Bạch Liên Truyện - Tương Tư Khúc

Chương 2: Trường đoạn tiên lang cách niên biệt



Thẩm Tư Hạ có thể hiểu tại sao vẻ mặt của mọi người lại như vậy, cha mẹ Thẩm tuy nói vậy nhưng vẫn có ý định sẽ gả nàng qua bên Tống gia, còn cha mẹ Tống không ép buộc Tống Hạo Hiên nhưng nếu hắn chấp nhận nàng dâu này, bọn họ cũng rất vui vẻ.

Thẩm Tư Hạ nghĩ thầm, gả cho hắn là ước mơ cả đời của nàng nhưng nàng càng không muốn hắn lấy người mà hắn không thích, vì thế một tiếng ca ca này từ nàng dâu liền trở thành tiểu muội.

Tống Hạo Hiên nhìn nàng, ánh mắt chớp một cái rồi khôi phục vẻ ngoài như bình thường, không nhìn ra là có tâm tình gì.

Bốn vị đại nhân chỉ đành cười đuổi hai bọn họ ra ngoài, không sao còn nhỏ vẫn có thể bồi dưỡng tình cảm.

Hai người ra ngoài đình, từ đầu đến cuối Tống Hạo Hiên không nói gì, Thẩm Tư Hạ cũng rất bối rối im lặng đi phía sau, dường như cảm giác hắn lạnh lùng hơn ngày thường. Kí ức ngày nhỏ nàng không nhớ rõ nhưng chắc chắn một điều Tống Hạo Hiên luôn hòa nhã với mọi người, là kiểu không mặn không ngọt đối xử với mọi người đều giống nhau chỉ trừ một người...

Nghĩ tới đây Thẩm Tư Hạ lại thấy đau lòng, nàng còn cho rằng hồi nhỏ hắn đối xử với nàng tốt hơn mấy vị biểu muội, hóa ra so với vị kia nàng lại chẳng là gì cả! Hơn nữa, đối với việc cha mẹ Tống, nàng thật sự không có mặt mũi dây dưa với hắn.

Thẩm Tư Hạ mãi suy nghĩ mà không biết Tống Hạo Hiên đang nhìn mình chằm chằm.

Giọng nói hắn cắt ngang suy nghĩ của nàng, "Thật muốn làm muội muội ta sao?"

Thẩm Tư Hạ hơi giật mình, ngước mặt nhìn hắn sau đó lập tức cúi đầu, "Không.... Cũng không phải."

Sao huynh ấy lại hỏi như vậy?

Nghĩ rằng hắn sẽ nói gì thêm nhưng chỉ ừ một tiếng rồi thôi.

Vốn tưởng hắn sẽ không nói gì thêm, Tống Hạo Hiên lại nghiêm túc nhìn nàng, "Muội có thể nói chuyện, ta rất vui!"

Thẩm Tư Hạ có chút xúc động, không dám nhìn hắn nói, "Muội... muội cũng rất vui."

Tống Hạo Hiên không vui, rất không vui, bởi vì hắn khẳng định Thẩm Tư Hạ sợ đối diện với hắn, trước đây lúc Hoàng Nguyệt Nhi còn ở Tống gia, Thẩm Tư Hạ nhất định sẽ đi phía sau hai người nhưng nếu đi chung với một mình Hoàng Nguyệt Nhi nàng sẽ đứng bên cạnh Hoàng Nguyệt Nhi.

Hiện tại, Thẩm Tư Hạ nhìn cũng không dám nhìn, nói chuyện còn ngập ngừng như vậy.

Hắn nhớ rõ bộ dạng của mình luôn ôn hòa đối xử tốt với nàng cơ mà?

Thẩm Tư Hạ có chút oan ức, thói quen không dám đối diện với hắn đã hình thành sau khi xảy ra sự cố, nàng lại không biết vì sao Thẩm Tư Hạ kiếp này lại sợ đối mặt Tống Hạo Hiên.

***

Nếu như kiếp trước, Tống Hạo Hiên sẽ không tự động dính lấy người khác thì kiếp này hắn lại dường như thay đổi rãnh rỗi sẽ qua tìm Thẩm Tư Hạ.

