Bác Sĩ Ngoại Khoa Xuyên Về Dân Quốc Thành Bé Đáng Thương

Chương 4: Lời tuyên thệ



Người nào muốn lòng tin thì phải giữ chữ tín, nếu đã đáp ứng người ta rồi thì đương nhiên phải làm.

Sau khi Diệp Nhất Bách ra khỏi lớp, anh đã đi thẳng đến văn phòng của chủ nhiệm khoa ngoại ngữ.

"Đổi chuyên ngành?"

Trong văn phòng của trưởng khoa ngoại ngữ ở tòa hành chính đại học Ước Hàn, giáo sư Winter thiếu chút nữa đã đánh đổ tách cà phê của mình xuống sàn.

"Diệp, ta nhớ rõ ngươi là sinh viên năm cuối."

Năm cuối còn mấy tháng nữa là có thể tốt nghiệp, người này bây giờ đang nói với ông chuyện đổi chuyên ngành? Giáo sư Winter tự hỏi vốn tiếng Trung nghèo nàn của mình đã hiểu sai ý nào rồi chăng.

Nhìn thấy vẻ mặt nghi vấn của giáo sư Winter, Diệp Nhất Bách trong lòng cũng có chút xấu hổ. Nếu như kiếp trước có thực tập sinh nào anh phân công xong công việc lại nói với anh rằng không thích hợp học y nữa, Diệp Nhất Bách nhất định sẽ mắng hắn cẩu huyết lâm đầu.

Nhưng bây giờ mình lại......

Diệp Nhất Bách nói nếu sau này còn có cơ hội quay trở về thời hiện đại, anh sẽ đối xử dịu dàng với cô cậu bác sĩ hay đưa ra những yêu cầu vô lí hơn.

"Giáo sư, hẳn là ngài đã nghe chuyện của gia đình tôi."

Xấu hổ thì xấu hổ, nhưng có một số việc vẫn phải tiếp tục kiên trì làm, Diệp Nhất Bách ở trên lớp đã suy diễn ra hai mươi sáu cuộc đối thoại, cuối cùng kết luận rằng, chỉ có lấy cớ nằm mơ hoặc đau khổ vì tình mới có thể giải thích hợp lí cuộc trò chuyện vô lí này.

"Trước ngày hôm qua, mục tiêu lớn nhất trong đời ta là đạt được sự công nhận của phụ thân và gia tộc. Ngài có thể không hiểu khái niệm gia tộc ở nước chúng tôi, nhưng nó rất quan trọng với người Trung Quốc." Diệp Nhất Bách bặm bặm môi, nhìn giống như một thanh niên quật cường mới vừa bừng tỉnh đại ngộ.

Vì chuyện vị trí làm việc trong bộ ngoại giao, chuyện của gia đình Diệp Nhất Bách đã lan truyền khắp cao tầng của bộ, nhà họ Diệp rõ ràng giàu có như thế, lại phải để tỷ tỷ bỏ học đi bán nghệ kiếm tiền lo cho em trai, mà em trai tân tân khổ khổ mới giành được công việc lại bởi vì tỷ tỷ là đào hát nên bị khai trừ.

Những thứ này trong mắt người ngoại quốc như Winter thật sự rất vô lý, nhưng ông bất lực không thể giúp được gì cho thanh niên trước mặt.

Nhìn Diệp Nhất Bách như vậy, giáo sư Winter không khỏi cảm thấy xấu hổ, biểu cảm trên mặt trở nên hòa nhã hơn, ông đem mấy chữ "dòng họ" và "gia tộc" nhẩm đi nhẩm lại mấy lần.

"Gia tộc? Nhiều người nói người ngoại quốc sùng bái thần linh, người Trung Quốc các ngươi thì thờ cúng tổ tiên. Gia tộc chính là tổ tiên sao?"

"Tổ tiên cùng gia tộc vẫn có chút khác biệt. Tổ tiên là thế hệ ông cha trước đã qua đời. Tổ tiên hiểu theo nghĩa rộng chính là thế hệ mà người Trung Quốc bắt nguồn từ đó. Tổ tiên theo nghĩa hẹp là đã khuất và có quan hệ huyết thống với chúng ta, mang tính cá nhân hơn. Về phần gia tộc, đó là một loại tổ chức quyền lực ở dân gian hình thành và tự phát triển trên cơ sở quan hệ huyết thống và quan niêm gia đình, gia tộc thường bao gồm những người cao tuổi có uy tín trong gia đình."

