[Bác Chiến] Nhớ Anh

Chương 13



Lại là một ngày cuối tuần vội vã, con người ta càng trưởng thành thời gian sẽ càng trôi nhanh, những chuyện cần làm hình như rất nhiều, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy hình như chưa làm gì cả, phần lớn mọi người đều sống như vậy, đến cả mục tiêu cũng không nhất thiết phải có, ngày tháng sẽ tự đẩy con người ta tiến về phía trước.

Tương đối mà nói, Tiêu Chiến thật ra vẫn còn tốt, vẫn chưa triệt để tê dại với cuộc sống, ít nhất anh vẫn còn một cậu con trai, đối với dáng vẻ tương lai của nó, anh vẫn ôm ấp rất nhiều kỳ vọng.

Nhưng anh không phải một ông bố đạt tiêu chuẩn, giống với vấn đề của đại đa số các ông bố bà mẹ trên thế giới này, anh quá bận, bận đến nỗi không có thời gian chăm sóc con, ngoại trừ cuối tuần có thời gian rảnh thì đón con về nhà chăm sóc hai hôm, bình thường chỉ có thể nhờ bố mẹ trông nom giúp.

Anh cũng dành thời gian để đọc mấy cuốn sách giáo dục trẻ em, việc nuôi dưỡng cách thế hệ không có lợi với sự trưởng thành của trẻ nhỏ, phương diện này anh làm không tốt, vẫn luôn thấy rất áy náy.

Thế nhưng, Tiểu Tỏa không giống với những đứa bé không có bố mẹ chăm sóc khác, nó vui vẻ tiếp nhận bất cứ sự sắp đặt nào của người lớn, ngoan tới mức chưa từng nói một câu con không bằng lòng.

Vương Nhất Bác lái xe đưa hai bọn họ về chỗ bố mẹ Tiêu Chiến, suốt đường đi bé con không khóc không quấy, biểu hiện dính bố duy nhất của nó là vẫn luôn kéo tay anh, không nói lời nào.

Vương Nhất Bác nhìn hai ba con ngồi yên tĩnh ở ghế sau thông qua gương chiếu hậu, hỏi Tiêu Chiến: "Những đứa trẻ khác ở tuổi nó, đều vô cùng ồn ào nhỉ?"

Tiêu Chiến gật đầu, "Ừm, trẻ con lớn bằng chừng này, làm gì có đứa nào không quấy."

"Nó ngoan quá." Không phải đang khen, Vương Nhất Bác đang cảm thán, Tiểu Tỏa thật sự hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác quá nhiều.

Tiêu Chiến cười, đưa tay ra xoa đầu Tiểu Tỏa, không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.

Không nói cái này, nếu tìm chủ đề khác thì cũng chỉ có thể nói về công việc, khó khăn lắm mới có ngày cuối tuần, liệu có cần nói về công việc không?

Dù sao, chủ đề ở khu vui chơi ban nãy không thể nào nói tiếp được nữa, liên quan tới đề nghị của Vương Nhất Bác về việc đá anh bạn trai nhỏ kia để ở bên Tiêu Chiến, đã bị đương sự trực tiếp pass qua rồi.

Lý do rất đơn giản thô bạo:

"Bây giờ không muốn yêu đương, muốn yêu, anh cũng không tìm đàn ông, sẽ ảnh hưởng không tốt tới con trai anh."

Nghe xem, một người cha vĩ đại biết bao, thế này mà còn nói là ông bố không đủ tiêu chuẩn?

Vương Nhất Bác vô cùng biết get trọng điểm, hỏi lại Tiêu Chiến: "Ý anh là, nếu không suy nghĩ cho Tiểu Tỏa, thì em vẫn có cơ hội?"

Sau đó Tiêu Chiến nói với cậu: "Anh không thể nào không suy nghĩ cho Tiểu Tỏa."

Được rồi, logic chặt chẽ khép lại, lý do vì con trai này rất hoàn hảo, không có kẽ hở.

Cậu không thể mặt dày chen vào, nếu không sẽ rất dễ trở thành vết nhơ trong chuyện tình cảm gia đình nhà người ta.

