. Ba sẽ không chấp nhận bất cứ một vật cản đường nào làm con lơ là sự nghiệp. Cái tát vừa rồi chính là dấu ấn để con phải luôn luôn ghi nhớ."

Nói xong, Chu Hoàng Yên liền mang theo một luồng hàn khí rời khỏi phòng Chủ tịch của Chu Chí Viễn.

Lúc này người đàn ông ấy mới thở nhẹ ra một hơi, anh ngồi xuống sofa với gương mặt mang nhiều mệt mỏi, muộn phiền.

Hơn 18 năm qua, kể từ ngày mẹ anh đột ngột qua đời thì cũng là lúc Chu Chí Viễn phải gánh trên vai một trọng trách nặng nề.

Ba anh là Chu Hoàng Yên, lúc nào cũng bắt anh phải học và học, học xong thì tập tành tiếp quản Tập đoàn ngay, vì đó là cơ nghiệp mà ba mẹ anh đã cùng nhau gầy dựng.

Đến cả chuyện hôn sự bị tùy ý sắp đặt anh cũng không có quyền phản đối. Đến giờ, tình yêu của anh vừa mới chớm nở nhưng chắc hẳn cũng sẽ không dễ dàng gì được mĩ mãn. Tất cả cũng chỉ vì hai từ "địa vị, thân thế" mà ba anh lúc nào cũng đề cao.

Bề ngoài anh lạnh lùng, bất khuất. Nhưng mấy ai biết sâu trong thâm tâm anh đã phải trải qua những gì!

Đâu phải cứ giàu sang, quyền thế hơn người là hạnh phúc!