[Bác Chiến] Nhớ Anh

Chương 17



Tiêu Chiến hít sâu vào một hơi, vẫn cảm thấy trong văn phòng có chút ngột ngạt.

"Anh biết." Anh nói với Vương Nhất Bác.

"Anh biết?" Vương Nhất Bác hơi ngây người một lát, sau đó cũng không quá ngạc nhiên, đáy mắt hiện ra tia bất lực, hỏi Tiêu Chiến: "Cậu bé tới tìm anh rồi?"

"Ừ." Tiêu Chiến gật gật đầu.

"Cái thằng bé này....." Ngoại trừ bất lực, trên mặt Vương Nhất Bác còn hiện rõ sự không vui.

Tiểu Đinh không phải lần đầu tiên làm chuyện này, tìm gặp người cũ của Vương Nhất Bác, hỏi mấy câu hỏi ấu trĩ nực cười, cậu ấy không buông được, nói chính xác ra thì, cậu ấy nghĩ không thông, cậu ấy liều mạng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt để tìm kiếm đáp án, liên quan tới đáp án tại sao Vương Nhất Bác lại bỏ rơi cậu ấy.

Nhưng cậu ấy không thể nào tìm tới chỗ của Tiêu Chiến được.

Bất cứ người cũ nào của Vương Nhất Bác cũng đều rất dễ dò hỏi, duy chỉ có Tiêu Chiến, tất cả mọi thứ liên quan đến Tiêu Chiến, cậu đều cất giữ ở nơi không có bất cứ ai có thể nhìn thấy, sao Tiểu Đinh lại có thể biết.

"Anh nói với cậu ấy à?" Vương Nhất Bác hỏi.

Thế nhưng, làm sao có thể chứ, Tiêu Chiến có lý do gì để làm như vậy đâu, đập chậu cướp bông à?

"Không, tự cậu ấy đoán ra." Tiêu Chiến trả lời.

Sắc mặt Vương Nhất Bác âm trầm, cậu tất nhiên biết bạn nhỏ kia rất thích cậu, thế nên nhất cử nhất động của cậu với người cũ đều bị bạn nhỏ phóng to lên mà nhìn nhận.

Tự nhiên cậu cười khổ một tiếng, giống như tự mình độc thoại mà nói với Tiêu Chiến: "Có rõ ràng đến vậy không?"

"Gì cơ." Tiêu Chiến hơi hơi nghiêng đầu về phía sau.

Vương Nhất Bác bộ dạng uể oải, vùi cả mặt vào vai Tiêu Chiến, "Em bảo, em có ý đồ bất chính với anh, biểu hiện rõ ràng đến vậy cơ à....."

Tiêu Chiến bật cười rất nhẹ một tiếng, nhẹ đến nỗi Vương Nhất Bác căn bản không dám chắc chắn, anh có phải thật sự đang cười hay không, chỉ nghe thấy anh nói: "Không biết."

Cái tiếng không biết này, sao lại nói ngọt như vậy chứ.

Đầu tim của Vương Nhất Bác lập tức tan chảy, tan thành nước thi nhau chen lên mắt cậu tuôn ra ngoài, khiến khóe mắt cậu cay xè.

Sau đó Tiêu Chiến hỏi cậu: "Nói dối với anh làm gì."

Vương Nhất Bác cúi đầu, lúc nói âm thanh nhẹ như bay, "Dát tí vàng lên mặt mình không được à, anh có vợ có con rồi, em đến cả bạn trai cũng không có, nhỡ anh coi thường em thì sao."

Lần này cậu nghe thấy rất rõ ràng, Tiêu Chiến thật sự đã bật cười.

Vương Nhất Bác dùng cằm dụi dụi vào anh, "Còn cười nữa, còn không phải là do anh nói dối em trước."

Đúng vậy, lúc gặp nhau, cậu vẫn chưa thể hoàn toàn chắc chắn tình trạng hôn nhân hiện tại của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lại nói với cậu, cậu có chị dâu.

Là anh trai này lừa gạt người ta trước.