Vương Nhất Bác trước tiên chọn cách im mồm, tận đến khi xe đi tới dưới lầu vẫn không nghĩ ra chủ đề nào khác có thể nói.

Tiêu Chiến bế Tiểu Tỏa xuống xe, trước lúc đi, bé con suốt dọc đường không lên tiếng tự nhiên nói với Vương Nhất Bác: "Chú có vào nhà con ăn cơm không, bà nội nấu cơm ngon lắm."

Vương Nhất Bác bị lời mời bất ngờ này làm cho hơi lúng túng, sau khi phản ứng lại liền xoa đầu bé con cười.

Ba con còn chưa gọi chú lên ăn cơm, sao con còn giao tiếp xã hội giúp ba con thế?

Tiêu Chiến điềm tĩnh nhìn Tiểu Tỏa, đối với sự lễ phép không biết đã học được từ đâu này của con trai hình như đã quen như chuyện thường ngày.

"Em có muốn không?" Anh hỏi Vương Nhất Bác.

Tiểu Tỏa đã mở lời mời rồi, anh cũng không thể nói với Vương Nhất Bác là em đừng vào, tuy bé con mới chỉ bốn tuổi, nhưng cũng là thành viên trong gia đình, ý kiến của bé vẫn cần được tôn trọng.

"Thôi, anh đã từ chối em rồi, em còn đến nhà anh ăn cơm, không tốt."

"Ăn bữa cơm thôi mà, ăn xong rồi về, bố mẹ anh sẽ không hỏi gì khác đâu."

Vương Nhất Bác suy nghĩ mấy giây rồi lắc đầu: "Thôi, em còn phải về họp qua điện thoại nữa, lần sau đi."

"Vậy tùy em." Tiêu Chiến cũng không níu kéo gì thêm, bên ngoài gió khá lạnh, anh sợ Tiểu Tỏa bị rét, liền bế nó lên lầu.

Vương Nhất Bác ngồi trong xe nhìn theo bóng lưng anh, cánh cửa mở ra rồi đóng lại, ngăn cách tầm nhìn của cậu với anh.

Môi trường của tiểu khu này khá ổn, được xem là khu nhà có giá tầm trung ở Bắc Kinh, so với những người ở độ tuổi này giống như Tiêu Chiến, đến từ địa phương khác, dựa vào việc tự mình kiếm tiền mà dễ dàng mua được nhà, thật sự không nhiều.

Vương Nhất Bác châm một điếu thuốc, thò đầu ra khỏi cửa sổ xe nhìn ngắm bốn phía.

Bây giờ cậu bôn ba rất tốt, nhưng anh Chiến người ta lại chẳng thiếu tiền.

Cậu mua chiếc nhẫn hơn một trăm vạn cho Tiêu Chiến, còn chẳng có chút ý nghĩa nào với anh.

Việc Tiêu Chiến thất lễ sau khi uống rượu, chẳng qua chỉ là chuyện tình cảm không thuận lợi, chuyện tình cảm thì tiền không giải quyết được, nhưng thời gian có thể giải quyết, thú vui mới có thể giải quyết.

Thời gian thì cậu có, rất nhiều.

Thú vui mới thì không được, cậu không có tư cách cạnh tranh vị trí, ở chỗ Tiêu Chiến, cậu cũ nát tới mức han gỉ rồi.

Những suy nghĩ hỗn loạn giằng xé trong đầu, còn chưa nghĩ rõ ràng được cái gì, cậu đã hút hết điếu thuốc. Cửa kính xe được kéo lên, những âm thanh huyên náo của tiểu khu hoàn toàn bị ngăn cách bên ngoài, trong điện thoại tin nhắn công việc nhiều như muốn nổ tung, hôm nay Vương Nhất Bác chẳng trả lời một tin nào cả.

Không phải tìm lý do qua loa với Tiêu Chiến nên mới nói có công việc cần xử lý, hôm nay cậu vốn dĩ có rất nhiều chuyện cần làm, nhưng không phải Tiêu Chiến đã mời cậu đi đến khu vui chơi sao, cậu liền ưu tiên Tiêu Chiến trước, công việc thì hoãn lại đã, không chết người được.

