[Bác Chiến] Tôi Không Thể Sống Thiếu Em

Chương 1: Tiêu chiến



" Uông Trác Thành, vị thứ...664! Tự hào chưa lão Thành nhà chúng ta! Haha! Vị thứ 664!"

Thiếu niên ôm bụng cười khi nhìn bảng thành tích có tên của thằng bạn mình. Cười đến vật vã.

Uông Trác Thành đứng một bên, mặt mày đen xì, dùng tay không lôi cổ thằng bạn thiếu đánh của mình.

"Con mẹ nó mày cười cái gì? Nhìn lại bản thân đi, tên mày còn không có trên bảng thành tích!"

Thiếu niên xua tay tỏ vẻ không quan tâm.

" Bà cô đó! Mày nghĩ bà sẽ cho tao nằm trong này hả? Mơ đi mơ đi!"

Uông Trác Thành hừ lạnh:" Có vẻ mày tự hào, đêm này đừng có mà chạy qua nhà tao!"

Thiếu niên nghe đến đây, liền nhích gần thêm gần thằng bạn, thỏ thẻ:" Sao vậy? Đêm nay thẩm du nên không muốn tao đến?"

" CON MẸ NÓ TIÊU CHIẾN!!!!!!!!"

Uông Trác Thành rượt Tiêu Chiến chạy khắp nơi, mặc cho những người khác nhìn bọn họ như người ngoài hành tinh.

Ở bên bảng thành tích, những người khác vẫn ngưỡng mộ người vẫn luôn chiếm vị trí số 1 kia - Vương Nhất Bác.

Những lời ghen tị cùng ngưỡng mộ vẫn như thường lệ mà tán thưởng.

"Cậu ấy hoàn hảo thật đấy, luôn luôn đứng nhất khối! Đã thế còn đẹp trai, nhà giàu lại còn là người chuẩn mực gia giáo!"

Nữ sinh khác cũng đồng tình.

" Phải phải, cậu ấy đúng chất người chồng chuẩn mực!"

" Ghen tị với người vợ sau này của cậu ấy quá đi!!!"

" Thôi thôi bớt mơ mộng, đi thôi chuông reo rồi!"

Bị Uông Trác Thành tẩn cho một trận, Tiêu Chiến cũng nghiêm túc hơn mà đi vào lớp ngủ.

Hôm nay là tiết học của cô chủ nhiệm vậy mà Tiêu Chiến cũng không nể mặt gì, mỗi ngày lại mỗi ngày nằm ở trên bàn rồi tẩn một giấc tới hẳn trưa chuông reo mới dậy.

Mới ban đầu, cô giáo còn phàn nàn về vấn đề này nhưng mấy lần "đấu võ mồm" với Tiêu Chiến thì cũng bất lực.

Ví như lần đầu mới nhắc nhở.

Còn đang giảng bài, Cô giáo nhìn đến cậu học sinh ở phía cuối lớp, vậy mà thật to gan mà nằm ngủ.

"Này! Em kia, cái em ở bàn cuối gần cửa sổ ấy! "

Uông Trác Thành ngồi kế bên Tiêu Chiến, lay lay tỉnh hắn, lúc đầu Tiêu Chiến cò mơ màng cho đến khi nghe đến giọng quát của cô giáo.

"Em Tiêu Chiến!!!!"

Giật mình đứng phắt dậy, nhìn thấy cô giáo hậm hực bước về phía mình, trên tay còn cầm cây thước rõ dài. Ôi mẹ, thử tưởng tượng mà đánh vào một cái, thốn lắm chứ đùa.

Tiêu Chiến gãi gãi đầu:" Cô gọi em?"

Cô giáo hừ lạnh nói.

" Thật có bản lĩnh, giờ của tôi cũng có thể ngủ! "

Tiêu Chiến nghe đến đây, cười ha ha hai tiếng:" Gì chứ? Giờ Thầy Hưng em còn dám ngủ nói gì giờ của cô! "

"Em...em! Hỗn láo, em dám nói chuyện với tôi như vậy!"