"Anh cũng dát tí vàng lên mặt không được hả, em tuổi trẻ tài cao, anh đã lớn tuổi như vậy rồi, sự nghiệp không tốt bằng em, nếu như hôn nhân cũng bất hạnh, em coi thường anh thì anh phải làm sao?"

Tiêu Chiến học lại y nguyên những gì Vương Nhất Bác vừa nói, anh nói xong Vương Nhất Bác cũng cười, thả Tiêu Chiến ra khỏi lòng mình, tựa lên bức tường bên cạnh anh, chốc chốc lại nhìn anh.

Mật mã ngăn kéo bị phá giải, bất kể là ai cũng hết chỗ dung thân, Tiêu Chiến cũng vậy, dù cho anh và Vương Nhất Bác từng có mấy năm thời gian vô cùng thân mật.

Anh trốn tránh ánh mắt của Vương Nhất Bác một cách không hề lộ dấu vết, "Muốn hỏi gì, em hỏi đi."

Bây giờ Vương Nhất Bác đang nghĩ gì đây? Cậu đại khái rất tò mò tại sao Tiêu Chiến với vợ lại chia tay, hoặc là tình cảm của bọn họ vô cùng kém, mới khiến Tiêu Chiến không nhịn được mà nhớ về quá khứ, dùng cách thức này để tự giải tỏa.

Cậu muốn biết, liệu có phải giống như những bộ phim điện ảnh tầm thường kia hay diễn, sau khi chia tay, cậu trở thành bạch nguyệt quang mà Tiêu Chiến không thể nào xóa bỏ, khiến Tiêu Chiến coi cậu là niềm an ủi cho bản thân trong vô số những ngày đêm đau khổ khó vượt qua.

"Có nhớ đến em không?"

Ý cậu là, khi Tiêu Chiến tự mình làm chuyện đó.

Tiêu Chiến vẫn thành thật, giọng nói vô cùng bình tĩnh, chỉ có điều anh cúi đầu, không chịu nhìn vào mắt Vương Nhất Bác.

"Có."

Sẽ nhớ đến em, tưởng tượng rằng em cho anh những cái ôm và nụ hôn nồng cháy, sau đó lại càn rỡ mà tiến vào cơ thể anh.

Lúc làm chuyện đó, em luôn miệng nói với anh, em yêu anh.

"Vậy kết hôn với người khác, anh có từng hối hận không?"

/

Hai người lái xe xuyên qua màn đêm của thành phố, Vương Nhất Bác không nói tiếp về chủ đề ban nãy với Tiêu Chiến nữa.

Vấn đề trước lúc ra khỏi cửa, không phải cậu tự nhiên muốn hỏi, câu hỏi này đã cất giấu trong lòng cậu mấy năm nay rồi.

Mà đáp án của Tiêu Chiến là: "Không."

Chưa từng hối hận, dù cho lựa chọn đó không hề khiến cuộc sống của anh trở nên tốt đẹp hơn, nhưng lựa chọn mà anh tự chọn, tại sao phải hối hận.

Tiêu Chiến là người như thế nào, cho dù chỉ cần có một tia hy vọng cũng sẽ kiên trì đến cùng, chỉ cần đã đưa ra quyết định thì sẽ kiên quyết không bao giờ quay đầu.

Anh sao có thể hối hận chứ.

Thật ra Vương Nhất Bác căn bản không cần hỏi, cậu biết rõ đáp án hơn ai hết.

Nhưng cậu lại thật sự rất muốn nghe Tiêu Chiến nói một câu: Vương Nhất Bác, anh hối hận rồi.

Không phải là hy vọng sau khi anh ấy rời ra mình sẽ sống không tốt, chỉ là cậu muốn thôi, trước đây đều là anh ấy ở phía sau bảo vệ lối về cho cậu, có thể nào để cậu cũng một lần được làm người bảo vệ anh ấy không.

Có phải là đáp án này khiến Vương Nhất Bác có chút không vui không?

