Bạch Liên Truyện - Tương Tư Khúc

Chương 1-2: Cao lâu trùng trùng bế minh nguyệt



"Sinh rồi, sinh rồi. Phu nhân sinh rồi, là một tiểu thư." Tiếng nữ nhân vang lên.

Nam nhân chừng hai mươi mấy đứng ngoài cửa phòng nghe vậy, mừng đến rơi nước mắt, "Tạ ơn trời đất, tạ ơn trời đất."

Nha hoàn trong phòng mở cửa, bà vú cười tươi ôm đứa bé ra ngoài giao cho người nam nhân, "Chúc mừng thiếu gia, tiểu thư rất khỏe mạnh, phu nhân cũng rất tốt nàng đang nghỉ ngơi."

Thẩm Tùng ôm con gái, nước mắt không ngừng rơi nhưng hắn không ngại với đám nha hoàn trong phủ, ban nãy nghe tiếng bà vú nói nương tử khó sanh trong lòng hắn sợ muốn chết.

Nhìn con gái mới sanh trong lòng trong đầu hắn chợt nghĩ tới, "Thẩm Tư Hạ".

"Bình bình an an, tự do tự tại. Tư Hạ."

Nhưng mà... chẳng phải đứa trẻ mới sanh sẽ khóc sao, vì sao con gái hắn lại không khóc?

Không chỉ Thẩm Tùng, ngay cả bà vú và nha hoàn vẻ mặt đều hoang mang, bà vú nhíu mày nói, "Thiếu gia, có lẽ... tiểu thư có bệnh bẩm sinh?"

Sắc mặt Thẩm Tùng thay đổi, hắn cũng không ghét bỏ con gái bị câm, hắn chỉ sợ con gái lớn lên bị người khác bắt nạt lại không thể mở miệng nói với người phụ nhân này.

Thẩm Tùng mời tất cả đại phu trong huyện đến khám bệnh cho Thẩm Tư Hạ, bọn họ đều đoán Thẩm Tư Hạ bị câm bẩm sinh không cách nào trị được. Thẩm Tùng và Hàn Tuyết nghe vậy không hề nản lòng quyết định đi tìm một đại phu tốt hơn.

Nhưng không lâu sau đó, một đạo sĩ đến trước cửa tìm gặp Thẩm Tùng bảo hắn muốn chữa khỏi bệnh cho nữ nhi phải chuyển đến Lạc Dương, nói xong liền rời đi.

Thẩm Tùng nửa tin nửa nghi, nhưng dù gì hắn cũng định chuyển tới Lạc Dương cho nên có lẽ sẽ đi sớm hơn dự định.

Thời điểm Thẩm Tư Hạ gần ba tuổi, Thẩm gia chuyển tới Lạc Dương.

Đến Lạc Dương rồi, Thẩm gia mua một căn biệt viện ở cuối đường, xung quanh có ba bốn căn nhà khác, lại nghe nói Tống gia bên cạnh nhà có hai đứa trẻ Thẩm Tùng và Hàn Tuyết rất vui, ít nhất con gái không cô đơn ở nơi này, nhưng bọn họ lo lắng không biết những đứa trẻ ở kinh đô có ghét bỏ người bệnh hay không.

Hôm đó Thẩm Tùng và Hàn Tuyết mang theo ít quà ở huyện qua tặng Tống gia bên cạnh tiện thể thăm dò tình huống của bọn họ.

Tống Thiếu Tâm là một người trong giang hồ, tính tình thẳng thắn thật thà, rất hiếu khách còn thê tử hắn Hoàng Hồng của Hoàng gia ở Trường An, là thương gia có tiếng.

Hoàng Hồng mười sáu tuổi phải lòng Tống Thiếu Tâm thiếu niên nhiệt huyết bừng bừng, mặc kệ gia đình ngăn cản quyết đi theo Tống Thiếu Tâm lăn lộn giang hồ, đến khi bọn họ có được Tống Hạo Hiên mới quyết định sẽ ở lại Lạc Dương.

Tống Hạo Hiên năm nay bảy tuổi, hơn Thẩm Tư Hạ bốn tuổi, được truyền thừa tính cách của cả cha mẹ, thông minh khảng khái.