Thẩm Tư Hạ vừa vui vừa sợ, được ở cạnh hắn nàng rất vui nhưng sợ chuyện tốt đẹp sẽ không bền lâu.

Dạo gần đây, lo lắng trong lòng nàng càng ngày càng lớn, giống như tảng đá đè chặt trong lòng, Tống Hạo Hiên cũng phát hiện ra liên tục dò hỏi.

Nguyên nhân là do cha mẹ Thẩm gần đây rất hay ra ngoài, lại thường về khuya, bọn họ trực tiếp giao nàng cho cha mẹ Tống chăm sóc giúp.

Thẩm Tư Hạ suy nghĩ không biết có liên quan tới chuyện Thẩm phủ bị diệt sau này hay không nhưng việc này cũng rất đáng ngờ. Nàng rất muốn điều tra manh mối nhưng quả thực là không đủ sức lực, cha mẹ Thẩm giấu rất kĩ chỉ bảo gần đây việc buôn bán gặp khó khăn.

"Hoàng gia ở kinh thành gởi tin gần đây trong cung có biến Lạc Dương cũng không yên ổn không nên ra ngoài thành." Hoàng Hồng ngồi ở đại sảnh nói chuyện với Tống Thiếu Tâm.

"Ta có nghe mấy huynh đệ trên giang hồ nói vậy, Lạc Dương ở xa kinh thành như vậy đáng lý không nên dính phải khói lửa."

Hoàng Hồng lắc đầu, ánh mắt nhìn xa xăm, "Có thể náo động đến Lạc Dương chỉ sợ không phải chuyện nhỏ! E rằng hòa bình này không còn được lâu nữa!"

Tống Thiếu Tâm tuy là người trong giang hồ nhưng mấy chuyện binh biến triều đình hắn cũng biết chút ít, thừa tướng và hoàng đế hiện tại như nước với lửa chỉ đợi cơ hội thích hợp liền sẽ xé mặt.

Thẩm Tư Hạ ngồi bên dưới nghe vậy liền hoảng sợ, gia đình bọn họ chỉ là thương nhân bình thường sẽ không dính líu tới triều đình chứ? Trước đây nàng ở Thiên Cơ các điều tra, manh mối cuối cùng là cha mẹ có quen biết với Cố Hàn Cố tướng quân người dưới trướng của thừa tướng đương triều, về nguyên nhân sâu xa nàng thực sự chưa tìm ra.

"Tư Hạ, dạo gần đây cha mẹ con bận rộn ta chưa kịp nói với bọn họ, con hãy nhắn bọn họ không có việc quan trọng chớ ra ngoài thành." Hoàng Hồng nói.

"Vâng ạ." Thẩm Tư Hạ gật đầu.

Xe tiếng xe ngựa bên ngoài, Thẩm Tư Hạ liền biết cha mẹ Thẩm đã về liền đứng dậy từ biệt cha mẹ Tống, Tống Hạo Hiên theo thường lệ tiễn nàng về nhà.

Dọc đường đi, Tống Hạo Hiên phát hiện Thẩm Tư Hạ rất lơ đễnh không tập trung, hắn trầm ngâm nói: "Ta không biết muội lo lắng chuyện gì, muội có thể nói với ta, dù gì ta cũng lớn hơn muội việc có thể làm cũng nhiều hơn." Sau đó lại bổ sung thêm một câu: "Dù gì cũng là tiểu muội."

Thẩm Tư Hạ nghe vậy trong lòng nhói lên, lắc đầu không nói gì.

Hắn tình nguyện giúp nàng nàng cũng không muốn liên lụy hắn, chuyện trước kia xảy ra một lần là đủ rồi. Có lẽ cắt đứt với Tống gia thì bọn họ sẽ an toàn hơn?

Tống Hạo Hiên không nói gì nữa, nàng không mở lòng với hắn hắn có thể làm gì đây?

***

Thẩm Tư Hạ sinh vào giữa tháng mười, năm nay chẳng hiểu sao thời tiết đặc biệt lạnh giá.

