Bà Xã Ngang Ngược, Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em!

Chương 61: Kẻ đáng chết



Đối mặt với người phụ nữ đã từng cay nghiệt, sỉ nhục cô đủ điều, còn hại cô suýt nữa mất mạng, lẽ ra cô phải căm hận và muốn lấy mạng ả ta thì mới phải. Nhưng sao... khi nhìn thấy cô ta quỳ xuống, vừa khóc vừa van xin thì bấy nhiêu tức giận lẫn phẫn uất trong lòng dường như đều tan biến tất cả.

"Chị đứng lên đi."

"Tiểu Tịnh, em định tha thứ cho cô ta sao?"

Nghe thấy Lâm Nhã Tịnh dịu giọng và có xu hướng như sẽ tha thứ cho người đàn bà ấy thì Dương Đình Quân liền lên tiếng ngay, trong khi Chu Chí Viễn vẫn yên lặng đứng bên cạnh.

Anh không nói gì không phải là không quan tâm. Mà anh đang tôn trọng người con gái của mình, dẫu sao người gây ra tội ác cũng là chị em mang cùng dòng máu của Lâm gia với cô. Nếu anh xen vào, Lâm Nhã Khiết chỉ có con đường chết. Nhưng anh tin chắc rằng cô gái của anh không hề muốn tước đi mạng sống của bất cứ ai, huống chi kẻ đó còn mang chung một dòng máu với cô.

Anh biết, bình thường Lâm Nhã Tịnh rất cương nghị và mạnh mẽ. Nhưng thật chất cô lại là đứa con gái yếu lòng. Cái gì mà ân đền oán trả, đối với cô mà nói đó chỉ là những lời nói vui để trêu đùa, chứ cô sẽ chẳng vì điều gì mà tổn hại đến ai. Bây giờ cũng thế, nên anh sẽ im lặng, lắng nghe và tôn trọng quyết định của cô.

Còn sau đó thế nào thì sẽ là chuyện của riêng anh!

"Tôi nói chị đứng lên đi."

Bỏ ngoài tai câu hỏi của Dương Đình Quân, Lâm Nhã Tịnh lại trầm giọng nói thêm một lần nữa thì Lâm Nhã Khiết mới chịu đứng dậy.

Khi cả hai đã đối mặt, Lâm Nhã Tịnh vẫn không nói gì  mà chỉ lặng lẽ cởi trói cho người phụ nữ ấy. Đến khi hai sợi dây rơi ra khỏi tay đối phương thì cô mới cất lời:

"Nếu đã thật sự ân hận thì hãy bắt tay làm lại từ đầu để sau này còn trả hiếu cho ba. Ông ấy đã rất yêu thương chị, nay ông ấy sa cơ lỡ vận rất cần có chị thăm nuôi, an ủi lúc tuổi già. Quá khứ đã qua, hãy coi đó như một trải nghiệm, vấp ngã ở đâu ta đứng lên ở đó. Kiêu kì hay tự cao tự đại, không giúp ta thành công đâu, cho nên tôi hi vọng sau lần này chị có thể thay đổi bản thân mình, trở thành một người tốt hơn, có trách nhiệm hơn để còn gầy dựng lại Lâm gia vào một ngày sớm nhất."

Những lời nói chân tình được phát ra từ cửa miệng Lâm Nhã Tịnh khiến Dương Đình Quân vô cùng bất ngờ, vì không thể tin nổi cô sẽ tha thứ cho người phụ nữ ấy. Nhưng khi nhìn sang Chu Chí Viễn thì lại thấy anh vẫn vô cùng điềm nhiên, như thể đã biết trước mọi chuyện. Làm hại những gì anh muốn phản bác ra cũng đành nuốt ngược trở xuống.

Người kinh ngạc, người thì đứng yên quan sát, chỉ có Lâm Nhã Khiết đã không kìm được nước mắt, thậm chí ả còn ôm chầm lấy Lâm Nhã Tịnh, nghẹn ngào nói lời cảm kích:

"Chị cảm ơn em nhiều lắm... Em có thể đáp lại cái ôm của chị một lần được không?"

Thấy Lâm Nhã Khiết cứ ôm lấy mình, không ngừng khóc sướt mướt thì Lâm Nhã Tịnh cũng não lòng. Cô tạm thời buông tay Chu Chí Viễn ra đáp lại cái ôm của người phụ nữ ấy.

