Bà Xã Ngang Ngược, Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em!

Chương 46: Điều tra



"Sao thế? Bình thường đâu có thích uống rượu, hôm nay lại có tâm sự gì à?"

Dương Đình Quân vừa bước lên sân thượng của Tập đoàn Chu thị thì đã nhìn thấy dáng vẻ cô độc của Chu Chí Viễn đang đứng bên cạnh lan can. Anh nhanh chân bước tới gần lại bắt gặp Chu Chí Viễn đang uống rượu, trạng thái bất bình thường này của người đàn ông đã khiến Dương Đình Quân có chút tò mò.

"Cảm thấy hơi căng thẳng nên uống một chút cho thoải mái thôi."

Ánh mắt nam nhân vẫn nhìn ra hướng xa xăm, anh trầm giọng nói xong thì lại uống cạn ly rượu. Nhìn ánh trăng dần nhấp nhô cùng ánh sáng đèn bên ngoài phản chiếu, khắc họa lên nét mặt đầy tâm tư của người đàn ông.

"Có phải là vì chuyện liên quan tới Lâm gia đúng không? Ba cậu không đồng ý, cả chuyện cậu yêu tiểu Tịnh cũng không được tán thành?"

Là bạn thân lâu năm với nhau, sao Dương Đình Quân có thể không hiểu rõ bạn mình cho được. Anh nhìn qua là biết ngay tâm trạng của Chu Chí Viễn chẳng mấy tốt lành.

"Cậu đúng là hiểu tôi. Nhưng dù thế nào thì lần này tôi cũng sẽ đương đầu tới cùng, không thể để đánh mất tình yêu của chính mình được."

Chu Chí Viễn bấy giờ mới chịu hé môi để lộ ra nụ cười nhẹ, và anh cũng đã chuyển tầm mắt nhìn về phía người bạn của mình.

"Tôi gọi cậu đến đây không phải để an ủi tôi, mà là vì chuyện khác."

"Là chuyện tìm cô gái có hình xăm hồ điệp phía sau bả vai kia đúng không? Sẵn tiện báo cho cậu biết luôn là vẫn chưa tìm được đâu. Tôi đã tìm nhiều nơi lắm rồi nhưng mà vẫn chưa thấy người đâu. Lần này để cậu phải thất vọng rồi."

Dương Đình Quân khẽ vỗ vai, thầm an ủi người đàn ông rồi lại hỏi tiếp:

"Nhưng mà tôi vẫn thắc mắc nha! Cậu đã yêu tiểu Tịnh, đã xác định cô ấy là người cùng đồng hành cả đời rồi, sao vẫn còn tìm cô gái đó làm gì? Dù sao cũng chỉ là tình một đêm, sự cố ngoài ý muốn, cậu hà tất phải giữ mãi trong lòng."

Thắc mắc của Dương Đình Quân lại khiến Chu Chí Viễn khẽ cười.

"Nghĩ cậu còn non dại cũng không oan chút nào. Tôi tìm người đương nhiên là để biết được lai lịch, hoàn cảnh của người đó thế nào, xem lần đó có để lại hậu quả gì không để còn giải quyết sớm. Tôi không muốn sau này có bất cứ kẻ nào đột nhiên xuất hiện làm rạn nứt tình cảm giữa tôi và tiểu Tịnh. Ngoài ra thì tôi còn có một lí do khác."

"Đó là gì?"

Chu Chí Viễn không vội trả lời mà lại trở nên trầm mặc một chút, sau đó mới nhìn Dương Đình Quân, rồi nhỏ giọng trả lời:

"Tôi có cảm giác người đó chính là tiểu Tịnh."

"What? Không lý nào lại trùng hợp như thế chứ? Nhưng mà tiểu Tịnh thì làm sao có thể..."

"Tôi phát hiện phía sau bả vai tiểu Tịnh có một vết sẹo giống hệt như hình đôi cánh hồ điệp, tôi hỏi thì cô ấy nói lúc nhỏ bị bỏng. Nếu hỏi sâu hơn nữa thì không tiện, cho nên tôi muốn nhờ cậu điều tra về cuộc sống trước đây của tiểu Tịnh kỹ càng hơn một lần nữa."