Thẩm Tùng và Hàn Tuyết gặp mặt Tống Hạo Hiên mấy lần, chỉ hận không thể lập tức gả con gái qua đó, đứa nhỏ này tính cách tốt lại còn có khuôn mặt đẹp mắt có thể tìm đâu ra được nữa chứ?

Còn bé gái đang ở Tống gia là chất nữ của Hoàng Hồng, biểu muội của Tống Hạo Hiên. Tuy nói Hoàng Hồng bỏ nhà đi, nhưng Hoàng gia không có cháu trai thấy Hoàng Hồng sinh được con trai liền bỏ qua chuyện cũ muốn Hoàng Hồng quay về Hoàng gia ở Trường An tiếp tục quản lý buôn bán của Hoàng gia.

Tống Thiếu Tâm không ý kiến, hiện tại hắn đã rút lui khỏi giang hồ, muốn tận lực chăm sóc nương tử và con trai. Hoàng Hồng lại chưa có ý định về Trường An, kinh thành nhiều người nhiều chuyện nàng sợ Tống Hạo Hiên về kinh thành sẽ bị mấy vị công tử Trường An dạy hư, Hoàng gia nghiêm khắc với nữ nhi nhưng lại quá mức cưng chiều nam, thực tế chứng minh mấy ca ca của nàng đều không ai ra gì.

Hoàng gia gửi đến mấy vị chất nữ để lấy lòng Tống Hạo Hiên và Hoàng Hồng, nhưng không ai ngờ Tống Hạo Hiên đối xử với mấy biểu muội đều rất tốt, không coi trọng cũng không coi nhẹ người nào, càng không bị dụ đi. Về điều này Hoàng Hồng rất hài lòng.

Dần dần Hoàng gia cũng bỏ cuộc, kêu chất nữ quay lại Trường An chỉ có Hoàng Nguyệt Nhi kiên quyết ở lại.

Hoàng Nguyệt Nhi năm tuổi là con gái của tứ ca Hoàng Hải, mặc dù tứ ca vô dụng nhưng nuôi dạy được Hoàng Nguyệt Nhi quá tốt, ngoan ngoãn không có tính tình tiểu thư giống mấy chất nữ khác, để Hoàng Nguyệt Nhi ở bên cạnh Tống Hạo Hiên nàng cũng yên tâm.

***

Hôm nay Thẩm Tùng ra ngoài, Hàn Tuyết quyết định dẫn con gái qua bên Tống gia, cũng không thể giấu con gái mãi được huống hồ hai đứa trẻ của Tống gia đều là trẻ ngoan.

Tuy nói Tống gia nhưng thực chất Hoàng Hồng mới là người đứng đầu, Tống Thiếu Tâm không hiểu mấy chuyện này cho nên hắn thường ở nhà dạy võ cho Tống Hạo Hiên còn không sẽ hộ tống Hoàng Hồng ra ngoài. Hoàng Hồng nghe Hàn Tuyết nói sẽ dẫn Thẩm Tư Hạ qua cho nên đặc biệt ở nhà đợi.

Lúc Hàn Tuyết và Thẩm Tư Hạ qua, Tống gia ngồi trong phòng khách uống trà, Hoàng Nguyệt Nhi thì cười nói vui vẻ với Tống Hạo Hiên.

Thẩm Tư Hạ thường không ra ngoài, cũng không tiếp xúc với người ngoài phủ, nàng đặc biệt sợ hãi người lạ, qua phủ Tống gia nàng trốn đằng sau Hàn Tuyết chỉ để lộ cặp mắt lo lắng nhìn người bên trong.

Tống gia nghe qua chuyện của Thẩm Tư Hạ, Hoàng Hồng có một muội muội bị câm điếc bẩm sinh lúc sinh ra bị phụ mẫu và mấy vị ca ca tỷ tỷ ghét bỏ cho nên sống được bảy tuổi liền mất rồi, cho nên Hoàng Hồng rất thương cảm Thẩm Tư Hạ, nàng đặc biệt dặn dò Tống Hạo Hiên và Hoàng Nguyệt Nhi phải đối xử tốt với Thẩm Tư Hạ.