Một hôm trước sinh nhật Thẩm Tư Hạ, cha mẹ Thẩm và cha mẹ Tống đều ra ngoài nói chuẩn bị quà sinh thần mười tuổi cho nàng.

Cách ngày xảy ra sự cố càng gần, sắc mặt Thẩm Tư Hạ càng tệ, kiếp này mọi thứ đều thay đổi, nàng không biết liệu sự cố có thay đổi hay không.

"Tư Hạ sắc mặt muội tệ quá, không sao chứ?" Tống Hạo Hiên lo lắng hỏi.

Thẩm Tư Hạ xoa xoa khuôn mặt, lấy lại tinh thần, "Muội không sao."

"Ta dẫn muội đi dạo."

Bởi vì chập tối cho nên đường phố không quá đông đúc, hai người một trước một sau đi trên phố, Tống Hạo Hiên đã sớm quen việc Thẩm Tư Hạ đi theo phía sau dù sao có ép nàng nàng cũng không nghe lời, tiểu cô nương nhìn thì nhút nhát nhưng cái đầu lại khá cứng.

Thẩm Tư Hạ rất xúc động, kiếp trước nàng chỉ có thể đứng từ xa quan sát hắn đi với nữ tử khác, kiếp này ngược lại có thể đứng bên cạnh hắn ở khoảng cách gần thế này còn cùng với hắn làm rất nhiều chuyện. Nghĩ như vậy nàng thật tâm cười một tiếng, như vậy đã thỏa mãn nàng rồi.

Tống Hạo Hiên nghe tiếng quay đầu lại nhìn, hắn ngây người một lát. Hắn chưa từng thấy Thẩm Tư Hạ cười đơn thuần như vậy, trước khi nàng có thể nói chuyện vẫn luôn dè dặt sợ bóng gió, sau khi nói chuyện được lại như ẩn chứa rất nhiều tâm sự không giống tâm tư của đứa trẻ mười tuổi.

Thẩm Tư Hạ ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt của Tống Hạo Hiên nụ cười liền cứng đờ, sau đó thu lại nụ cười, khuôn mặt có chút ngượng ngùng.

"Muội... muội, trên mặt muội dính gì sao?"

"Không, muội cười lên rất đẹp." Tống Hạo Hiên mặt không đổi sắc nói, "Đừng đi cách ta quá xa, cẩn thận bị lạc."

Thẩm Tư Hạ vừa vui vừa xấu hổ, cũng không biết mình có nghĩ sai ý của hắn hay không, hay là hắn chỉ nói với nàng như muội muội? Trong lòng quả thực có chút xoắn xuýt, nhiều lần nàng cũng muốn hỏi hắn cách hắn đối xử với nàng là coi nàng như muội muội hay là có ý nghĩ khác? Nhưng nhìn lại bản thân mới là tiểu nha đầu nếu hỏi câu này có chút kì lạ.

"Đợi ta một chút." Tống Hạo Hiên đột nhiên dừng lại, nói một câu.

Hắn rời đi một lúc, sau đó quay lại trên tay xuất hiện nhiều hơn một vật, hắn đưa cho Thẩm Tư Hạ, "Tặng muội, vốn định ngày mai mới đưa nhưng ta nghĩ hiện tại cũng rất thích hợp."

"Đa tạ. Muội rất thích."

Thẩm Tư Hạ nhận lấy cây trâm hoa đào bằng bạc đơn giản nhưng nàng cảm thấy nó rất đặc biệt, trong lòng hạnh phúc không thôi, Thẩm Tư Hạ thích hoa đào không biết là hắn vô tình hay cố ý.

Tống Hạo Hiên cũng vui mừng, nàng thích là tốt.

Nghe mẫu thân nói, muốn lấy lòng nữ nhân một là phải tặng món quà nàng ấy thích nhất, hai là phải đầy đủ chân thành, hắn lại nhờ mẫu thân dò hỏi cha mẹ Thẩm về Thẩm Tư Hạ, biết nàng thích hoa đào nên đặc biệt học làm trâm hoa đào.

