[Bác Chiến] Nhớ Anh

Chương 1



Ăn uống cũng đến tầm rồi, trong căn phòng của một nhà hàng mùi rượu nồng nặc, Tiêu Chiến tối nay uống nhiều thêm mấy ly, sinh nhật bạn học cũ, anh ấy vui.

"Nào, Đại Xuyên, tôi kính cậu một ly nữa." Anh nâng nửa ly rượu đi đến trước mặt Thẩm Xuyên, hành động và lời nói vẫn xem như tỉnh táo, chỉ là mặt có chút hơi đỏ, anh ấy nói anh ấy không say, anh ấy nóng.

"Được rồi được rồi, tửu lượng này của cậu thì đừng uống nữa." Hồi đại học, Thẩm Xuyên ở cùng một phòng với Tiêu Chiến, sau khi tốt nghiệp lại cùng nhau khởi nghiệp mấy năm, bấm đầu ngón tay tính thử cũng đã quen nhau mười mấy năm rồi, tửu lượng của anh thế nào, Thẩm Xuyên còn có thể không biết sao?

"Tôi không sao, hai chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp rồi, lần sau gặp lại cũng không biết là phải chờ đến khi nào."

Sau khi tốt nghiệp, Tiêu Chiến và Thẩm Xuyên hợp tác mở một công ty quảng cáo ở Bắc Kinh, đúng lúc sự nghiệp đang tốt đẹp thì Thẩm Xuyên lại về quê kết hôn với bạn gái, chuyến đi này, hai người sau đó không còn gặp lại nữa.

Năm nay sinh nhật, Thẩm Xuyên muốn tụ tập với đám bạn học cũ này, chạy từ tít quê nhà xa xôi lên Bắc Kinh để gọi mọi người tụ hội.

Đàn ông trung niên thích ôn lại chuyện cũ, điều này Tiêu Chiến có thể hiểu, chỉ là không ngờ rằng, bàn tiệc của những người bạn cũ bọn họ, cậu bạn nhỏ Vương Nhất Bác cách bọn họ cả hai thế hệ này cũng tới.

Bao lâu không gặp Thẩm Xuyên, thì có bấy lâu không gặp Vương Nhất Bác rồi.

Lúc đó Vương Nhất Bác rõ ràng đã nói, cả đời này cũng không quay lại Bắc Kinh nữa.

"Không sao thật hả?" Thẩm Xuyên cụng ly với Tiêu Chiến.

"Ừm, không sao thật, ly này tôi cạn nhé, sau đó thì hôm nay tôi phải đi trước đây, còn một bản thảo chưa được duyệt, ngày mai khách hàng cần phương án gấp."

"Xem cậu bận rộn kìa." Khó khăn lắm mới gặp mặt, Thẩm Xuyên không nỡ để anh đi, nhưng Tiêu Chiến không dám chậm trễ chuyện chính sự, bao nhiêu năm nay bận rộn gánh vác gây dựng công ty, làm đến hôm nay đâu có dễ dàng như thế.

"Vậy được." Thẩm Xuyên móc điện thoại ra, "Tôi gọi xe cho cậu."

"Không cần, tôi ra ngoài bắt xe là được."

"Giờ này cậu đi đâu bắt xe."

"Không có xe thì tôi đi bộ về, chỗ này cách nhà tôi cũng không xa."

"Cậu thôi đi, uống thành thế này rồi còn đi về kiểu gì."

......

"Em đưa anh ấy về cho." Âm thanh trầm thấp không nặng không nhẹ truyền tới, Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo khoác màu nâu sẫm, cả buổi tối đều có cảm giác như cậu ấy không tồn tại trong buổi tụ họp ồn ào huyên náo này.

"Em lái xe đến đây." Vương Nhất Bác nói với Thẩm Xuyên.

Bởi vì lý do này, tối hôm nay cậu không uống một giọt rượu nào.

Thẩm Xuyên liên tục gật đầu, nói với Tiêu Chiến: "Được, vậy để Tiểu Bác đưa cậu về đi."

Vương Nhất Bác là em họ của Thẩm Xuyên.

Mấy ly rượu ban nãy hình như uống cũng như không, Tiêu Chiến cảm thấy mình bây giờ vô cùng tỉnh táo.

Ba chữ "không cần đâu" còn chưa kịp nói ra chữ nào, Vương Nhất Bác đã đi thẳng ra khỏi cửa.

