[Bách Hợp/GL] Hiệp Khách Hành

Chương 40: Khắc đá



Sau bữa trưa, vội vàng dọn dẹp. Tiểu dã nhân dẫn đường đi trước, băng qua những ngọn núi và khu rừng. Đương nhiên, Tần Cô Đồng không dám để Tiêu Thanh Thiển một mình trong nhà đá, trên đường cỏ dại và nhiều loại đá kì lạ cũng khiến nàng không yên tâm, vì vậy nàng ôm nàng ấy suốt buổi.

Sơn tiêu là thoải mái nhất, bẻ hoa trèo cây, chơi đùa trên đường.

Đi được nửa canh giờ thì đến một nơi có đồi xanh ba mặt và phía trước là những dòng nước chảy xuống. Đây là ngõ cụt mà Tần Cô Đồng đã vô tình chạy vào ngày hôm đó, một bên vực thẳm, một bên thung lũng rộng, hai bên đối diện nhau.

Tiểu dã nhân nhảy xuống nước, vẫy vẫy tay với Tần Cô Đồng rồi chỉ xuống dưới chân, "Nơi này, nhặt, có, ngươi xem." Sau đó, hắn ta cúi xuống và lấy ra một phiến đá có kích thước bằng cái chậu rửa mặt từ trong nước.

Tần Cô Đồng nhìn nét chữ mờ nhạt trên đó, không khỏi kinh ngạc. Nàng nhanh chóng đỡ Tiêu Thanh Thiển ngồi xuống rồi cởi giày và tất, xắn quần, lội bộ đi.

Phiến đá này nhỏ hơn nhiều so với phiến đá ở trong nhà của tiểu dã nhân, cũng may chữ viết trên đó vẫn nhìn ra được. Tần Cô Đồng lau vết nước, xoay phiến đá ngược lại với mặt trời, chậm rãi đọc: "Tam khí kết hợp thành thái hoà... Một khí sẽ không bao giờ đạt tới, nếu có không thái hoà thì cũng sẽ không có thái bình... Vạn vật sinh sôi..."1

1. Có ba khí quan trọng, dương, âm và trung hòa. Ba khí hợp nhất thành thái hoà và thái hoà tạo ra thái bình. Khi ba khí này bị cắt đứt, một khí sẽ không thể đạt được, thái hoà không đến, thái bình không ra.

Tần Cô Đồng nhìn đoạn văn này rất quen mắt, hình như nàng đã từng đọc qua, nhưng nhất thời không nhớ ra được.

Trong khi nàng đang suy nghĩ miên man, tiểu dã nhân lấy ra một phiến đá khác trong nước. Phiến đá này rất lớn có hình vuông. Tần Cô Đồng vội vàng ngồi xuống và cẩn thận xem xét.

"Chân tính của Nguyên thần, sau khi đã cư ngụ ở Càn cung ở trên đầu. Liền phân thành "Hồn" và "Phách". Hồn trụ ở Thiên Tâm, thuộc Dương, là một loại khí thanh khiết, từ Thái hư đưa tới, cùng với nguyên thuỷ đồng hình... "Hồn" dẫn dắt con người đi tìm cái sống, còn "Phách" ngược lại đưa con người đi đến tử vong... Sau khi người ta qua đời, "Phách" có thể hưởng thụ những đồ cúng lễ, nhưng khi sống thì "Phách" vô cùng cực khổ... Người học Đạo có thể luyện cho hết Âm Phách này tất nhiên sẽ trở thành đấng Thuần Dương vậy."2

2. Trích chương 2 của "Thái Ất Kim Hoa Tông chỉ" - Lữ Động Tân.

Tần Cô Đồng chậm rãi đứng lên, hơi thở dài tiếc nuối nói: "Đây là "Thái Ất Kim Hoa Tông chỉ". "

Cuốn sách này là một điển tịch nội đan của Đạo gia. Phương gia trọng đan thuật y dược nên trong thư lâu có rất nhiều sách Đạo giáo các loại. Tần Cô Đồng thường đọc trong thời gian rảnh rỗi. Đốt với nó có ấn tượng rất sâu, vì cuốn sách hơi khác so với những cuốn đan thư khác. Nó không sâu xa khó hiểu như những thư tịch nội đan3 khác, cũng không như những thư tịch ngoại đan3, nói về cách luyện chì, thủy ngân, vàng và bạc.