Tuy chưa quá rõ ràng nhưng so với mấy cô nương hắn gặp, Thẩm Tư Hạ lại có phần đặc biệt hơn trong lòng hắn, mẫu thân nói gặp được người mình thích phải nhân lấy cơ hội, Thẩm Tư Hạ lớn lên xinh đẹp như thế, lại ngây thơ đơn thuần dễ dàng bị người khác dụ mất, nhân lúc nàng chưa trưởng thành để cha mẹ Thẩm hứa hôn qua Tống gia.

Tống Hạo Hiên cũng cảm thấy lời mẹ hắn nói không sai, gần đây thái độ xa cách của Thẩm Tư Hạ khiến hắn rất khó chịu.

Vốn đang vui vẻ, Thẩm Tư Hạ cũng mở lòng nói chuyện nhiều hơn với Tống Hạo Hiên, đột nhiên nhìn thấy vài bóng dáng trái tim Thẩm Tư Hạ như bị bóp chặt, nàng có chút thở không nổi.

Tống Hạo Hiên thấy cơ thể Thẩm Tư Hạ run rẩy mãnh liệt vội vàng đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi, "Sao thế? Sắc mặt muội trắng bệch như vậy?"

Thẩm Tư Hạ cố gắng kìm chế bản thân, cơ thể cũng ngừng run rẩy lần đầu tiên gọi tên hắn, "Hạo Hiên ca, muội hơi đói bánh bao ở tiệm Đại Phúc rất ngon, huynh đi mua giúp muội được không, muội ngồi ở cửa tiệm phía trước đợi huynh?"

Tống Hạo Hiên nhíu mày, cảm thấy Thẩm Tư Hạ thật kì lạ không muốn đồng ý nhưng Thẩm Tư Hạ đã đi trước ngồi, lại thấy Đại Phúc cách đó không xa cũng không sợ nàng đi mất.

Thẩm Tư Hạ nhìn bóng dáng Tống Hạo Hiên biến mất, vội vàng rời đi, trước khi đi không quên dặn đại thúc của tiệm chuyển lời tới Tống Hạo Hiên.

Thẩm Tư Hạ chạy về Thẩm gia, dọc đường đi nàng chỉ mong cha mẹ Thẩm và cha mẹ Tống chưa về.

Mở cửa ra nhìn thấy cha mẹ Thẩm và cha mẹ Tống đang ngồi nói chuyện ở đại sảnh, trong lòng cực kì hoảng sợ, kiếp trước vốn dĩ liên lụy cha mẹ Tống bởi vì bọn họ ở Thẩm gia mà trùng hợp nàng với Tống Hạo Hiên ở bên ngoài, nàng bên ngoài nhìn thấy mấy người lạ mặt sau đó bị bắt cóc, nhưng đó là chuyện xảy ra ở tháng mười hai.

"Tư Hạ, sao con lại về một mình, tiểu Hạo Hiên đâu sao không đi với con?" Mấy người nhìn thấy Thẩm Tư Hạ hấp tấp chạy về lại chỉ có một mình liền hỏi.

Thẩm Tư Hạ tự dưng cảm thấy bản thân bây giờ lại tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào, cũng không kìm chế cảm xúc, vội vàng nói: "A di, Tống thúc không ổn rồi, ca ca bị thương rồi, mọi người mau tới miểu thổ thần nhanh lên."

Thẩm Tư Hạ có vẻ rất vội không nói đầu đuôi, cha mẹ Tống nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của nàng liền tin tưởng không suy nghĩ nhiều vội vàng rời đi, cha mẹ Thẩm cũng rất lo lắng cũng muốn đi theo nhưng ra tới cổng bị Thẩm Tư Hạ kéo đi hướng ngược lại.

"Hạ nhi, miếu thổ thần không ở hướng này, con muốn dẫn bọn ta đi đâu?" Cha mẹ Thẩm hỏi.

"Cha mẹ đừng hỏi nữa, không còn thời gian nữa, Thẩm phủ không an toàn."