Tiêu Chiến thấy cậu liên tục uống rượu trên bàn ăn, không phải là kiểu cứ liên tục nốc rượu, nhưng chỉ cần có người mời cậu sẽ uống, mời Tiêu Chiến cậu cũng ngăn lại hết toàn bộ.

Mấy người bạn đó uống say ngà ngà liền bắt đầu nói đùa, vị giám đốc Tiêu này thật không đơn giản, chưa từng thấy ai có thể khiến Tiểu Vương tổng bảo vệ tới mức đó, một giọt rượu cũng không để cho uống.

Giới làm ăn cũng chỉ rộng đến vậy, sở thích kết bạn đó của Vương Nhất Bác, những người bên cạnh cơ bản đều biết, nghe ý bọn họ như vậy, đây cũng không phải lần đầu Vương Nhất Bác đưa bạn trai đến tiệc rượu rồi, chỉ có điều so với những người khác, Tiêu Chiến có vẻ được ưu ái hơn, nhưng trong mắt những người này, anh về mặt bản chất cũng chẳng khác gì những người bạn trai khác của Vương Nhất Bác.

Mặc kệ bọn họ hiểu như thế nào, Tiêu Chiến chỉ lấy khuôn mặt niềm nở ra để tiếp đón, không giải thích gì nhiều hơn.

Ngược lại là Vương Nhất Bác, ngóc cái đầu đã hơi say của mình lên xua tay với bọn họ, "Đừng có nói linh tinh, tôi với giám đốc Tiêu không phải kiểu quan hệ đó, đây là người phụ trách của bên hợp tác với công ty chúng tôi."

Lời giải thích của cậu nói ra vô cùng đứng đắn, nhưng mấy người bạn kia ai cũng rặt một vẻ không cần nói nhiều nữa, chúng tôi đều hiểu, cũng đã nghe ra ý của Vương Nhất Bác, chủ động nói chuyện với Tiêu Chiến về mấy hạng mục đang cần gọi thầu trong tay mình.

Tiêu Chiến vẫn dựa theo tiết tấu của họ mà nói chuyện xã giao, cần phương thức liên lạc thì kết bạn, hỏi gì thì trả lời, hoàn toàn không để tâm chuyện bọn họ coi mình là tệp đính kèm của Vương Nhất Bác, là vì nể mặt cậu ấy mới có ý tốt chú ý đến mình.

Cứ như vậy, sau một hồi xã giao, áng chừng tháng sau có thể ký được hai hợp đồng lớn.

Lần này hay rồi, Vương Nhất Bác thật sự trở thành kim chủ của anh rồi.

Kim chủ ba ba uống say xong thì không thích nói chuyện lắm, vứt chìa khóa xe sang cho Tiêu Chiến, nhờ anh đưa mình về nhà.

Sau đó tựa lên ghế phụ, nhắm mắt không cử động, cũng không nói chuyện, Tiêu Chiến không biết có phải cậu đã ngủ rồi hay không, gọi tên cậu một tiếng: "Nhất Bác."

Dáng vẻ Vương Nhất Bác có chút mệt mỏi, mắt vẫn nhắm nghiền, lắc lắc cái đầu nói với Tiêu Chiến: "Mấy người đó uống say xong nói đùa thôi đừng để bụng, sau này nếu có thể đàm phán được dự án, nên hợp tác thế nào thì hợp tác thế đó."

Quả nhiên là trưởng thành rồi không giống trước, uống say bí tỉ đến mức này vẫn không quên lo chuyện chính sự.

Không hề quấy người chút nào.

"Đau đầu không?" Tiêu Chiến hỏi cậu.

"Không đau." Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, ngưng lại một lát, lại nói: "Buồn ngủ."

"Anh đưa em về nhà ngủ nhé."

"Ừm."

Chỗ này cách nhà Vương Nhất Bác một đoạn đường, trên đường về cậu mơ mơ hồ hồ thật sự đã ngủ say.

Sau một giấc thì xe dừng lại, dừng ở đâu Vương Nhất Bác cũng không biết, nghe thấy Tiêu Chiến gọi cậu liền tỉnh dậy.

