Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Chương 27: Sự lo lắng của Na Na



Tần Mặc đau đầu nhìn đề bài trước mắt, lật đi lật lại công thức trước mặt, lại càng mê mang. Bùi Thiểu Y ở bên cạnh cũng không khá hơn chút nào, cũng đã nằm ở trên bàn, bắt đầu ngủ.

Trong thư viện truyền đến âm thanh lật sách "Rất thưa thớt", nghe vào trong tai của Tần Mặc, càng có công hiệu thôi miên.

Cô dứt khoát ném bút đi, cúi gằm đầu nằm ở trên bàn học, cả người cũng chán chường.

"Tần. . . . . . Tần Mặc?"

Âm thanh rất nhỏ truyền vào lỗ tai, Tần Mặc ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn thấy một gương mặt nhút nhát, đối phương mang mắt kính gọng đen, tròng kính dày dọa người.

"Hả?"

Thư viện quá mức yên tĩnh, thế cho nên âm thanh rất nhỏ phát ra, cũng sẽ cảm thấy rất chói tai.

Tưởng Viện Viện ngồi đối diện với cô, nhìn thấy trên sách của cô viết ngổn ngang, vừa nhìn chính là không hiểu viết linh tinh một lượt, sau đó sẽ vung lên tuyệt bút, toàn bộ vẽ loạn sạch sẽ.

Quyển sách vô cùng thê thảm kia, ngay cả cô nhìn, cũng nhất thời cảm thấy không nói nên lời.

"Tôi tới nói lời cảm ơn."

Cô nâng nâng mắt kiếng, Tần Mặc nhìn cô một lát, sau đó đem quyển sách vứt xuống trước mặt cô, "Làm như thế nào?"

"Hả?"

Tưởng Viện Viện ngây người trong chốc lát, sau đó lập tức phản ứng, nhìn đề bài trên sách, ngay sau đó cầm bút lên liền viết. Cô hiểu rất nhanh, cùng Phong Thần không sai biệt lắm, nhưng quá trình sẽ không ngắn gọn bằng Phong Thần.

Tần Mặc nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu đại khái, "Cám ơn."

Cô nói nhỏ, Tưởng Viện Viện lắc đầu, thấy Tần Mặc đối với toán học cực kỳ đau đầu, vì vậy mở miệng nói, "Nếu không, về sau cậu đến phòng ngủ của tôi đi, tôi giúp cậu học thêm."

"Tưởng Viện Viện, tài nữ** của lớp chúng ta, tôi tìm cậu đã lâu!"

(** người con gái tài ba, giỏi giang)

Thiệu Tư Mộ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tưởng Viện Viện, vẻ mặt "Tìm cậu hồi lâu", ngay sau đó hình như nhận ra còn có người khác, lúc này mới lướt sang, dáng vẻ rất là kinh ngạc.

"Tần Mặc? Thật đúng lúc a!"

"Thật ồn ào!"

Bùi Thiểu Y bị đánh thức, hắn dụi dụi con mắt, lim dim nhìn một nam một nữ đột nhiên xuất hiện phía trước.

"Viện Viện, dạy học thêm cho tôi đi, nếu không ba tôi thế nào cũng đánh chết tôi."

Tưởng Viện Viện kinh ngạc nhìnThiệu Tư Mộ, cô và Thiệu Tư Mộ không có giao thiệp, mặc dù hai người cùng một lớp, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc qua. Nàng khổ sở nhìn Tần Mặc một chút, cắn môi, "Nhưng. . . . . . Nhưng tôi đã nói muốn giúp Tần Mặc học thêm."

"Vậy thì thật là tốt, cùng học đi."

Thiệu Tư Mộ híp mắt nhìn về phía Tần Mặc, Tần Mặc nhìn sách, những con số giống như ác ma kia, hành hạ thần kinh của cô. Sở Linh Tầm không có ở đây, cô không biết nên tìm ai, cô cũng không thể dựa vào Phong Thần mãi.

Bùi Thiểu Y lúc này mới suy nghĩ rõ ràng, "Mặc nhi, thành tích của Tưởng Viện Viện không tệ, Linh Tầm không có ở đây, vừa đúng lúc cậu ấy có thể giúp chúng ta."

Sau đó ánh mắt mang theo địch ý của hắn nhìn về phía Thiệu Tư Mộ,đối phương không e dè ánh mắt của hắn, ánh mắt của hai người đều nóng hừng hực, cố gắng thiêu cháy đối phương.

"Ừ."

Tần Mặc gật gật đầu, chỉ cần để cho cô thi lần này thông qua là tốt rồi, về phần chuyện của Kim Na Na. . . . . . Hay là chờ thi xong rồi hãy nói.

[Truyện được đăng tải độc quyền tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn]

Cùng lúc đó, trong một góc nhỏ khác của thư viện, Kim Na Na cắn răng nhìn Tưởng Viện Viện vì Tần Mặc giảng giải đề bài, Sở Linh Tầm ở bên cạnh xoa xoa mồ hôi trán, chuyện này. . . . . . Đây thật là không đúng dịp.