Bọn họ chạy ra khỏi tiểu trấn, trái tim Thẩm Tư Hạ vẫn còn đập mạnh, nàng vẫn chưa cảm thấy an toàn chút nào nhưng cũng không thể tiếp tục kéo cha mẹ Thẩm đi tiếp.

"Hạ nhi rốt cuộc có chuyện gì?" Mẹ Thẩm ánh mắt lo lắng hỏi, bởi vì bọn họ tin tưởng Thẩm Tư Hạ cho nên mới để nàng kéo đi, bây giờ dừng lại nghỉ mới mở miệng hỏi.

Thẩm Tư Hạ chưa kịp nói liền bị một giọng nói cắt ngang.

"Các ngươi chạy cũng nhanh lắm." Một đám người áo đen xuất hiện bao vây ba người.

Cha mẹ Thẩm nhìn sang đám người, thấy khuôn mặt người cầm đầu liền hoảng sợ, "Mã Tài."

Mã Tài là thổ phỉ có tiếng trên núi Thanh Thủy, quan binh nhiều lần vây bắt nhưng đều không bắt được hắn. Mà bên cạnh Mã Tài có một người bịt mặt, Thẩm Tư Hạ biết hắn ánh mắt đó nàng vĩnh viễn không quên.

Kiếp trước Mã Tài được người đó thuê tạo cảnh thổ phỉ vào thành cướp giết Thẩm gia, nàng bước vào Thiên Cơ các dần điều tra ra tên kia là Bá Phổ người dưới trướng Cố Hàn, chính hắn giết phụ mẫu của nàng và cha mẹ Tống.

Thẩm Tư Hạ suy sụp, chẳng lẽ không tránh được một kiếp này? Cha mẹ Tống còn sống coi như chút an ủi trong lòng nàng.

Cha mẹ Thẩm ôm Thẩm Tư Hạ vào lòng, giọng nói run rẩy nhưng vẫn rất tỉnh táo, "Nếu muốn tiền, Thẩm gia có thể giao toàn bộ gia sản cho các ngươi chỉ cần tha cho chúng ta!"

Mã Tài cười đê tiện: "Tiền tất nhiên là muốn! Nhưng mà người ta cũng muốn!" Ánh mắt hắn khẽ liếc qua Thẩm Tư Hạ.

Bá Phổ khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mã Tài hắn liền im bặt.

Bá Phổ lạnh lùng lên tiếng, "Nói ra tung tích của Thẩm gia chi địa liền có thể."

Cha mẹ Thẩm thay đổi sắc mặt, Thẩm gia chi địa không được truyền ra ngoài cho dù mất mạng cũng không được, Thẩm Tùng cũng không rõ sự tích Thẩm gia chi địa chỉ biết đó là địa phương Thẩm gia nhất tộc cư ngụ nhưng người Thẩm gia của tộc nhánh đều phải thề không được nói với người ngoài nếu không kết quả cũng thê thảm không kém gì chết. Thẩm Tùng không phải người nhất tộc, từ thời gia gia hắn đã tách khỏi Thẩm gia tộc nhánh quyết định lưu lạc, những năm gần đây nghe nói Thẩm gia đã lụy tàn không còn được bao nhiêu người sống, giống như bị diệt tộc?

"Thẩm gia ta vốn tách khỏi Thẩm gia nhất tộc nhiều năm, vốn không biết Thẩm gia chi địa." Thẩm Tùng nói.

Thẩm Tư Hạ nghe nói về Thẩm gia đại tộc và Thẩm gia chi địa lúc ở Thiên Cơ các nhưng nàng chưa từng nghĩ tới nhà của nàng cũng thuộc về Thẩm gia đại gia tộc, bởi vì Thẩm gia là gia tộc hành y không phải thương nhân.

"Vậy cũng không cần giữ lại các ngươi." Bá Phổ xoay người nói với Mã Tài, "Xử lý sạch sẽ chút đừng để người khác nhìn ra manh mối."

Hắn không định ra tay sao?

Bá Phổ nói với khoảng không phía sau, "Không phải chuyện của mình không nên xen vào."