Khi anh nói xong câu cuối cùng, Diệp Nhất Bách mới ý thức được thói quen diễn giải mà anh hình thành khi còn là giáo sư ở bệnh viện lại tự giác phát ra.

"Ôi, thật thần kỳ. Tây phương cũng có gia tộc, bất quá trong đó đều là tầng lớp nhiều đặc quyền giai cấp." Giáo sư Winter nói xong, tựa hồ đã có điểm thấu hiểu được người thanh niên này, hắn phá tan gông cùm của gia đình để theo đuổi lý tưởng của chính mình, giống như Romeo và Juliet để được bên nhau, họ có thể từ bỏ cả mạng sống của mình.

Ở mảnh đất này, ông đã chứng kiến quá nhiều câu chuyện về tình yêu một lòng một dạ, có người học hành chăm chỉ mấy năm trời, tương lai xán lạn nhưng lại kiên quyết gác bút lên đường tòng quân cứu nước. Có người rõ ràng được trao quyền sống an ổn lại không ngần ngại đấu tranh chống lại gia tộc vì niềm tin của mình.

Cho dù đó là tình yêu nhỏ bé của Romeo và Juliet, hay tình yêu vĩ đại cứu nước cứu dân và lập ra lý tuownrgmowis, giữa bọn họ đều có một tinh thần chung: phản kháng, đấu tranh, tiến bộ và bất khuất vì lòng tin!

"Ngươi vừa mới nói, trước ngày hôm qua mục tiêu lớn nhất cuộc đời ngươi là được phụ thân cùng tổ tiên công nhận? À không, là gia tộc, gia tộc công nhận. Như vậy, hiện tại thì sao?" Giáo sư Winter đặc biệt có hứng thú với tinh thần của người thanh niên này.

Nếu bây giờ Diệp Nhất Bách có thể nghe được suy nghĩ trong lòng Winter, nhất định sẽ cảm tạ ông đã so sánh mình với những người yêu nước cứu nước kia....

"Bây giờ tôi nhận ra xung quanh ta vẫn còn rất nhiều người yêu thương ta. Thay vì nhận được sự công nhận của người khác, ta nên có trách nhiệm với những người đã dành tình yêu cho mình và chiến đấu vì công việc mình ao ước suốt phần đời còn lại."

Đúng vậy, chính là quyết tâm này, chính là ý chí thẳng tiến không lùi bước này! Winter cảm thấy được tinh thần của người thanh niên này chính là như thế!

"Cho nên y học là ước mơ của ngươi?" Biểu tình Winter trở nên nghiêm túc, ước mơ rất đáng được trân trọng, những người sẵn sàng nỗ lực vì ước mơ của mình không nên bị chậm trễ.

Một nụ cười hiếm hoi chợt xuất hiện trên khuôn mặt ủ rũ của Diệp Nhất Bách.

Y học có phải ước mơ của ngươi không? Câu hỏi này giống như hỏi bạn, vợ của bạn có phải nữ thần của bạn không, nói thế nào đây, nếu cô ấy không phải nữ thần mà bạn ngưỡng mộ, bạn có thể đánh mất cô ấy không?

Người vợ vất vả hơn mười năm mới cưới được vừa mở mắt đã bỏ đi, cái giá phải trả quá lớn.

Hơn nữa, không ai có thể đứng vững mà không có ước mơ, anh đã từng giơ tay phải dưới cờ đỏ mà long trọng tuyên thệ.

Sức khỏe liên quan mật thiết tới cuộc sống.

Khi anh bước chân con đường y học, thời khắc đó đã từng cẩn trọng và trang nghiêm tuyên thệ:

Ta nguyện ý cống hiến hết mình vì y học, yêu tổ quốc, tận trung với nhân dân, tuân thủ y đức, tôn sư trọng đạo, khắc khổ nghiên cứu, không ngừng tiến bộ và phát triển.

Ta quyết tâm làm hết sức mình loại bỏ ốm đau cho con người, nâng cao sức khỏe, giữ gìn sự tôn nghiêm và danh dự của y học, cứu người không ngại gian khổ, vì sức khỏe của bệnh nhân kiên trì và phấn đấu suốt cuộc đời.

Vì nền y học của đất nước đấu tranh, nâng cao tinh thần, thể chất, sức khỏe của nhân loại, một khi sinh mệnh vẫn còn, hơi thở chưa tàn, ta vẫn sẽ tiếp tục thực hiện sứ mệnh của mình.