Tiêu Chiến đứng im tại chỗ không có phản ứng gì, Thẩm Xuyên vỗ vỗ vai anh, "Không cần khách khí với nó, thằng nhỏ này trước đây cũng được cậu chăm sóc không ít, bây giờ lớn rồi, chăm sóc anh Chiến của nó một chút cũng là điều nên làm."

Tiêu Chiến chán nản cười với Thẩm Xuyên, nói với anh: "Có chuyện gì thì gọi điện nhé." Chào hỏi xong, liền đi theo bóng lưng của Vương Nhất Bác rời khỏi nhà hàng.

Lúc Tiêu Chiến vừa mới quen Vương Nhất Bác, cậu ấy còn chưa có cả bằng lái xe.

Anh vẫn còn nhớ năm đó dạy Vương Nhất Bác tập lái, dạy tới mức kinh hồn bạt vía, lái xe phải gọi là như hùm vồ. Tiêu Chiến nói gì cậu cũng không nghe, vừa lấy được bằng lái đã đánh võng như bay trên đường, may mà nửa đêm không có ai, chỉ đâm vào lan can và vệ đường.

Khiến Tiêu Chiến tức tới nỗi ngồi trong xe mắng cậu cả nửa tiếng đồng hồ, mà cậu ấy còn không phục, nói câu nào cãi lại câu đó, hai người anh một câu em một câu suýt nữa đánh nhau luôn.

Sau đó quả thực đã đánh nhau, cởi quần áo đánh, ngay ở trong xe.

Trận đó đánh tới mức cái eo của Tiêu Chiến đau mất hai ngày, có điều cũng rất có tác dụng, sau khi đánh xong, Vương Nhất Bác cũng không cứng miệng với Tiêu Chiến về chuyện lái xe nữa, cơn giận trên đường cũng hoàn toàn được loại bỏ, Tiêu Chiến ngồi bên ghế phụ nói gì cậu ấy cũng ngoan ngoãn nghe.

Thế nên Tiêu Chiến nghĩ, Vương Nhất Bác bây giờ lái xe vững như vậy, chắc là có một phần công lao của anh năm đó.

"Có cần mua nước giải rượu không? Phía trước có một cửa hàng tiện lợi." Vương Nhất Bác vừa lái xe vừa chỉ về phía trước.

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, "Không đến mức đó, cũng chẳng uống mấy ngụm."

Sau đó chiếc xe chạy lướt qua cửa hàng, đi qua mấy chục mét lại dừng lại.

"Mua cây kem đi, dạ dày có chút cồn cào." Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nghe xong đỗ xe vào bên vệ đường, chạy ngược lại mua kem cho anh ấy.

Một người đàn ông ba mươi lăm tuổi nói rằng anh ta muốn ăn kem, lại thật sự có người bằng lòng đi mua cho anh.

Cũng không phải lần nào cũng có, hôm nay không phải vừa hay trùng hợp gặp phải Vương Nhất Bác sao, nếu không thì ai quan tâm anh chứ.

"Ngọt quá."

Là thật sự bị ngọt quá, ngọt đến mức Tiêu Chiến mới cắn một hai miếng đã cảm thấy khát nước, nhưng anh cũng không tiện bảo Vương Nhất Bác quay lại mua cho mình chai nước, vậy nên anh không ăn nữa, cứ cầm ở trên tay như thế.

"Anh không ăn à? Sắp tan rồi." Vương Nhất Bác nhìn một cái, hờ hững nhắc nhở anh.

"Tan thì thôi, lát nữa xuống xe rồi vứt."

Tiêu Chiến không cảm thấy nói vứt đi là mất lịch sự, ngược lại, nếu anh đem cây kem ăn dở kia nhét vào miệng Vương Nhất Bác mới là mất lịch sự. Tuy rằng loại việc như thế này trước đây anh cũng làm không ít.

Nhà Tiêu Chiến quả thực khá gần, gần đến mức hai con người không có gì để nói với nhau, còn chưa đợi tới lúc thấy không khí ngượng ngùng thì đã đến rồi.

Cây kem đó đã tan thành nước ở trong vỏ túi, may mà chiếc túi không thấm nước, nếu không chiếc xe của Vương Nhất Bác đã gặp họa rồi.

Chiếc xe mà cậu lái quả thật rất đắt, lúc Tiêu Chiến ở tuổi của cậu ấy, không nỡ lái chiếc xe đắt như vậy.

Vương Nhất Bác rất giỏi giang.