Vương Nhất Bác khởi động xe, lái ra khỏi tiểu khu, cũng rất tốt, vạn nhà sáng đèn ở phía sau, cậu cuối cùng cũng biết sau cánh cửa nào có bóng hình mà mình thương nhớ.

/

Lần gặp lại tiếp theo là ở cuộc họp gọi thầu, Vương Nhất Bác cùng một hàng những lãnh đạo lớn hơn cậu rất nhiều tuổi ngồi ở dưới nghe, Tiêu Chiến đứng trên bục báo cáo, người có tướng mạo đẹp luôn khiến người ta muốn nhìn thêm mấy cái.Giọng nói của Tiêu Chiến lại cực kỳ hay, người như vậy tới báo cáo, sẽ chẳng có ai để tâm anh ấy liệu có phải đã đi cửa sau để nhận được hợp đồng hay không.

Tất cả thủ tục đều tiến triển rất thuận lợi, sau khi kết thúc, đoàn đội của Tiêu Chiến được giữ riêng lại, trong phòng họp có Vương Nhất Bác và mấy cấp dưới của cậu,Tiểu Đinh cũng có mặt bên trong, ngồi ngay bên cạnh Vương Nhất Bác.

"Nếu không có vấn đề gì thì mùng 1 tháng sau sẽ chính thức hợp tác, những tài liệu cần tìm hiểu tôi sẽ cho bọn họ sắp xếp lại, mấy ngày tới sẽ gửi cho các anh."

Thái độ làm việc như vậy của Vương Nhất Bác là thứ mà trước giờ Tiêu Chiến chưa từng thấy qua, rất đáng tiếc, anh không được chứng kiến dáng vẻ từ cậu bé đến ghi nhớ cũng nhớ không rõ ràng, trở thành một người trưởng thành phụ trách bao nhiêu hạng mục như vậy mà không hề xảy ra sai sót.

Hành trình này không có công lao của Tiêu Chiến, lúc trước khi Tiêu Chiến dẫn dắt cậu ấy, suýt chút đã đem cái cây non nớt này uốn cong rồi, bây giờ nhìn thấy cậu ấy, sau khi rời xa mình đã trưởng thành rất tốt.

"Được, vất vả rồi." Tiêu Chiến giữ thái độ lễ mạo nên có trong công việc, khách khí cảm ơn Vương Nhất Bác.

"Sau này tất cả mọi việc, các anh trực tiếp đối chiếu với Tiểu Đinh là được, có vấn đề gì cậu ấy sẽ tìm tôi, tôi giải quyết."

"Được."

Một cuộc họp ngắn gọn, sau khi kết thúc Vương Nhất Bác đưa mấy cấp dưới vội vã rời đi, chạy tới cuộc họp tiếp theo.

Lúc Tiêu Chiến đi, không nhịn được quay đầu lại nhìn một cái, bóng lưng Vương Nhất Bác rất nhanh đã biến mất ở phía cuối hành lang.

Tiêu Chiến nhìn cậu ấy, liền nghĩ tới tuổi trẻ tài cao.

Người như Vương Nhất Bác, có người thích cũng không có gì là lạ, ai gặp rồi cũng đều thích.

Nhưng ai mới là người may mắn, có thể yêu đương với cậu ấy đây.

"Mấy ngày nay nhiều chuyện linh tinh quá..."

Đây là tin nhắn Tiêu Chiến nhận được ngay sau khi ra khỏi tòa cao ốc của công ty Vương Nhất Bác.

Là Vương Nhất Bác gửi đến.

Phía sau còn gửi kèm một icon khóc hu hu.

Tiêu Chiến thậm chí có thể lập tức tưởng tượng ra cảnh cậu ấy đang ngồi ở chiếc ghế quan trọng nhất trong phòng họp, nhân lúc cấp dưới đang báo cáo công việc mà vờ vịt tỏ ra đứng đắn cầm điện thoại lên nhắn cho anh dòng chữ này.