Chả là Thầy Hưng là chồng của cô giáo chủ nhiệm, ông thầy này nổi tiếng hung dữ nhất trường, hắn nói như vậy cũng đủ thấy cái sự phách lối rồi.

" Vâng vâng em xin lỗi, từ nay em hứa chỉ ngủ ở mấy giờ học khác thôi, giờ của cô em sẽ không để cô thấy em ngủ nữa!"

Cô giáo lại hừ lạnh, không thèm đôi co nữa thì đi lên.

Đúng là giờ sau Tiêu Chiến thật sự không ngủ nữa, mà là trốn hẳn tiết của cô làm cho cô tức đến hộc máu.

Cũng không phải là chưa mời phụ huynh nhưng chính là mời rồi vẫn vậy, không có gì thay đổi cả nên dần dần cô cũng không thèm để ý nữa.

Tiêu Chiến là cái tên khá phổ biến ở trường, ví như ở lớp quậy phá thì có một danh ngôn rằng:" Đã quậy là phải quậy như thầy Tiêu, đã ngoan là phải ngoan như thầy Chiến ( ngoan ở đây là ngoan cố)!"

Còn ở một lớp mẫu mực thì lại khác:" Học học học! Học cái gì cũng được quyết không học thói xấu của Tiêu Chiến 11C"

Ban đầu Tiêu Chiến còn thấy phiền khi có thêm đồng học nhận làm đại ca, nhưng về sau lại rất có khí phách mà trở thành đại ca của trường. Nói về độ đánh nhau và vô liêm sỉ, Tiêu Chiến đứng thứ 2 thì không một ai dám thừa nhận mình hạng nhất.

Gần đây, Tiêu Chiến cũng có nghe phông phanh cái tên Vương Nhất Bác, ban đầu tuy cũng không quan tâm cho lắm cho đến khi nó trở thành đề tài bàn tán phổ biến của mấy nữ sinh, muốn không quan tâm? Trừ khi hắn bị điếc!

Đi bên cạnh Uông Trác Thành, tay hắn bỏ phía sau cổ, chán nản hỏi:" Mày có nghe cái tên Vương Nhất Bác lần nào chưa?"

Uông Trác Thành nghe vậy thì nhìn qua, cũng đáp lại:" Cũng lâu rồi, tao biết từ 1 năm trước lúc mới vào cấp 3 "

Nói đến đây, Uông Trác Thành chợt sửng sốt.

" Mày không biết á?"

Tiêu Chiến lắc lắc đầu.

" Gần đây nghe mấy đứa con gái bàn tán, cái gì mà khả năng hắn sẽ chuyển qua một lớp nào đó, để lớp Chuyên cái gì đó sửa gì đó? "

Uông Trác Thành bất lực 1000 lần nhìn Tiêu Chiến.

" Lớp Chuyên Đào Tạo Học Sinh Xuất Sắc Toàn Quốc - Gần đây bên kia đang lắp lại máy lạnh và bắt thêm một số dụng cụ cần thiết nên Vương Nhất Bác sẽ chuyển qua lớp khác để học tầm một tháng!"

" A phải phải! Chính là như thế!"

Tiêu Chiến tán thưởng Uông Trác Thành, nhưng nam nhân dù được tán thưởng cũng không vui nỗi, bạn hắn chính là ngu ngốc một cách có đào tạo và tổ chức.

Chợt nhận ra điều gì đó, Tiêu Chiến hoảng hốt rống lên.

" Ủa mà lỡ hắn chuyển qua lớp mình thì làm sao?"

Nghe vậy, Uông Trác Thành thầm khinh bỉ:" Mày nghĩ cái lớp có tên cô hồn như mày thì thầy cô sẽ để cho hắn qua? Chỉ sợ làm ô nhiễm khí chất bất phàm của người ta! Ô nhiễm! "

Tiêu Chiến nghe vậy cũng chẳng buồn tức giận, ngược lại còn trêu ghẹo Uông Trác Thành.