3. Thuật luyện kim đan và trường thọ Khí công Đạo giáo bắt nguồn từ thuật luyện đan để cầu trường sinh bất tử của các phương sĩ. Loại kim đan luyện được từ kim loại, khoáng thạch, dược liệu thì gọi là "ngoại đan"; còn khí công, bao gồm thuật đạo dẫn, thai tức, phục khí... thì gọi là "nội đan". Nội đan là phương pháp lấy cơ thể làm lò luyện, lấy ý niệm làm lửa, lấy tinh-khí-thần làm dược liệu để tu luyện. Phép luyện này không sợ thương tổn đến tính mệnh, dù không thành tiên cũng giúp đẩy lùi bệnh tật, cường thân kiện thể, diên niên ích thọ.

Cuốn sách này tập trung vào việc tu luyện nội tu kim đan của Đạo gia, bổ sung thêm y thuật, sách Nho, kinh Phật, v.v. Phương pháp luyện tập có vẻ khá khả thi, và Tần Cô Đồng đã học theo được một thời gian.

"Những phiến đá này hẳn là điển tịch danh gia. Núi Thái Hoà là một trong những nguồn gốc của Đạo giáo. Không ngạc nhiên khi có những thứ này ở đây." Tần Cô Đồng ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy thác nước cuồn cuộn ở phía trên, liền suy đoán, "Võ loạn nhiều năm trước, Thái Hoà bị triều đình tiêu diệt, dù sau này phục hưng nhưng đã xuống dốc. 60 năm sau, thành Thái Hoà một lần nữa phồn thịnh và quang vinh, nghe nói có mối liên hệ rất lớn giữa hai bên."

Tiểu dã nhân nghe nàng nói xong thì gãi gãi đầu, chỉ nhớ có hai chữ, "Thái Hoà?"

Tần Cô Đồng gật đầu, không còn hứng thú với phiến đá trong nước nữa. Vừa đi về phía Tiêu Thanh Thiển, nàng vừa nói: "Thái Hoà, Già Lam, trước khi thiên hạ đại biến, võ học trên thiên hạ đều theo hai trường phái đó mà học theo."

Tiểu dã nhân hiện ra vẻ mặt mờ mịt, "Mã, dính... ăn?"

Tần Cô Đồng vốn mất hứng nhưng khi nghe thấy lời hắn ta nói thì bật cười. Nàng chống tay xuống tảng đá và ngồi bên cạnh Tiêu Thanh Thiển, cánh tay đặt lên vai nàng ấy. Đầu ngón tay ướt át chạm nhẹ, Tiêu Thanh Thiển chỉ cảm thấy hơi lạnh trên má.

Nàng ấy chưa bao giờ nghĩ Tần Cô Đồng sẽ chọc ghẹo mình nên hơi kinh ngạc. Giơ tay lên nắm lấy cổ tay Tần Cô Đồng rồi lấy khăn tay ra lau nhẹ.

Tần Cô Đồng sững sờ một lúc, cúi đầu cười. Sau đó, nàng ngước mắt lên, dịu dàng nhìn Tiêu Thanh Thiển trong giây lát. Ánh mắt dịu dàng trên khuôn mặt yên tĩnh ấy, lông mi mịn màng, đôi mắt trong veo, mũi cao thanh tú và môi hơi nhếch lên...

Tần Cô Đồng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc mà liếm liếm môi.

Nàng nhìn Tiêu Thanh Thiển, tiểu dã nhân nhìn nàng, gãi đầu hỏi: "Ngươi đói bụng?"

Tần Cô Đồng giật mình, mặt mũi ửng hồng.

Nàng vội ho và nói với tiểu dã nhân: "Không... ừm, có hơi hơi. Cái kia, có đường đi về hướng Tây Nam không?"

Tiểu dã nhân đảo một vòng, lắc đầu hỏi: "Tây Nam? Hướng?... Ngươi đói... Nhanh, so với nó còn nhanh hơn". Vừa nói vừa chỉ vào sơn tiêu đang nghịch nước.

Tần Cô Đồng trợn mắt nhìn hắn ta, sờ sờ chóp mũi, nhân cơ hội dạy dỗ, "Làm sao ngươi có thể ở trên núi mà không phân biệt được phương hướng. Ta nói cho ngươi biết, mặt trời mọc đằng Đông lặn đằng Tây, tán lá tươi tốt là hướng Nam và ngược lại là hướng Bắc."

Tiểu dã nhân lắng nghe cẩn thận và hỏi, "Biết, Nam, Bắc, cái gì?"

Tần Cô Đồng sửng sốt: Tiểu dã nhân lớn lên ở núi non, đối với nơi này rõ như lòng bàn tay, nơi nào có nước, quả dại, nơi nào có mồi, hắn ta biết tất cả, tại sao lại không biết Đông, Tây, Nam, Bắc.