Tiêu Chiến nhìn vào màn hình điện thoại, đến chính mình cũng không phát hiện mình đã cười thành tiếng.

Nhân viên ở bên cạnh nhìn anh một cách kỳ quái, không biết sếp nhà mình có chuyện gì vui mà lại cười thành tiếng thế này.

Bình thường anh ấy thật sự không thích cười.

Anh tắt màn hình điện thoại, không trả lời tin nhắn kia, đưa nhân viên của mình về phòng làm việc.

Sau khi quay về lại bắt đầu quay cuồng với công việc, dạo gần đây càng ngày càng nhiều đơn hàng, sắp sửa có xu hướng làm không kịp, tuyển người cũng tuyển không kịp, các cô gái xinh xắn đẹp đẽ trong công ty cũng xơ xác tới mức sắp không còn hình người đến nơi rồi.

Chạy theo tâm trạng tốt của sếp hôm nay, lương tâm thức tỉnh, vung tay một cái liền tăng lương cho tất cả nhân viên trên dưới trong công ty, đến cả cô lao công dọn dẹp văn phòng cũng có phần.

Sao tâm trạng sếp lại tốt nhỉ?

Cái đó thì ta không biết, ta cũng không dám hỏi, được tăng lương thì cứ âm thầm vui vẻ là xong chuyện rồi.

Cuộc gọi thầu đã xong, cũng đã tổ chức tiệc khao nhân viên, Tiêu Chiến cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một lúc, vừa ngồi xuống uống miếng trà, lại nhận được một tin nhắn.

"Anh Tiêu Chiến, ngày mai anh rảnh không? Chúng ta cùng ăn bữa cơm?"

Là Tiểu Đinh gửi đến.

Mới mẻ đấy, tuy Tiểu Đinh chỉ là thực tập sinh, nhưng thật sự chưa từng thấy bên A chủ động mời bên B ăn cơm bao giờ.

Cậu ấy tìm anh, cũng không thể nào là vì chuyện công việc.

Không vì công việc thì còn có thể vì cái gì, mối liên hệ giữa hai bọn họ ngoại trừ Vương Nhất Bác ra thì còn có thể là gì nữa.

Tiêu Chiến đặt ly trà xuống, đại khái kiểm tra một lượt lịch trình ngày mai trong đầu, nhanh chóng trả lời cậu: "Rảnh, muốn ăn gì, anh mời em."

"Để em mời anh đi, em có chút vấn đề muốn hỏi anh."

Thứ mà cậu ấy muốn hỏi chẳng qua cũng chỉ là chút chuyện đó, Tiêu Chiến suýt chút nữa đã trực tiếp trả lời luôn, không cần hỏi nữa, anh với Vương Nhất Bác thật sự không có quan hệ gì.

Nhưng nói chuyện như vậy không tôn trọng người ta lắm.

Anh đổi một cách khéo léo hơn, trả lời cậu ấy: "Có vấn đề gì em có thể hỏi trực tiếp luôn, không sao đâu."

Không cần thiết phải đi đường vòng như vậy, mất thời gian.

"Vẫn là gặp rồi nói đi ạ." Tiểu Đinh nói.

Ờ...được thôi, gặp nói thì gặp nói, thời gian của Tiêu Chiến cũng không quý giá đến mức đó.

Anh trả lời một chữ "Được".

Sau đó Tiểu Đinh lại gửi cho anh một tin nhắn: "Còn nữa, anh Tiêu Chiến, anh có thể đừng nói với anh Nhất Bác về chuyện em tìm anh không."

Mấy cậu bé ở tầm tuổi của Tiểu Đinh ấy à, vẫn còn chưa bước ra khỏi mấy cái hố mà tiểu thuyết ngôn tình viết xằng viết bậy, trẻ con đều yêu đương như thế, bọn họ cũng không thấy mệt mỏi.

Cũng đúng, bọn họ mới có tí tuổi như thế thì mệt cái gì chứ, có nhiều thời gian như vậy, không tự tìm chút tình cảm cho mình thì cuộc sống vô nghĩa biết bao.

Tiêu Chiến đồng ý rất dứt khoát: "Được, ngày mai gặp."