"Đây là Tư Hạ." Hàn Tuyết nắm tay con gái kéo ra, Thẩm Tư Hạ có chút sợ hãi nhưng thấy khuôn mặt hòa nhã của mọi người nàng cũng từ từ thả lỏng.

Bọn họ ngồi nói chuyện lại để mấy đứa trẻ làm quen với nhau.

Tống Hạo Hiên không suy nghĩ nhiều, hắn coi Thẩm Tư Hạ và Nguyệt Nhi giống nhau đều là muội muội, thân làm ca ca phải chăm sóc. Mà trong lòng Hoàng Nguyệt Nhi dường như cảm thấy Tống Hạo Hiên sắp bị cướp mất.

***

Hôm sinh nhật Tống Hạo Hiên tám tuổi, Tống gia mở yến tiệc.

Chiều hôm đó, Hoàng Nguyệt Nhi gọi Thẩm Tư Hạ sang một bên, nhẹ giọng nói: "Tư Hạ, tối nay muội đừng xuất hiện được không?"

Thẩm Tư Hạ ngơ ngác, vẻ mặt không hiểu nhìn nàng.

Hoàng Nguyệt Nhi cười dịu dàng, giọng nói có chút phiền muộn: "Tối nay bằng hữu của Hiên ca cũng tới, nếu như thấy huynh ấy quen biết người bị bệnh sẽ khinh thường huynh ấy." Sau đó, ánh mắt nàng ủy khuất, "Tỷ tỷ biết muội thích Hiên ca, cho nên muội có thể vì Hiên ca không?"

Thẩm Tư Hạ vốn thông minh lại rất để ý sắc mặt người khác, Hoàng Nguyệt Nhi nói đến thế này nàng có thể nào không hiểu, trong lòng tuy buồn nhưng vẫn gật đầu dùng thủ ngữ nói, "Được, muội sẽ ở nhà."

Buổi tối Thẩm Tư Hạ thật sự không qua.

Hoàng Nguyệt Nhi có tật giật mình, trong lòng hơi sợ hãi sợ Thẩm Tư Hạ sẽ nói chuyện này cho người khác biết.

"Tư Hạ đâu? Sao con bé còn chưa đến?" Hoàng Hồng thắc mắc hỏi.

"Thật ngại quá, buổi chiều sau khi trở về Hạ nhi liền nói mệt rồi đi ngủ." Mẹ Thẩm bối rối trả lời, chính nàng cũng thấy lạ ban ngày Thẩm Tư Hạ còn rất tốt, hăng hái chờ đợi buổi tiệc, nhưng buổi chiều sau khi trở về liền ỉu xìu trốn ở trong phòng.

Lúc này, mẹ Thẩm quay sang hỏi Hoàng Nguyệt Nhi, "Nguyệt Nhi, buổi chiều Tư Hạ đi với con sao?"

Hoàng Nguyệt Nhi giật mình, thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, nàng lỡ miệng nói: "Không, không có."

Mẹ Thẩm gật đầu, không nói gì nữa.

Tiệc tàn, Hoàng Nguyệt Nhi đang trên đường quay về phòng bị một tiếng gọi lại, nàng quay đầu nhìn hóa ra là Tống Hạo Hiên.

"Hiên ca, sao huynh lại ở đây?" Nàng vẻ mặt vui vẻ hỏi.

"Nguyệt Nhi, ta nghe nói buổi chiều muội có gặp Tư Hạ?"

Hoàng Nguyệt Nhi thay đổi sắc mặt, sau đó cũng kể lại mọi chuyện cho Tống Hạo Hiên nghe.

Vốn dĩ Tống Hạo Hiên cũng không để ý chuyện này, nhưng ban nãy hắn nghe thấy nha hoàn bên Thẩm phủ nói nhỏ là buổi chiều nhìn thấy Nguyệt Nhi đi với Tư Hạ nhưng Nguyệt Nhi lại nói không gặp, nên hắn tò mò đến hỏi một câu.

Mà Hoàng Nguyệt Nhi chưa gì đã khai ra hết.