Xin thề.

"Đúng vậy, ta yêu y học, nếu có chuyện gì đáng giá để ta phấn đấu cả đời thì nhất định phải là nghề này." Diệp Nhất Bách nghe chính mình nói câu này.

Winter dừng động tác gõ bút, trong nháy mắt đó, ông tựa hồ nhìn thấy thiếu niên kia đang phát sáng.

Văn phòng yên tĩnh, thật lâu sau mới có giọng nói vang lên.

"Trước khi đến Trung Quốc, rất nhiều người đã cho ta lời khuyên. Bọn hắn nói ta thật ngớ ngẩn khi từ bỏ mọi thứ và bắt đầu lại ở một đất nước xa lạ."

Giáo sư Winter nhận đơn xin chuyển ngành của Diệp Nhất Bách, "Nhưng ta vẫn xuất hiện ở đây vì chính ta mới có thể đưa ra quyết định cho cuộc đời mình."

"Cho nên ta muốn hỏi ngươi một lần nữa, ngươi chắc chắn muốn từ bỏ tấm bằng ngoại ngữ của mình để chuyển tới khoa y hay không?"

Winter nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ, thông qua đó nhìn thấy bản thân thời thanh xuân nhiệt huyết.

"Vâng thưa giáo sư, ta chắc chắn." Diệp Nhất Bách kiên định nói.

Nhìn Diệp Nhất Bách như thế, giáo sư Winter nhẹ nhàng cười ra tiếng.

Giáo sư Winter vừa nói chuyện với Diệp Nhất Bách, vừa ký tên vào đơn xin chuyển ngành của anh: "Ta không biết ta làm vậy là giúp ngươi hay hại ngươi, nhưng ngươi đã trưởng thành, phải chịu trách nhiệm với những quyết định của mình. Ta sẽ đánh tiếng trước với giáo sư Bonn cho ngươi."

"Xét cho cùng, ngươi đã tự nguyện từ bỏ vị trí của mình trong văn phòng ngoại giao, điều này thật rất đáng tuyên dương."

Nhìn giáo sư Winter ký tên, trái tim treo lơ lửng của Diệp Nhất Bách cuối cùng cũng rơi xuống đất, ở thời đại xa lạ này, đối mặt với những con người và chuẩn mực lạ lẫm, anh rất cần cảm giác an toàn, danh xưng "Bác sĩ Diệp" có thể cho anh điều đó.

"Giáo sư, ngài quá đề cao ta rồi, ta không chịu nổi hai từ ấy, bất quá ta đã hứa với các đồng học sẽ giao vị trí đó lại một cách công bằng, hi vọng học viện có thể chú ý phương diện này một chút."

Giáo sư Winter kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó nở nụ cười, "Đương nhiên rồi, đó là nhiệm vụ của bọn ta."

Nghe vậy, Diệp Nhất Bạch cảm ơn và không nói nữa. Tuy đối với Quách Văn Giác có điểm chán ghét nhưng anh cũng không đuổi tận giết tuyệt, nếu hắn có thể dùng phương thức công bằng công chính lấy được vị trí này, vậy thì cứ để hắn lấy nó đem đi cúng bái.

Anh nhận lại đơn xin chuyển ngành từ giáo sư Winter, kính cẩn chào tạm biệt và đóng của lại cho ông.

Vừa ra ngoài, Trầm Phú đã đợi ở cửa một lúc liền chạy tới.

Trầm Phú run run chỉ vào tờ giấy trong tay Diệp Nhất Bách, "Viện trưởng, thật sự đã đáp ứng sao?"

"Ừ." Diệp Nhất Bách gật đầu, kiêu hãnh vung đơn xin chuyển ngành được giáo sư Winter ký đến trước mặt Trầm Phú.

Trầm Phú hô hấp dồn dập, khuôn mặt mũm mĩm tràn đầy biểu cảm không thể tin nổi, "Ngươi chưa từng nghĩ, nếu như trường không cho ngươi học bù nghiệp vụ, ngươi sẽ phải học lại năm nhất sao!"

Diệp Nhất Bách quỷ dị trầm mặt hai giây, trên mặt lộ ra tia buồn bực khó tả. "Lưu ban a, tùy duyên đi."

Trầm Phú:....

Đi khỏi tòa hành chính, Diệp Nhất Bách tựa hồ có suy nghĩ gì đó, thâm nhất cước thiển nhất cước, thiếu chút nữa vào một cái cây bên đường.