Việc mà người đàn ông vừa nói lại khiến sắc mặt Dương Đình Quân trở nên nhăn nhó. Anh nhớ mình là Tổng giám đốc của một công ty môi giới chứng khoán  chứ đâu phải là thám tử tư chuyên nghiệp đâu mà năm lần bảy lượt bị người khác sai khiến đi điều tra thế này chứ.

"Viễn, vì tình nghĩa anh em lâu năm của chúng ta nên lần này tôi giúp cậu lần nữa. Nhưng mà sau này cậu đừng giao mấy việc điều tra này cho tôi nữa nha, nó thật sự rất rối, lại giống như kiểu người không được đàng hoàng."

"Được rồi, nốt lần này nữa thôi. Khi nào có kết quả tôi chiêu đãi cậu một chầu hoành tráng."

Nói rồi người đàn ông liền đấm nhẹ vào ngực nam nhân đối diện một cái, miệng khẽ cười cùng ánh mắt cảm kích.

"Thế còn bây giờ thì sao? Gọi tôi đến đây chỉ để nhờ vả thế thôi à?"

"Giờ tôi phải về ăn cơm tối với vợ rồi. Cậu rủ người khác đi đi, chi phí bao nhiêu cứ gửi con số qua cho tôi là được."

Chu Chí Viễn thư thái nói xong thì liền thẳng thừng quay lưng đi, để lại một mình Dương Đình Quân ngơ ngác nhìn theo.

"Chắc tôi cần tiền của cậu! Đúng là thấy gái liền quên luôn bạn mà..."

- ---------------

Biệt thự Heaven...

Lý Nguyệt Kiều vừa xuống tới phòng bếp đã đi thẳng đến bàn ăn, nhìn một lượt những món trên bàn sau đó lại tỏ ra thái độ chẳng được ưng ý.

"Bữa tối chỉ đạm bạc thế thôi à?"

"Dạ! Chí Viễn nói ăn hoài mấy món sang trọng cũng ngán, anh ấy thích ăn những món giản dị như trước đây con hay ăn nên cứ một hai ngày trong tuần con lại thay thực đơn để anh ấy đổi khẩu vị."

Lâm Nhã Tịnh vừa vắt nước cam chuẩn bị đồ uống cho bữa tối vừa quay lại dịu dàng trả lời câu hỏi của Lý Nguyệt Kiều, nhưng thái độ của bà thì chẳng hề thay đổi, thậm chí còn chán ghét hơn.

"Đúng là nhà giàu, xem cá kho mặn, canh rau nhạt nhẽo là sơn hào hải vị, trong khi kẻ nghèo hèn lại nhai đến phát chán. Muốn ăn chút đồ ngon đồ bổ cũng là điều xa xỉ."

Người phụ nữ vừa kéo ghế ngồi vào bàn ăn, vừa than ngắn thở dài, ánh mắt nhìn những món ăn trên bàn như thể chẳng nuốt trôi, làm sắc mặt của người con gái cũng trầm lắng xuống phần nào.

"Con quên mất phải hỏi mẹ muốn ăn gì. Thôi bây giờ mẹ nói đi, mẹ muốn ăn những món nào con nấu cho mẹ ngay."

"Vậy con nấu cho mẹ món gà tiềm đi. Với cả món gì đó tráng miệng, chẳng hạn như chè hạt sen."

Lâm Nhã Tịnh vừa ngỏ ý thì Lý Nguyệt Kiều đã lập tức đưa ra yêu cầu. Những món đó không phải muốn nấu nhanh là được, lại sắp đến giờ ăn tối, nhưng cô vẫn mỉm cười đồng ý với bà.

"Vậy mẹ chịu khó chờ hơi lâu xíu nha, tại gà tiềm phải nấu lâu thì mới ngon được!"

"Giờ con nấu đi mẹ chờ!"

Người phụ nữ dửng dưng trả lời. Còn Lâm Nhã Tịnh thì cũng rửa sạch tay rồi nhanh chóng bắt tay vào việc.

Lý Nguyệt Kiều ngồi nhìn cô con gái của mình bận rộn nhưng lại thản nhiên một cách khó tin, qua một lúc sau bà lại đột nhiên cất lên câu nói:

"Nếu con mà là con trai thì mẹ đã không phải sống vất vả, làm kẻ thấp kém trong xã hội này hơn 18 năm rồi nhỉ."