Ngày hôm sau cũng không thấy Thẩm Tư Hạ qua bên Tống gia, hắn qua đó thì nàng trốn không gặp, Hoàng Nguyệt Nhi nghe vậy trong lòng có chút vui vẻ còn Tống Hạo Hiên thì không vui.

So với Hoàng Nguyệt Nhi hắn lại thích Thẩm Tư Hạ hơn, Hoàng Nguyệt Nhi cả ngày líu ríu đi bên cạnh hắn nhìn có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu nhưng khiến hắn thấy rất phiền, hơn nữa Nguyệt Nhi cũng có chút tâm cơ đặc biệt là khi Tư Hạ xuất hiện.

Về phần Thẩm Tư Hạ, lại giống cái đuôi lủi thủi đi theo hắn và Hoàng Nguyệt Nhi, không tranh không giành giống như chỉ cần đi theo phía sau là được rồi, cảm thấy muội ấy khá đáng thương.

Hôm sau, Hoàng Nguyệt Nhi tự mình đi qua xin lỗi Thẩm Tư Hạ, chuyện này coi như xong.

Thẩm Tư Hạ vốn thấy Hoàng Nguyệt Nhi nói đúng cho nên không hề giận nàng.

Tống Hạo Hiên lại không vui, vì sao hắn tới lại không tiếp?

***

Linh hồn Thẩm Tư Hạ ở vòng xoáy thời không thật lâu, lâu đến mức nàng sắp sửa quên đi bản thân là ai, một giọng nói đột ngột vang lên trong đầu, "Cái ngươi muốn là chân tướng, đừng cố thay đổi điều gì nếu không hậu quả ngươi gánh không nổi đâu!"

Thẩm Tư Hạ giật mình tỉnh dậy, nàng nghĩ quả là một giấc mơ dài.

Sau đó nhìn sang xung quanh, thấy sự vật quen thuộc đến đau lòng, nước mắt tự động rơi xuống, "Sao có thể? Sao có thể chứ?"

Nàng vội vàng leo xuống giường, chân chưa kịp xỏ giày đã chạy ra khỏi phòng, chạy tới đại sảnh nhìn thấy cha mẹ Thẩm ở đại sảnh mới ngừng lại, vẻ mặt không thể tin nhìn hai người.

Thẩm Tùng và Hàn Tuyết đang uống trà nghe thấy tiếng bước chân thì nhìn sang, Hàn Tuyết vẻ mặt kinh ngạc nói, "Hạ nhi sao chưa mang giày đã chạy ra ngoài rồi?"

Thẩm Tư Hạ nghe giọng nói quen thuộc đó, trái tim cuối cùng cũng không thể giữ nổi bình tĩnh, nước mắt chảy không dừng, vội vàng nhào vào lòng Hàn Tuyết, "Mẫu thân."

Cha mẹ Thẩm nghe một chữ đó như sét đánh ngang tai, ngây người một lúc lâu mới run rẩy hỏi lại, "Con... con vừa nói gì?"

"Mẫu thân, phụ thân." Thẩm Tư Hạ ngước mắt lên nhìn, cố gắng nở nụ cười.

"Con... con..." Thẩm Tùng nói một hồi cũng không ra câu, đành từ bỏ, lao tới ôm hai mẹ con rồi gào lên khóc.

"Con gái của ta nói chuyện được rồi, ông trời có mắt a!"

Hàn Tuyết đỏ mắt nhìn thấy Thẩm Tùng như vậy liền bật cười một bàn tay khẽ lau nước mắt.

Bọn họ trò chuyện với nhau thật lâu, Thẩm Tùng bảo muốn nghe con gái gọi phụ thân, Thẩm Tư Hạ liền gọi, gọi đến mức Hàn Tuyết cảm thấy thật phiền liền đá Thẩm Tùng ra ngoài, để lại hai mẹ con trong phòng.