"Nhất Bách, ngươi không sao chứ?"

Diệp Nhất Bách mím môi, quay đầu nghiêm túc nhìn Trầm Phú, "Bọn họ thật sự sẽ để ta ở lại lớp hả?"

Bác sĩ Diệp từ khi học mẫu giáo đã được năm bông hoa bé ngoan, lên tiểu học đã bắt đầu có danh học sinh ba tốt cho đến hết năm cấp ba, thi vào trường đại học trọng điểm cũng đạt nằm trong top cao nhất, giành được tám suất học bổng liên tiếp trong tám năm trường trong nước và đỗ đại học Y Harvard với kết quả cao nhất chuyên ngành. Anh từng được Mayo Clinic ngỏ lời mời về làm việc, vì vậy mà lưu ban hai từ này chưa từng xuất hiện trong từ điển của bác sĩ Diệp.

Trầm Phú:...

Chẳng lẽ té sông nước tràn vào não hảo bằng hữu của cậu rồi chăng?

——

Buổi chiều hai người không có tiết học, Diệp Nhất Bách liền cùng Trầm Phú tạm biệt, vẫy tay gọi một chiếc xích lô, "Đến khách sạn Tây Hoa, à, tiệm cầm đồ bên cạnh."

Người đàn ông kéo xích lô tạm dừng một giây hỏi, "Ngài nói chính là tiệm cầm đồ gần khách sạn Tây Hoa phải không?"

"Vâng, đúng thế."

"Được, ngài ngồi vững nhé!" Nhìn thấy Diệp Nhất Bách đã ngồi vững vàng, người đàn ông bắt đầu kéo xích lô.

Tháng tư ở Thượng Hải vẫn đang độ giữa mùa xuân, cây cổ thụ hai bên đường nhú lên lá non tươi mới, các cửa hàng quần áo, thẩm mỹ viện, nha khoa, quầy thịt và các biển hiện truyền thống đơn giản mà đầy màu sắc được bao quanh bởi đèn neon, là sự kết hợp thú vị của văn hóa Đông Tây. Xe điện ở chỗ rẽ chậm rãi chạy đến, vài cảnh sát mặc cảnh phục màu đen cầm giấy nhìn chằm chằm người qua đường, thỉnh thoảng còn chộp lấy vài người lại so sánh với tờ giấy trên tay.

Trong số đó có một cụ ông tay chân không được linh hoạt, vừa bị kéo xuống đã đã hét lên "ô ô" vài tiếng.

"Hét cái gì mà hét? Mau đứng lên, đừng cản trở người thi hành công vụ!" Viên cảnh sát mặt lạnh tanh bất mãn nói.

Diệp Nhất Bách nhíu mày, cảnh sát thời đại này thật sự quá khác biệt so với thời sau, nếu là ở Trung Quốc mấy chục năm nữa, nam thanh nữ tú chính nghĩa sẽ lôi di động ra quay phim và đưa lên mạng phốt ngay. Nhưng bây giờ người đi đường cúi đầu như thấy vịt chết, đi nhanh qua ông cụ, thậm chí không dám nhìn lần thứ hai.

"Những cảnh sát này bạo lực như vậy sao?" Anh không nhịn được hỏi.

Sư phụ kéo xe nghe vậy, đầu tiên là liếc trái liếc phải, thấy không có cảnh sát cũng không có ai hành động kỳ quái, liền nói: "Bạo lực? Cái này đã không tệ rồi, lúc còn hoàng đế, người chống lại bộ khoái nhiều nhất bị đánh hai hèo, bây giờ những người mặc đồ đen này còn quyền lực hơn cả quan chức, nếu chọc phải bọn họ sẽ bị ăn "kẹo đồng" ngay."

"Sau này ngươi gặp họ thì tránh càng xa càng tốt. Họ chẳng quan tâm ngươi là sinh viên đại học hay thường dân đâu."

"Hôm trước, cục trưởng cục cảnh sát đánh chết người phục vụ trên đường lớn. Máu chảy lênh láng, vừa nhìn một cái ta đã sợ phát khiếp."

Sư phụ kéo xe vừa nói vừa lắc đầu, mắt dáo dác nhìn trái nhìn phải giống như một tên trộm.

"Ngươi về sau nhìn thấy họ nhớ tránh đi biết chưa?"