Ngay tại khoảnh khắc Lâm Nhã Tịnh buông tay, người đàn ông chợt cảm thấy vô cùng hụt hẫng như thể vừa vụt mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.

Cũng cùng lúc này, khi Lâm Nhã Khiết nhận được cái ôm ấm áp của Lâm Nhã Tịnh thì ánh mắt của ả chợt trừng lên đáng sợ, khóe môi lộ ra nụ cười quỷ dị. Sau đó ả bất ngờ xoay người, vung tay đẩy Lâm Nhã Tịnh ra xa.

Đến khi mọi người kịp thời phản ứng thì Lâm Nhã Tịnh đã mất đà, rơi xuống biển sâu vì khoảng cách vừa rồi mà cô và Lâm Nhã Khiết đứng là sát với vách biển.

"Tiểu Tịnh..."

Chu Chí Viễn là người nhận ra vấn đề sớm nhất, anh đã với tay theo chỉ mong sẽ nắm giữ được người con gái ấy nhưng cuối cùng vẫn phải hét lên trong muôn vàn bất lực.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Thần Ẩn
3. Đại Mạc Hoang Nhan
4. Kiềm Chế Là Không Thể
=====================================

Nhìn xuống mặt biển vỗ sóng ầm ầm phía dưới, người đàn ông đang trải qua thống khổ tột cùng chỉ muốn lao ngay xuống dưới để tìm cô gái mình yêu, may thay Dương Đình Quân đã kịp thời ngăn cản trước khi anh làm ra chuyện dại dột nhất thời.

"Tiểu Tịnh..."

"Viễn... Viễn à, bình tĩnh đi. Cậu mà nhảy xuống là chết chắc đó có biết không?"

"Vậy còn tiểu Tịnh thì sao? Vợ tôi, vợ tôi rơi xuống dưới rồi... Cậu bảo tôi phải làm sao đây hả?"

"Gọi... đúng rồi phải gọi cứu hộ tới. Chắc chắn sẽ cứu được tiểu Tịnh. Cậu bình tĩnh đi nha, tôi gọi cho đội cứu hộ ngay bây giờ."

Khẩn khoản căn dặn người anh em của mình xong, Dương Đình Quân liền lôi chiếc điện thoại từ túi quần ra gọi ngay vào số cứu hộ khẩn cấp.

Ngay lúc nay, sau một chuỗi giây phút chịu đựng mất mát lẫn đau khổ thì ánh mắt của Chu Chí Viễn chợt thay đổi.

Anh đưa tay lau đi vệt nước mắt trên mi, thân thể cao lớn từ từ đứng dậy vì kể từ sau khi nhìn thấy Lâm Nhã Tịnh rơi xuống biển thì anh đã ngã quỵ.

Ánh mắt tàn khốc ấy khi lau đi giọt lệ đau thương đã nhìn chằm chằm về phía Lâm Nhã Khiết vừa bỏ chạy cách đó không xa. Bằng một tốc độ dứt khoát, Chu Chí Viễn đoạt lấy khẩu súng trên người Dương Đình Quân một cách dễ dàng rồi nhanh chân bước về phía bóng lưng của ả phụ nữ ấy, nhắm một đường thẳng chính xác, tay anh bóp cò.

*Đoàng, đoàng, đoàng...*

Sau ba tiếng súng vang lên xé tan một mảng trời ảm đạm xung quanh, là hình ảnh Lâm Nhã Khiết từ từ ngã xuống mặt đường cằn cỏi, một thứ dịch thủy tanh nồng màu đỏ tươi không ngừng tuôn ra từ thân thể ấy, loang lỗ cả một khoảng rộng, trông kinh dị đến thất kinh hồn vía.

Đến cả Dương Đình Quân cũng không khỏi giật mình, anh hốt hoảng chạy đến bên cạnh Chu Chí Viễn, lớn tiếng chất vấn.

"Viễn, cậu có biết mình vừa làm gì không hả?"

Trong khi Dương Đình Quân đã lo âu đến lòng dạ như lửa thiêu đốt vì hàng loạt biến cố vừa diễn ra khiến anh không thể nào đỡ nổi, thì Chu Chí Viễn lại lãnh khốc buông lơi một lời:

"Cô ta đáng phải chết."