"Cái này." Tần Cô Đồng nhìn qua vai Tiêu Thanh Tuyền, chỉ vào vách núi thẳng tắp hỏi: "Ngươi đã từng tới đó chưa? Qua vách núi có thể đến thành Thái Hoà. Ngươi không muốn nhìn thấy thành trấn mà nương ngươi đã từng sống sao? Không muốn nhìn ra thế giới rộng lớn ngoài kia? Những đám đông nhộn nhịp trên đường phố, các cửa hiệu nối tiếp nhau dọc ở hai bên, những tiểu thương la hét ồn ào, giang hồ du hiệp mang theo đao kiếm trên người hay những tiểu cô nương cầm những lẵng hoa... "

Tiểu dã nhân theo ánh mắt của Tần Cô Đồng nhìn về phía vách đá không thể leo lên chỉ bằng búa rìu. Những đám mây mù trên đỉnh núi và ánh nắng chói chang của mùa thu đông khiến hắn ta lóa mắt và xao xuyến. Cảnh tượng mà Tần Cô Đồng miêu tả hiện ra trước mặt hắn ta một cách kỳ lạ.

Hắn ta hơi thấp thỏm mà nhiều hơn là khao khát. Thế giới bên kia núi khác xa với vạn vật trong núi rừng. Đó là "bên ngoài" trong miệng của a nương. Mọi người đều mặc y phục chỉnh tề, sạch sẽ và nói với nhau những lời có thể hiểu được. Có đồ ăn nóng hổi và hương vị thơm ngọt, có giường êm ái và thoải mái. Sẽ không có dã thú đột nhập vào nhà trộm đồ...

"Ngươi, ngươi mang... mang ta, đi?"

Tần Cô Đồng đang viết vào lòng bàn tay của Tiêu Thanh Thiển, không khỏi ngẩng đầu khi nghe thấy lời tiểu dã nhân nói. Nàng trả lời: "Có gì không thể, chỉ cần ngươi nguyện ý." Nói xong thì sững sờ, trên mặt thần sắc đen lại.

Tiểu dã nhân không để ý, hắn ta gật đầu thật mạnh, lộ ra hàm răng trắng bóng, "Nguyện ý! Nguyện ý!"

Giọng hắn ta lớn đến mức vang vọng cả thung lũng. Tần Cô Đồng ngẩng đầu, nhìn nụ cười ngây ngô của hắn ta, không khỏi mềm lòng. Nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không thể gọi tên. Sờ lấy được sợi dây tơ vàng trên cổ tay, nàng im lặng một lúc, sau đó cúi đầu viết vào lòng bàn tay Tiêu Thanh Thiển: Trương Đà chủ, sẽ còn sống.

Tiêu Thanh Thiển nắm tay nàng và nhẹ gật đầu.

Tần Cô Đồng cười vui vẻ, nhìn thấy lông mày và đôi mắt sáng ngời của nàng ấy, ấm áp trong lòng cũng dần dần tăng lên.

Tiêu Thanh Thiển nghĩ đến tiền căn hậu quả, nàng ấy biết Tần Cô Đồng đang đau khổ trong lòng, không khỏi cảm thấy thương tiếc. Nàng ấy vuốt ve tay Tần Cô Đồng, viết vào lòng bàn tay: "Trong núi cơ khổ, đừng bỏ hắn một mình."

Ánh mắt của Tần Cô Đồng đột nhiên sáng lên, nhìn tiểu dã nhân nghịch nước, vội vàng viết: Tiểu dã nhân muốn cùng đi, ta đồng ý.

Tiêu Thanh Thiển cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của nàng thì cười nhẹ nhưng trong lòng lại thở dài, trong núi ngoài núi có gì khác biệt, chỉ sợ còn không tốt bằng. Nàng ấy viết trong lòng bàn tay của Tần Cô Đồng: Vui buồn gì đều kể cho ta.

Tần Cô Đồng mỉm cười, cảm kích sự quan tâm của Thanh Thiển. Nàng nói với tiểu dã nhân: "Ngươi lại đây."

Khuôn mặt của tiểu dã nhân đã được rửa sạch sẽ, mày kiếm mắt to, đơn thuần chất phác, nhất định khi lớn lên hắn ta sẽ rất khí phách. Nghe thấy Tần Cô Đồng gọi mình, tiểu dã nhân ra khỏi đầm nước, khoanh tay đứng trước mặt nàng, trông rất nhu thuận.

Tần Cô Đồng chỉ về phía trước và nói: "Trước hết chúng ta nghĩ biện pháp vượt qua ngọn núi này. Sau khi ra ngoài rồi ngươi cần phải nghe lời ta. Chờ ngươi hiểu được mọi thứ, đi hay ở thì tuỳ."

Câu cuối cùng của nàng, tiểu dã nhân nghe không hiểu. Nhưng phía trước thì hiểu rõ, hắn ta gật đầu, đảm bảo, "Được, nghe, ngươi, nghe ngươi."