Tối khuya Hàn Tuyết mới chịu thả nàng về phòng, lúc này nàng mới có thời gian suy nghĩ mọi chuyện, đột nhiên cảm thấy có điều không ổn kiếp trước nàng sáu tuổi Thẩm gia mới chuyển đến Lạc Dương sau đó nàng gặp Tống Hạo Hiên quen biết ba năm gia đình gặp nạn rồi tách ra, mà bây giờ bản thân đã chín tuổi cách thời điểm xảy ra biến cố là một năm, hơn nữa từ năm nàng ba tuổi đã chuyển đến Lạc Dương, nàng không hiểu vì sao lại xuất hiện sai sót? Hay bởi vì nàng trọng sinh khiến mọi vật trong thời không bị sai lầm?

Nhưng dù thế nào Thẩm Tư Hạ cũng rất biết ơn, nàng có thể gặp mặt phụ mẫu lần nữa? Nhưng liệu nàng có thể thay đổi kết cục không?

Nhớ lại lời nói lúc nàng ở trong thời không, Thẩm Tư Hạ âm thầm ra quyết định.

Thay đổi! Dù thế nào cũng phải thay đổi!

Sáng hôm sau, trên miệng cha Thẩm không khép lại được, thúc giục Hàn Tuyết, "Nhanh, nhanh phải qua chào hỏi Tống gia đoàng hoàng chứ! Trước đây còn nghĩ con gái trèo cao Tống tiểu tử, bây giờ mới thấy Tống tiểu tử còn lâu mới xứng với con gái Thẩm gia. Hạ nhi con nói có đúng không?"

"Vâng phụ thân." Thẩm Tư Hạ cười nói.

Hàn Tuyết đau đầu, nói như vậy nam nhi trên đời không ai xứng với Tư Hạ rồi.

"Ây da, con gái ta vừa xinh đẹp lại vừa ngoan ngoãn, giọng nói hay như vậy cho nên lão thiên mới ganh tị."

Mặc kệ Thẩm Tùng nói gì Thẩm Tư Hạ đều tán thành, rất chân thành không giống như nói cho Thẩm Tùng vui.

Ba người qua bên Tống gia, Thẩm Tư Hạ nhìn cha mẹ Tống ngồi ở ghế chủ tọa, ánh mắt lại đỏ lên, kiếp trước gia đình họ liên lụy cha mẹ Tống chết oan, đến bây giờ nàng vẫn còn day dứt, hai người đều là người tốt.

"Chào Tống thúc, a di!" Thẩm Tư Hạ tiến lên chào hỏi.

Cha mẹ Tống và Tống Hạo Hiên vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm Thẩm Tư Hạ, cuối cùng Hoàng Hồng mới hỏi, "Tư Hạ nói chuyện được rồi sao?"

"Vâng a di."

"Tốt thật tốt." Cha Tống cười lớn nói.

"Tới đây a di coi thử!"

Hoàng Hồng đưa tay, Thẩm Tư Hạ lập tức tới bên cạnh Hoàng Hồng ôm lấy nàng, nước mắt không kìm được rơi xuống, nói thầm "Gặp được a di thật tốt!"

Hoàng Hồng ngây người, ngay cả cha Tống và cha mẹ Thẩm cũng ngây người, trước đây Thẩm Tư Hạ vốn nhát gan, luôn lẽo đẽo đi theo phía sau người khác cũng chưa từng dám tiếp xúc thân mật với người khác.

"Đứa trẻ này, sao lại khóc rồi!" Nói như vậy nhưng trong lòng Hoàng Hồng rất xúc động, nàng cũng thích Thẩm Tư Hạ nhưng tính cách con bé quá tĩnh lặng, nay thấy đứa trẻ có thể nói chuyện lại biết bày tỏ cảm xúc nàng sao có thể không vui? Liếc mắt nhìn qua khuôn mặt thối hoắc của Tống Hạo Hiên.

Hoàng Hồng thở dài, nói: "Tư Hạ, cũng nên chào hỏi Hiên ca của con chứ!"

Thẩm Tư Hạ lau nước mắt, lấy lại bình tĩnh rồi nhìn qua Tống Hạo Hiên, đối mặt với Tống Hạo Hiên trong lòng nàng rất phức tạp, "Ca ca tốt!"

Tống Hạo Hiên:...

Hoàng Hồng:!!!

Cha mẹ Thẩm:???

Chẳng phải nên chạy tới ôm khóc lóc làm nũng này nọ sao? Kịch bản sai chỗ nào rồi?