"Nằm mơ à? Khóc gì chứ?" Tiêu Chiến đưa tay lên lau khóe mắt cho cậu, lòng bàn tay ướt một mảng lớn.

Vương Nhất Bác thật sự không cảm thấy mình đang khóc, cậu thấy ban nãy mình ngủ rất ngon.

"Đến rồi à?" Cậu dùng tay dụi dụi mắt, cố gắng nhìn ra bên ngoài, hầm để xe này có chút lạ mắt, "Đây hình như không phải nhà em."

"Nhà anh." Tiêu Chiến hờ hững nói, sau đó xuống xe mở cửa cho Vương Nhất Bác, tháo dây an toàn ra dìu cậu ấy xuống xe.

Vương Nhất Bác rõ ràng có chút ngây ngốc, Tiêu Chiến dìu cậu, cậu liền ngoan như khúc gỗ đi theo anh, trên lông mi vẫn còn dính một chút nước mắt, đôi mắt cún con chớp chớp, trông cực kỳ vô tội.

Tận tới lúc lên thang máy Vương Nhất Bác mới phản ứng được ban nãy Tiêu Chiến đã nói gì với mình, cậu động động cánh tay đang được anh khoác trên vai, "Đừng, anh, thật sự đừng, không phải, em uống say rồi, cái gì kia đợi lúc em tỉnh rượu, đừng nhân lúc còn hơi men hồ đồ....."

Vốn dĩ đã đang say, lại cộng thêm sự gấp gáp, Vương Nhất Bác nói năng càng không có logic, nhưng Tiêu Chiến vẫn nghe hiểu, thật ra cậu ấy muốn nói, đừng kéo cậu ấy làm loạn sau khi uống say.

Tiêu Chiến không để ý tới cậu, ra khỏi thang máy liền mở cửa nhét cậu vào nhà, không nói nhảm nhiều lời, đưa cậu vào nhà tắm để tắm rửa sạch sẽ, ngâm trong bồn tắm để tắm, Vương Nhất Bác đạp nước thình thình, để cậu ngoan ngoãn hơn một chút, Tiêu Chiến thả cho cậu hai con vịt bơi trong bồn tắm, là đồ chơi lúc tắm của Tiểu Tỏa.

Cũng chẳng có tác dụng gì, cậu vẫn nghịch tới mức cả nền nhà toàn là nước, sau đó lau lau vài cái Tiêu Chiến liền ôm cậu lên giường, không phải giường trong phòng khách, là giường trong phòng ngủ của Tiêu Chiến.

Vừa chạm xuống giường, đèn tắt đi, Vương Nhất Bác lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, không còn hơi sức làm loạn nữa, ngoan ngoãn nằm trong chăn, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Tầm hai mươi phút sau, cậu cảm thấy có làn da mát lạnh dán vào phía sau lưng mình, toàn bộ cơ thể nóng rực của cậu được bao bọc trong vòng tay mát mẻ đó, dễ chịu tới muốn khóc.

Nhưng trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu theo bản năng muốn vùng vẫy thoát ra.

"Tránh ra....."

Tiêu Chiến giúp cậu vén mấy lọn tóc ở trên trán, kề sát bên tai cậu ấy gọi: "Bảo bối."

Vương Nhất Bác nghe thấy âm thanh quen thuộc, lập tức không vùng vẫy nữa, bờ vai động đậy hai cái, sau đó yên tĩnh tiếp tục đi vào giấc ngủ.

Giọng Tiêu Chiến vừa chiều chuộng vừa ôn nhu, cực kỳ nhẹ nhàng hỏi cậu: "Bảo ai tránh ra cơ? Hả?"

Ban nãy ở trên tre, không phải là em khóc lóc đòi đến nhà anh à?

Uống say rồi liền đòi đến nhà anh, là cái tật xấu gì thế.

Em có biết là, chính vì sợ em như thế này, bao nhiêu năm nay anh đều không dám chuyển nhà hay không.