Bạch Liên Truyện - Tương Tư Khúc

Chương 1-1: Khởi đầu



Bọn quỷ truyền tai nhau rằng, trước khi qua cầu Nại Hà nếu có nhìn thấy cô nương đứng bên dòng sông Vong Xuyên nhớ bảo với cô nương ấy rằng "Tống công tử vẫn khỏe", tuy rằng chính bọn cũng không biết Tống công tử là ai, còn vị cô nương kia lại là ai sao lại chưa đi đầu thai, diêm vương lão gia không quản sao?

Hôm nay hắc bạch vô thường theo thường lệ kéo theo vong hồn trở về âm phủ, đến bên cầu Nại Hà hai người dừng lại, Hắc vô thường lên tiếng: "Tiểu muội, hôm nay chúng ta vô tình gặp tên họ Tống kia, hắn vẫn khỏe mạnh."

Cô nương không quay đầu, cất tiếng nói: "Đa tạ."

Hắc vô thường gật đầu chuẩn bị kéo vong hồn rời đi, Bạch vô thường nhìn cô nương đó có chút do dự, "Tiểu muội, đừng chờ nữa."

Hắc vô thường nhíu mày, nhưng cũng không ngăn cản, Bạch vô thường thở dài, "Hắn sắp thành thân rồi. Thành thân với quận chúa, muội không cần tiếp tục làm khổ mình..."

Chưa đợi Bạch vô thường nói xong, cô nương quay người lại nhìn bọn họ, cười nói: "Đã sớm đoán được, vẫn cảm ơn Bạch ca, đa tạ hai vị ca ca giúp đỡ."

Hắc Bạch vô thường nghe vậy, không nói tiếp nữa, vốn cũng không kỳ vọng sẽ khuyên được tiểu muội, có điều vẫn không nhẫn tâm để tiểu muội tiếp tục chờ đợi tên nam nhân thúi đó.

Lại nói chuyện xưa của tiểu muội quả thật rất đáng thương, Diêm Vương nghe kể chuyện xong còn khóc lớn một trận, đồng cảm cho phép tuổi muội ở lại âm phủ chưa cần đi luân hồi sớm, có điều bọn họ không hiểu vì sao phải đứng bên cạnh dòng sông Vong Xuyên làm gì?

Phía sau Hắc Bạch vô thường, một bóng dáng nữ nhân đi tới.

Hắc Bạch vô thường cảm giác thấy một luồng tiên khí mạnh mẽ tới gần, sợ hãi quay đầu nhìn, thấy người kia họ lập tức quỳ xuống, "Bái kiến Bạch Liên chủ thần!"

Bạch Liên không nhìn bọn họ, mà nhìn cô nương kia một cái, sau đó nhìn sang Hắc Bạch vô thường, giọng nói lạnh nhạt: "Dẫn ta tới chỗ Diêm Vương."

***

"Nói đi, đến có chuyện gì?" Diêm Vương ngồi trên ghế, đôi mắt ghét bỏ nhìn Bạch Liên, trong lòng thầm nghĩ kẻ phiền phức này lại tới, bộ tên kia không quản nữa sao?

Bạch Liên liếc mắt nhìn hắn, tay chống cằm, "Ồ, vốn dĩ muốn đến thăm bằng hữu, nhưng nghe giọng điệu của ngươi có vẻ không hài lòng."

Diêm Vương rợn tóc gáy, ngồi ngay ngắn lại, vui vẻ hăng hái nói: "Tiểu tổ tông của ta, ngươi tới ta tất nhiên vui vẻ rồi!" Trong lòng hắn thì la lên, tên kia sao không phản nữ nhân của mình đi, để nàng ta chạy lung tung rất nguy hiểm đó.

Phán quan ngồi phê duyệt sổ sách, bỉu môi khinh thường nhìn Diêm Vương, diễn cũng hay lắm!

Bạch Liên nói: "Chuyện trước kia ta nói, ngươi nghĩ thế nào?"

Lúc này Diêm Vương thu hồi vẻ mặt giả tạo, hắn suy nghĩ một chút trả lời: "Ta có thể đồng ý với ngươi nhưng với một điều kiện."

"Cô nương kia?" Bạch Liên nói.

Diêm Vương gật đầu, "Giúp Thẩm Tư Hạ."

"Ồ."

"Ta nhận ân tình của Thập Cửu, đến lúc phải trả rồi. Hôm nay ngươi đến chắc hẳn đã nhận ra tôn thần chủ có vấn đề cho nên kết giới phong ấn yếu đi, đã xuất hiện lỗ hổng ta không ngại giúp hắn một chút, còn có phá được phong ấn hay không thì cứ tùy thuộc vào hắn đi." Diêm Vương thở dài, ra vẻ rất băn khoăn do dự.