Tần Cô Đồng suy nghĩ rồi lặp lại, "Sau khi đi ra ngoài, ngươi cần phải nghe lời ta, không đánh nhau gây sự, càng không thể hại người."

Tiểu dã nhân vội vàng lắc đầu: "Không, a nương, chúng ta không phải người xấu."

Tần Cô Đồng thấy hắn ta đáp ứng sảng khoái, trong lòng ngổn ngang, đành phải đi một bước nhìn một bước. Nàng nhìn lên ngọn núi trước mặt, vách đá thẳng đứng giống như bức tường. Chỉ có một khe hở trên vách núi gần ngọn cây, thân cây kì lạ, có những nhánh dây leo rủ xuống.

Nếu muốn đi về phía Tây Nam thì phải vượt qua ngọn núi này. Tuy nhiên, vách đá cao một nghìn trượng và không có nơi nào để leo lên. Với khinh công của Tần Cô Đồng, có thể nhảy lên cao ba trượng, nhưng với hơn bốn trượng trở lên thì cần phải mượn lực. Ngọn núi trước mặt, chỉ sợ chưa đến giữa sườn núi thì nàng đã không còn khí lực.

Muốn trèo qua ngọn núi này, chỉ còn nghĩ cách khác.

Tần Cô Đồng nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Còn có cách nào khác đi tới đó không?"

Tiểu dã nhân lắc đầu, hắn ta đã ở trên núi nhiều năm rồi, quen thuộc ở khắp mọi nơi nhưng chưa bao giờ đến đó. Ngọn núi này như một bức bình phong, chắn ngang con đường phía trước.

Tần Cô Đồng quét hết tầm mắt, nhìn thấy vực sâu trước mặt giống như một thanh kiếm khổng lồ, so với ba vách đá dựng đứng thì đây là chỗ thấp nhất. Chỉ là thác nước trước mắt nước chảy xiết, hoàng hạc còn không bay qua được, vượn muốn leo qua cũng phải sầu. Nghĩ đến đây, nàng quay lại nhìn sơn tiêu đang nằm trên tảng đá. Sinh vật này leo trèo rất giỏi, nếu nó lên trước thì có thể kéo mình lên được không.

Tần Cô Đồng nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn vách núi. Ngay cả khi sơn tiêu có thể leo tới thì cũng không có sợi dây nào dài như vậy. Huống hồ vách núi này cũng không có nơi nào hạ xuống, tốt xấu gì ở giữa cũng có mấy tảng đá nhô ra, có thể mượn lực ở đó.

Lúc này, Tiêu Thanh Thiển khẽ nhúc nhích. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng ấy, Tần Cô Đồng hơi căng thẳng, cẩn thận nhìn nàng ấy. Ngón tay đặt trên đùi nàng khẽ cong, viết: Phiến đá từ đâu mà đến?

Khi nàng ấy viết từng chữ, Tần Cô Đồng ngay lập tức bừng tỉnh, mỉm cười hạnh phúc rồi ôm Tiêu Thanh Thiển và hôn lên má nàng ấy.

Tiêu Thanh Thiển cảm nhận được một cái chạm vào má của mình, nhưng không biết vật gì. Tuy nhiên, hơi thở nóng rực của Tần Cô Đồng khiến nàng ấy giật, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Cô Đồng.

Sau đó Tần Cô Đồng bừng tỉnh, thầm nói: May là Thanh Thiển không nhìn thấy.

Tiểu dã nhân ở bên cạnh gãi gãi đầu hỏi: "Ngươi, hôn, hôn nàng?"

Tần Cô Đồng nghe vậy mà đơ ra, mặt đỏ bừng, thẹn quá hoá giận mà nói: "Tiểu hài tử thì biết cái gì?"

Tiểu dã nhân thấy nàng đột nhiên tức giận thì vội vàng lùi lại một bước. Thấy nàng không tấn công mình, hắn ta mới yên tâm: "Ta biết, a nương... hôn ta. Nàng, ta lớn... lớn lên, cưới thê, thê... hôn nàng. Cưới thê là thứ gì? "

Tần Cô Đồng chột dạ mà nhìn thoáng qua Tiêu Thanh Thiển, thấy gương mặt nàng ấy vẫn thanh nhã và bình tĩnh. Tựa như sông núi sao trời, bèo dạt mây trôi, cảnh còn người mất cũng không thay đổi phần ý vị này.

Nàng nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Thiển, trái tim nóng bỏng và máu huyết cuộn trào của nàng đều tan chảy thành cảnh xuân tươi đẹp trong một đoạn gió xuân.