"Anh không lên nhà sao?" Xe dừng nửa ngày, đến cả dây an toàn Tiêu Chiến cũng chưa tháo, vẫn là Vương Nhất Bác thấy anh chưa đi, chủ động hỏi anh.

"Em không muốn nói chuyện với anh một lát à." Giọng điệu của Tiêu Chiến còn bình tĩnh hơn cả cậu ấy.

Trực tiếp nói ra điều mình muốn rất tốt, không còn là thanh niên mười chín hai mươi tuổi vừa mới biết rung động nữa, tâm tư gì cũng cần phải thăm dò.

Bọn họ quen nhau mười năm rồi. Anh ấy ba mươi lăm tuổi, cậu ấy hai mươi chín. Bọn họ có thể giao tiếp bằng bất cứ phương thức nào.

"Nói đi." Vương Nhất Bác thoải mái đáp lời, cậu mở cửa sổ xe để gió lùa vào. Gió đêm đầu thu có chút lạnh, lạnh tới mức khiến người ta khó mà không tỉnh táo.

"Cuộc sống với chị dâu thế nào rồi?"

Đánh trực diện, Vương Nhất Bác giỏi hơn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đã nghĩ thầm Vương Nhất Bác sẽ không nói được mấy lời dễ nghe, nhưng không ngờ vừa bắt đầu đã hỏi vấn đề này.

"Cũng khá tốt." - Tiêu Chiến đáp.

"Định khi nào thì ly hôn?"

"Em nói kiểu gì thế?"

Vương Nhất Bác nhún nhún vai, vô tội nói: "Em thấy anh trước giờ không khoe tình cảm, tưởng hai người rạn nứt rồi."

"Không khoe tình cảm thì là rạn nứt sao, logic kiểu gì thế."

"Không phải anh thích nhất là khoe tình cảm sao?"

Năm đó vì Vương Nhất Bác đem ảnh của cậu và Tiêu Chiến đặt thành chế độ chỉ một nhóm người được thấy, Tiêu Chiến đã giận cậu mấy ngày liền.

Con người anh ấy thích khoe chuyện tình cảm, Vương Nhất Bác không nhớ nhầm. Cái gì cũng muốn phơi ra, trừ khi anh không thích.

"Anh đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, đâu thể ấu trĩ như vậy được. Không phải, không phải em đã hủy kết bạn với anh rồi sao, sao em biết anh có khoe hay không?"

"Em có biết đâu, em đoán bừa đấy."

"Em có bệnh à." Tiêu Chiến túm lấy túi kem đã tan thành nước ở trong tay giả vờ đáp lên người Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cười, "Đừng nghịch, anh đáp đầy bơ sữa lên người em, lát nữa xuống xe khó mà giải thích."

Tiêu Chiến bị mấy lời đen tối tự nhiên xuất hiện của cậu làm cho cạn lời. Anh lắc lắc đầu: "Được rồi, chúng ta cũng chẳng có gì để nói, em đi đi, anh lên nhà đây."

"Em đi về đâu?"

"Đến từ đâu thì em đi về đó."

"Em không lên trên ngồi một lát sao?"

Vương Nhất Bác nói ra câu này tự mình cũng không thấy có vấn đề gì, làm gì có ai như thế, tự mình mời mình đến nhà người khác?

"Đừng hiểu lầm, em có đem theo quà, lên thăm chị dâu." Vương Nhất Bác nói rồi tiện tay móc ra một hộp quà ở ghế sau, trông khá tinh tế. Trong xe hơi tối, Tiêu Chiến không nhìn rõ trên chiếc hộp ghi là quà gì.

Đây không phải là có chuẩn bị mới đến à?

Hôm nay Vương Nhất Bác tới dự sinh nhật anh cậu ấy, chính là chạy đến để gặp Tiêu Chiến? Trước lúc đến đã tính sẵn là sẽ vào nhà anh ngồi lê rồi?

Tiêu Chiến cười cười xin lỗi cậu, "Thật không trùng hợp, cô ấy đi công tác rồi, không có nhà."

"Không có nhà càng tốt, tiện hơn."

"Em nhất định phải lên à?"

"Nếu anh cứ nhất quyết không cho em lên, em cũng không lên được."

"Vương Nhất Bác, em muốn làm gì đây?"

"Mấy chuyện thoáng xuất hiện trong đầu anh bây giờ, em đều muốn làm, chỉ cần trong phạm vi anh có thể chấp nhận, em không có giới hạn."