Phán quan phỉ nhổ trong lòng rất coi thường, Diêm Vương gặp người mạnh thường ra vẻ chân chó nhưng đầu óc lại khá thông minh, mười mấy năm trước đã sớm suy tính đến ngày hôm nay cho nên mới giữ Thẩm Tư Hạ ở lại địa phủ, nếu nói Bạch Liên dám náo loạn tam giới thì Diêm Vương chính là người gián tiếp gây náo loạn. Cũng không trách được, từ lúc xảy ra chuyện của Thập Cửu Diêm Vương đã có ý nổi loạn, nhưng ngài ta không giống Bạch Liên, biết mưu tính lâu dài.

Bạch Liên nói: "Được."

Ngẫm nghĩ một hồi, nàng xoa trán nói: "Ngươi cản Bạch Hạc giúp ta."

Diêm Vương ánh mắt sáng lên, có chuyện xưa hắn thích: "Tình nhân cãi nhau nữa sao?"

Bạch Liên lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt cảnh cáo.

Diêm Vương cười hì hì giả vờ không để ý, "Được chứ, phải cản chứ âm phủ của ta là chỗ ai muốn tới thì tới sao?"

***

Thẩm Tư Hạ bị gọi vào điện Diêm Vương, nàng nhìn thấy hai người trong điện, Diêm Vương ngồi phía trên bộ dáng nghiêm túc hơn ngày thường, cô nương xinh đẹp mà Hắc Bạch vô thường ban nãy gọi là "thượng thần" cũng có mặt.

"Tham kiến Diêm Vương." Thẩm Tư Hạ quỳ xuống.

"Thẩm cô nương không cần đa lễ." Diêm Vương nói.

Thẩm Tư Hạ đứng lên, "Không biết đại nhân gọi ta đến là có việc gì?"

Chưa đợi Diêm Vương nói, Bạch Liên liền mở miệng: "Ta có thể giúp cô hoàn thành một ước nguyện."

Thẩm Tư Hạ ngây người một chút, dường như hiểu ra ý nghĩa câu đó, nàng lắc đầu nói: "Đa tạ cô nương, ta không có ước nguyện gì."

Bạch Liên lúc này mới nghiêm túc nhìn Thẩm Tư Hạ, nàng luôn có cảm giác linh hồn Thẩm Tư Hạ có chút kì lạ, lúc nhìn nàng ta đứng ở bên cạnh Vong Xuyên nàng đã có cảm giác kỳ quái nhưng chưa nghĩ ra, bây giờ tỉ mỉ quan sát đã phát hiện vấn đề, âm khí của sông Vong Xuyên không làm tổn hại linh hồn nàng ta.

Có thể nói rằng tiên nhân có tiên khí hộ thể, âm khí không tài nào tổn hại đến người ngược lại sẽ bị thanh trừ, linh hồn nhân loại lại yếu ớt hơn với âm khí nặng dưới âm phủ ở đây lâu linh hồn sẽ dần dần bị ăn mòn tới khi bị đồng hóa cả người toát ra âm khí của ma quỷ, nhưng Thẩm Tư Hạ thì khác rõ ràng là không bị ăn mòn cũng không thanh trừ linh hồn rất sạch sẽ. Bạch Liên liếc mắt sang chỗ Diêm Vương, hắn còn giấu nàng chuyện gì đó, có điều cũng không quan trọng.

Diêm Vương mỉm cười hiền lành, cảm thấy ánh mắt của Bạch Liên dừng ở chỗ mình cũng biết nàng đang nghĩ gì, hắn nói với Thẩm Tư Hạ: "Thẩm cô nương, đây là cơ hội ngàn năm có một, bất cứ chuyện gì cũng được, cô đừng ngại, ta đã hứa sẽ giúp cô tuyệt đối không nuốt lời."

Thẩm Tư Hạ lại không nghĩ như vậy: "Đại nhân, ta rất cảm kích ngài, câu chuyện cũ của ta đổi lấy mười mấy năm đợi chờ đã rất tốt, ta thực sự không cầu mong gì thêm, Hắc Bạch vô thường đại ca cũng đã nói rồi Hiên ca sắp thành thân, ta nghĩ bản thân cũng nên đi vào luân hồi."

Diêm Vương thở dài, ôi cô nương này, cùng với Thập Cửu quả nhiên là một đôi, đều là kẻ ngốc. Hắn không trả lời, ánh mắt nhìn qua Bạch Liên.

"Ngươi không muốn biết là kẻ nào giết gia đình ngươi và cha mẹ Tống Hạo Hiên? Ngươi không muốn trả thù cho bọn họ? Ngươi không muốn biết Tống Hạo Hiên yêu ai sao?"

Thẩm Tư Hạ có chút dao động trước đây nàng hỏi Diêm Vương nhưng hắn bảo có liên quan tới thiên hạ nhân giới hắn không thể nói rõ được, nhưng vị này?