Kim Na Na trừng mắt liếc anh một cái, không nói một câu, quay đầu rời đi.

"Na Na. . . . . ."

Sở Linh Tầm đuổi theo, Kim Na Na quay đầu liền dùng đôi mắt cáu giận nhìn anh, "Đều tại cậu không tốt!"

"À? Tôi. . . . . . Tôi thì thế nào?"

Kính trên sống mũi Sở Linh Tầm thiếu chút nữa rớt xuống, đối với ngôn luận của Kim Na Na, anh tỏ ý rất khiếp sợ. Tần Mặc lạnh như băng không nói một lời, còn Kim Na Na lại thở phì phò không chịu nhiều lời, anh thật vất vả khuyên cô, không ngờ lại thấy bộ dạng Tưởng Viện Viện và Tần Mặc vui vẻ hòa thuận.

Anh sơ bộ đoán chừng, nguyên nhân hẳn là ở trên người của Tưởng Viện Viện.

"Nếu như cậu một mực bên cạnh Tần Mặc, giúp cậu ấy học thêm, cậu ấy cũng sẽ không thân thiết cùng Tưởng Viện Viện như vậy! Đều tại cậu!"

Kim Na Na với Tần Mặc chiến tranh lạnh mấy ngày nay, cô vẫn chịu đựng không đi tìm Tần Mặc, rõ ràng chính là Tần Mặc không đúng, tại sao cô ấy không tới nói xin lỗi với mình!

Chỉ là cô cũng biết, muốn Tần Mặc từ trước đến giờ không chủ động đi làm quen, muốn cô chủ động tới tìm mình, vậy căn bản là không có khả năng. Bình tĩnh vài ngày, cô lúc này mới mượn lời khuyên của Sở Linh Tầm, đến tìm Tần Mặc.

Cô cũng là người có sĩ diện, kéo dài mấy ngày mới đến, hoàn toàn là muốn Tần Mặc có chút áy náy, nhưng không ngờ, cô ấy lại cùng Tưởng Viện Viện càng đi càng gần, khiến cho cô khó tránh khỏi có chút ghen tỵ.

Nhớ ngày đó, cô mặt dày mày dạn quấn lấy Tần Mặc, bây giờ mới có thể kết giao bạn bè với cô ấy, lần này. . . . . .Cô ấy chính là đầu óc không bình thường!

"Tôi cũng không biết, Tưởng Viện Viện và Tần Mặc có giao tình a!"

Sở Linh Tầm khổ mà không nói được, anh là lo lắng cho cô, nên mới bỏ lại Bùi Thiếu Y và Tần Mặc, bồi ở bên cạnh cô. Hiện tại đối mặt với sự chỉ trích của cô, anh cảm thấy trong lòng có chút khổ sở, nhưng cũng hiểu, cô đang nổi nóng, nói chuyện hung dữ cũng có thể hiểu.

[Truyện được đăng tải độc quyền tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn]

"Cậu. . . . . . Thôi!"

Cô không biết nên nói gì, hiện tại nổi giận với Sở Linh Tầm cũng không giải quyết được vấn đề, cũng không phải cô hẹp hòi, cô chỉ là lo lắng. . . . . .

Sở Linh Tầm thấy vẻ mặt nặng nề của cô, lông mày nhíu thật chặt, không tự chủ muốn giúp cô giải quyết vấn đề, "Cậu đang lo lắng cái gì? Là lo lắng việc cha của Tưởng Viện Viện, sẽ bất lợi cho Tần Mặc sao?"

Anh đoán không sai, Kim Na Na chính là lo lắng chuyện này, Tần Mặc mặc dù ngoài mặt lạnh nhạt, nhưng tuyệt đối không phải là vô tâm.

Cô lo lắng chính là, Tần Mặc Tưởng Viện Viện càng thân thiết, tương lai Tưởng Viện Viện tạo nên tổn thương cho cô ấy, sẽ càng lớn.

"Tần Mặc có chừng mực , hơn nữa, Tưởng Viện Viện sau học kỳ này, sẽ chuyển trường, sẽ không có sóng gió ."

Kim Na Na thở dài một hơi, nhìn Sở Linh Tầm một cái, "Thật xin lỗi, mới vừa rồi tôi quá kích động, có thể tôi nghĩ sự tình quá tệ."

Thiếu niên khẽ cười cười, gương mặt lịch sự dưới ánh trăng có vẻ rất là nho nhã, một thân phong độ của người trí thức đó, khiến Kim Na Na cảm thấy, Sở Linh Tầm giống như thư sinh thanh tú thời cổ đại.

Mặt của cô bỗng dưng đỏ lên, "Tôi đi trước, cậu đừng nói cho Tiểu Mặc, tôi đã tới."

Nói xong, Kim Na Na nhanh chóng chạy đi, chỉ cảm thấy tim đập rộn lên.