Cục trưởng cục cảnh sát đánh chết người? Diệp Nhất Bách nhớ đây là câu đầu tiên anh nghe được khi đến thời đại này.

"Được, ta biết rồi, cảm ơn ngươi."

Sư phụ kéo xe đối với lời cảm ơn chân thành của Diệp Nhất Bách có chút thụ sủng nhược kinh, hắn liên mồm nói không có gì, sau đó như được tiếp thêm cảm hứng liền liệt kê thêm một số "hắc bì" ( quân phục màu đen, nên sư phụ kéo xe nói giảm nói tránh thành hắc bì = da đen) ỷ thế hiếp người, làm xằng làm bậy.

Đang nói chuyện, trước mặt Diệp Nhất Bách xuất hiện một cửa hàng có bảng hiệu chữ "Đằng", đã đến hiệu cầu đồ rồi!

Diệp Nhất Bách xuống xe, thanh toán tiền, sờ sờ đồ vật trong túi, sải bước đi vào tiệm cầm đồ.

Bác sĩ Diệp đã sống trong nhà ăn ký túc xá nhiều năm như vậy, tuy không thể nói là anh không thể tự chăm sóc bản thân, nhưng cũng không thể trông cậy anh phấn đấu gian khổ đi kiếm chút tiền.

Còn về việc lợi dụng ngôn ngữ để làm công việc phiên dịch, một là dù Diệp Nhất Bách biết tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Pháp và tiếng Nhật, nhưng nó chỉ dừng ở mức độ giao tiếp hằng ngày và một số từ vựng y tế nhất định, kêu anh đi làm phiên dịch...thôi khó quá bỏ qua.

Hơn nữa, loại công việc này lo cơm ăn áo mặc của người bình thường không thành vấn đề, nhưng nếu muốn kiếm tiền trang trải học phí và sinh hoạt phí của sinh viên đại học, trừ phi Diệp Nhất Bách không đi học và không làm bất cứ việc gì khác, thì vẫn còn gắng gượng được.

Vì thế....

"Ông chủ, cái này có thể đổi bao nhiêu tiền?" Diệp Nhất Bách đem một chiếc hộp tinh xảo ra.

Ông chủ hiệu cầm đồ đeo kính lên, liếc nhìn Diệp Nhất Bách rồi cầm lấy chiếc hộp.

"Đồng hồ Thụy Sĩ?" Ông chủ xem qua vài lần, cẩn thận sờ hộp, thăm dò hỏi: "Hai trăm, thế nào?"

"Năm trăm."

Trương Tố Nga từng nói nó có giá chừng năm trăm đồng.

"Tiểu tử, ngươi ra giá như vậy là không được, ngươi mua chiếc đồng hồ này một giá, nhưng đối với ta lại là giá khác. Hai trăm năm mươi đồng."

"Năm trăm."

"Chàng trai trẻ, ngươi định cầm đồ sống hay là đồ chết? Nếu là cầm đồ chết thì ta đưa cho ngươi thêm năm mươi đồng."

"Đồ chết." Anh cũng không định chuộc về.

"Ba trăm, ba trăm là cái giá cao nhất rồi! Ta không lừa ngươi, trừ ta ra, sẽ không có ai cho ngươi cái giá cao hơn nữa đâu...."

(hoạt đương và tử đương: cầm đồ sống và cầm đồ chết. nôm na đồ sống thì có thể chuộc lại, còn đồ chết là vĩnh viễn bái bai)

Ông chủ hiệu cầm đồ nước miếng bay tứ tung, cố gắng ép giá, Diệp Nhất Bách cũng quyết định khăng khăng một giá, cắn siết không buông, cả hai người dằng co vô cùng bế tắc.

"Rầm" một tiếng, cửa bị đẩy mạnh ra, hai hàng cảnh sát mặc quân phục đen nối đuôi nhau tiến vào.

"Ở đây, nó ở đây, đồng hồ của ta mua ở đây!" Một người đàn ông trung niên bước vào cửa hàng cầm đồ được ba, năm cảnh sát vây quanh đi vào hiệu cầm đồ.

"Ngày hôm qua ta mua ở đây, tổng cộng sáu trăm đồng, ông chủ nhất định còn nhớ rõ!"

Chủ hiệu cầm đồ chạy ra khỏi quầy khi cảnh sát ập vào. Ông ta khom người, nở nụ cười trên môi: "Các vị quan trên, không biết tại sao các ngài lại đến cửa hàng nhỏ này, chỗ này đích thật chỉ là kiếm chút sinh ý, chưa bao giờ phạm pháp."