" Chẳng phải học sinh vị thứ 664 vẫn đang chơi với tên cô hồn này sao? "

Chọt ngay trúng điểm đau, Uông Trác Thành lại một phen rượt Tiêu Chiến chạy hẳn về nhà.

Vừa tạm biệt Uông Trác Thành xong, lại thấy căn nhà đối diện chưa một lần nào mở đèn thì nay từ trong ra ngoài đều đặc biệt sáng.

Chã là căn biệt thự "khổng lồ" trước mặt nhà hắn mới được xây dựng cách đây 5 - 6 tháng trước, thật lâu rồi không thấy người vào ở.

Ban đầu hắn còn nghĩ là người nào đó xây dựng để dưỡng lão sau này, giờ thấy cửa mở sáng đèn, có phần kinh diễm.

Một mạch chạy vào nhà hỏi.

" Mẹ mẹ, là ai dọn về ở đó vậy? "

Vừa nói, Tiêu Chiến còn chỉ chỉ minh họa.

Mẹ Tiêu Chiến nhìn hắn, sau đó lại thái hành tiếp.

Lúc này Tiêu Chiến đang uống nước.

" Là gia đình họ Vương đấy, không nhắc đến thôi, nhắc đến chỉ thêm bực! Con nhà người ta, học giỏi ơi là giỏi, xem lại con nhà mình..."

" Khụ...khụ!!!"

Tiêu Chiến ho sặc sụa, từ đâu ra lại lòi ra con nhà người ta ở đối diện vậy?

Chợt nhớ ra điều gì đó, mẹ Tiêu Chiến hỏi:" À mà hôm nay có điểm thành tích cuối tháng rồi đúng không? Con ở bao nhiêu?"

Tiêu Chiến lại nhìn mẹ mình mà nói:" Con là độc nhất vô nhị luôn đó mẹ! Tên con thậm chí còn không được nhắc lên trên đó!"

Một trường có khoảng 2000 học sinh, thật vừa vặn điểm thành tích của 1999 học sinh còn lại đều có, chỉ mỗi tên Tiêu Chiến là nhìn lòi con mắt cũng không ra. Nhọ thật!

"Tiêu Chiến!!!!"

Nghe mẹ rống tên, hắn vội vàng ôm gối đã chuẩn bị sẵn mà vọt ra ngoài trước khi cơn thịnh nộ của mẹ trút lên người hắn.

Chạy lon ton sang nhà của Uông Trác Thành, hắn đập cửa.

" Mẹ ơi mẹ ơi! Tiêu Chiến qua lánh nạn đêm nay nè mẹ!"

Mẹ Uông Trác Thành xưa nay đặc biệt yêu thích tính cách hoạt bát của Tiêu Chiến, nên những lúc Tiêu Chiến bị "đuổi" ra khỏi nhà thì luôn luôn cưu mang hắn. Mỗi tháng 30 ngày thì hết 15 ngày Tiêu Chiến sẽ ở nhà của Uông Trác Thành.

Nghe tiếng thằng bạn, Uông Trác Thành vội ngăn cản mẹ của mình.

" Mẹ đừng mở, kệ nó!"

Tiêu Chiến lại tiếp tục đập cửa.

Lại đập cửa, cho đến khi Uông Trác Thành vì không chịu nỗi mà chạy ra mở.

Không thèm chào hỏi một câu, Tiêu Chiến đã vội chạy vào. Nhìn đến một mâm cơm thịnh soạn có 3 cái chén, Tiêu Chiến như thói quen mà ngồi xuống.

" Mẹ ơi là mẹ, nấu ngon thế này bảo sao con không chạy sang ăn!"

Uông Trác Thành bực bội đi vào, xăm xỉa hắn:" Biện hộ! Mẹ mày không đuổi làm sao mày chạy qua đây!"

Bơ đi một cách triệt để, Tiêu Chiến cùng mẹ Uông Trác Thành nói chuyện hết sức hợp nhau, ngay cả Uông Trác Thành cũng không thể xen vào.

Má! Riết cảm thấy mình như con nuôi á trời!