Sau khi cha mẹ chết nàng luôn muốn truy tìm chân tướng cho nên mới gia nhập Thiên Cơ giáo chịu đủ mọi sự hành hạ dày vò, chân tướng chưa hé lộ nàng đã chết thảm thay cho quận chúa. Nàng không chút oán hận bởi vì quận chúa là người Tống Hạo Hiên muốn bảo vệ, vậy nàng sẽ thay hắn bảo vệ người hắn yêu, chỉ có chút tiếc nuối chưa trả thù cho phụ mẫu hai người và hơn mười mấy tính mạng gia nhân. Về việc Tống Hạo Hiên yêu ai, Thẩm Tư Hạ đã sớm biết là quận chúa Lý Uyển Nhi, thanh mai trúc mã, họ quả thực là một đôi trời tác hợp.

Thẩm Tư Hạ thừa nhận bản thân yêu Tống Hạo Hiên nhưng so với tình yêu nàng càng mong hắn sẽ bình an khỏe mạnh ở bên cạnh người hắn yêu, bởi vì nàng không xứng với hắn, mỗi lần nhìn thấy hắn nàng sẽ cảm thấy có lỗi bởi vì liên lụy phụ mẫu hắn chết oan. Có lẽ một phần nàng sợ hắn hận nàng cho nên chưa từng dám đối diện thật với hắn.

"Vậy ta có thể biết chân tướng được không?"

Bạch Liên vừa nãy xem trộm thiên cơ quả thật biết được đáp án, thế nhưng đáp án của nàng thì phải cần Thẩm Tư Hạ trả lời, Bạch Liên đáp: "Vậy ngươi tự mình đi xem."

Bạch Liên đứng lên đi tới chỗ Thẩm Tư Hạ, vừa đi vừa nói "Có điều, đáp án mà ngươi muốn biết sẽ dày vò ngươi tới chết sống lại sẽ là loại đau đớn mà trước giờ ngươi chưa từng nếm thử."

Thẩm Tư Hạ không hiểu quá rõ ý của Bạch Liên, nhưng cảm thấy nếu có thể đổi được chân tướng như vậy cũng không là gì.

Bạch Liên cắn đứt ngón tay, điểm máu lên trán Thẩm Tư Hạ sau đó lại dùng máu vẽ một hình gì đó lên mặt đất, "Thời không nghịch chuyển."

Diêm Vương nghe xong lập tức rớt xuống ghế, vẻ mặt tái xanh, hét lên: "Mẹ nó, ngươi điên rồi, dám chơi lớn như vậy. Ngươi coi tôn thần chủ chết rồi sao, mẹ nó, đâu cần chơi kích thích như vậy!"

Sau đó âm phủ như bị xé rách, Diêm Vương nhìn lên trời hắn loáng thoáng trông thấy ánh mắt của tôn thần chủ, ánh mắt đang nhìn chằm chằm Bạch Liên. Trái tim Diêm Vương đập thình thịch.

Chủ mưu Bạch Liên thì không để ý, nói một chữ "Đi", sau đó Thẩm Tư Hạ liền biến mất.

Ánh mắt kia vẫn chưa chịu lui, cho đến khi một nam nhân áo xanh xuất hiện trên trời, hắn phất ống tay áo ánh mắt lập tức bị ép thối lui. Trong ánh mắt tràn đầy căm phẫn, loáng thoáng nghe thấy một câu trong không khí, "Ngươi không bảo vệ nổi nàng."

Nam nhân áo xanh không nói gì, quay đầu nhìn Bạch Liên, rồi chậm rãi hạ xuống đất.

Bạch Liên cũng nhìn hắn, ánh mắt có chút ghét bỏ, xem trộm thiên cơ lại dùng nghịch chuyển thời không có chút mất sức không thể chạy trốn được, nhưng nếu Diêm Vương trợ giúp...

Bạch Liên nổi giận, tên khốn kia thấy Bạch Hạc đến đã chạy mất rồi nào có còn nhớ lời nàng phải chặn Bạch Hạc lại.

Bạch Hạc cười lạnh, "Nàng có ngon thì chạy tiếp xem?" Sau đó bước tới bế Bạch Liên lên, Bạch Liên từ chối dãy giụa, nhắm mắt lại, mắt không thấy thì sẽ không phiền.

Trước khi rời đi, Bạch Hạc không quên gửi lời nhắn Diêm Vương, "Phồn Tinh tiểu tử, lần sau Bạch Hạc sẽ đích thân tới chào hỏi."

Diêm Vương đang ở xó xỉnh nào đó, lạnh run lên, đợi khi khí tức hai người kia rời đi hắn mới nhỏ giọng mắng một câu: "Đậu xanh, phu thê hai người cãi nhau mắc mớ gì đến ta? Bạch Liên kia bị điên dùng thời không nghịch chuyển, lại liên quan cộng lông gì tới ta? Nàng ta cố tình, phải chính là cố tình khiêu khích tôn thần chủ!"