Đội trưởng của nhóm cảnh sát này là một thanh niên dáng người cao ngất, không mặc quân phục mà một thân quần âu, áo sơ m trắng, cầm trong tay một chiếc đồng hồ giống y đúc đồng hồ của Diệp Nhất Bách.

Hắn ném chiếc đồng hồ Longines cho ông chủ.

"Ngươi mua cái này?"

Ông chủ giật mình, vội vàng bắt lấy, nhìn kỹ một chút, lắp bắp trả lời: "Hình như, hình như tôi mua từ một cửa hàng nhỏ."

Diệp Nhất Bách:!!!

"Mang đi."

Sau khi người thanh niên kia dứt lời, một đám cảnh sát nhanh chóng vây lại đây, "răng rắc" còng tay rồi chuẩn bị giải ông chủ về đồn.

"Thưa ngài, thưa ngài, tôi không làm gì cả. Chiếc đồng hồ này có vấn đề gì vậy? Em bà con của ta cũng là cảnh sát, tên là Dương Đắc Chí, tổ trưởng Dương (科长), ngài có gặp qua chưa?" Ông chủ sắp khóc nói.

Sau lưng người kia, một cảnh sát có số đo đầu so với người bình thường lớn hơn một vòng quay lại nói. "Đây là Bùi cục trưởng (局) của chúng tôi, à không, Bùi tổ trưởng (处), đừng nói Dương Đắc Chí, cho dù là ông trời xuống cũng không cứu ngươi được."

Người được gọi là Bùi tổ trưởng nghe vậy hung hăng đạp cảnh sát đầu to một cước, "Chu đầu to, ta hình như đã cảnh cáo ngươi, không nói được thì đừng nói!"

"Đây là tang vật, theo chúng ta về đồn nói rõ ràng, nếu ngươi không có vấn đề gì thì sẽ thả ngươi ra."

Ông chủ nghe vậy lập tức gật đầu, "Phối hợp phối hợp, ta nhất định phối hợp điều tra. Xin ngài thương xót mở còng, ta đóng cửa hàng một chút."

Bùi tổ trưởng liếc mắt nhìn ông chủ một cái, tôn quý gật đầu.

Thấy vậy, các cảnh sát dưới quyền lập tức mở còng cho ông chủ.

Diệp Nhất Bách: "Ông chủ, vậy ngày mai tôi đem đồng hồ tới, giờ thì trả lại cho tôi."

Diệp Nhất Bách vừa mở miệng, mọi người liền nhìn về phía anh, cảnh sát đầu to nhìn có vẻ kích động nói, "tổ trưởng Bùi..."

"Cho đến khi về đồn, ngươi bị cấm ngôn." Bùi tổ trưởng không đợi cảnh sát đầu to nói xong, nhanh chóng chặn miệng hắn lại.

Người được gọi là Bùi tổ trưởng hếch cằm, đi đến trước mặt Diệp Nhất Bách, từ trên cào nhìn xuống đánh giá anh mười giây đồng hồ.

Trầm mặc.

Vẫn là trầm mặc.

Ánh mắt nhất thời giao nhau, Diệp Nhất Bách khẽ nhíu mày, tự nhiên anh có cảm giác tổ trưởng Bùi này có địch ý với mình?

"Mang về luôn."

Cái qq gì vậy?

Khi còng tay của cảnh sát còng lên tay mình, lần đầu tiên trong hai cuộc đời, Diệp Nhất Bách cảm thấy hoang mang tột độ thế này, anh...bị còng tay???!!!

Lời của tác giả:

Lưu ý: Lời tuyên thệ của sinh viên y khoa trong chương này đến từ Ủy ban giáo vụ tiểu ban vụ đại học 1991 số 106, phụ lục 4.

MC: Khi ngươi cùng Bùi tiên sinh lần đầu gặp nhau, ấn tượng đầu tiên đối với nhau là gì?

Diệp Nhất Bách: Một tên bệnh thần kinh.

Bùi Trạch Bật: Tên lừa đảo!

MC:..........

MC: Cái đó, lần đầu gặp mặt thì có điều gì lãng mạn xảy ra không?

Diệp Nhất Bách: Hắn còng tôi.

MC cực kì kích động: Bùi tiên sinh còng trái tim của ngài ư?

Diệp Nhất Bách (lạnh lùng): Không, hắn còng tay tôi.