Thẩm Tư Hạ giật mình, nhìn người đang chạy đến ánh mắt nàng lập tức nóng bỏng, "Không, không nên, không nên như vậy."

"Tống huynh!" Cha mẹ Thẩm vui mừng la lên.

Tống Thiếu Tâm vốn dĩ nên đi với Hoàng Hồng đến miếu thổ thần tìm Tống Hạo Hiên nhưng bây giờ lại xuất hiện ở đây.

Thực tế lúc hai người rời đi được một quãng, Tống Thiếu Tâm nhìn thấy một đám người áo đen chạy về hướng Thẩm gia, liền cảm giác không ổn mới để một mình Hoàng Hồng rời đi bản thân thì chạy theo đám người áo đen.

Cha mẹ Thẩm nhìn lại tình hình, biết bản thân khó thoát lúc này chỉ hy vọng Tống Thiếu Tâm có thể đưa Thẩm Tư Hạ rời đi, đẩy Thẩm Tư Hạ ra, "Tống huynh, làm phiền đưa Hạ nhi đi."

Còn hai người dùng bản thân ngăn cản đám người, xong lại bị Bá Phổ và Mã Tài một kiếm xuyên tim.

Tống Thiếu Tâm không ngờ lại xảy ra tình huống này, hắn kịp thời phản ứng nhảy lên kéo Thẩm Tư Hạ bỏ chạy. Qủa thật, bản thân hắn cũng không chắc có thể cứu cả ba người, hắn vốn định kéo dài thời gian chờ Hoàng Hồng gọi người tới, ai ngờ Thẩm huynh lại đưa ra quyết định như vậy, Tống Thiếu Tâm thở dài thương cảm cho Thẩm Tư Hạ vừa mất cha mẹ.

"Cha mẹ!" Thẩm Tư Hạ hét lên, trái tim tan nát nước mắt chảy xuống như mưa, vốn tưởng bản thân có thể cứu được bọn họ nhưng hóa ra nàng lại vô dụng đến thế, biết được mọi chuyện thì sao chứ nàng lại có thể làm được gì? Đây chính là ý nghĩa của việc không thể thay đổi mà nàng nghe thấy sao?

"Tống thúc, thả con xuống, thúc không cần hy sinh tính mạng đâu!" Thấy đám người Bá Phổ vẫn còn bám rất sát, Thẩm Tư Hạ nghẹn ngào nói.

Tống Thiếu Tâm cũng rất căng thẳng, hắn hơi khinh thường võ công của đám người áo đen rồi đặc biệt là tên che mặt, đoán chừng sẽ nhanh bị đuổi tới, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh cười đùa một tiếng, "Hạ nhi, sao có thể nói vậy, ta lại không muốn tiểu tử nhà mình góa vợ sớm đến vậy."

"Tống thúc, thúc..." Thẩm Tư Hạ chưa nói xong Tống Thiếu Tâm đã dừng lại.

Tống Thiếu Tâm biết tình hình không ổn cố tình chuyển hướng chạy tới vách núi. Hắn dừng lại nhìn đám người áo đen, cười một tiếng, "Hạ nhi, có tin tưởng Tống thúc của con không?"

Thẩm Tư Hạ lau nước mắt, gật đầu, chợt hiểu ý Tống Thiếu Tâm.

"Người trong giang hồ nói, nhảy xuống vực cửu tử nhất sinh, một phần sống cũng là sống không nên do dự." Hắn nói xong liền nhảy xuống vách đá.

Thẩm Tư Hạ vừa đau lòng vừa buồn cười, Tống thúc vẫn luôn như thế, kiếp trước chính hắn đẩy nàng xuống vách núi cũng nói câu tương tự.

Bá Phổ và Mã Tài nghe vậy, chỉ cảm thấy người này thật điên, nào có ai nhảy vực lại tự tin như hắn chứ.

Tống Thiếu Tâm và Thẩm Tư Hạ rớt xuống vách núi, Tống Thiếu Tâm bảo bọc Thẩm Tư Hạ chịu phần lớn vết thương đã sớm ngất đi, Thẩm Tư Hạ biết rõ bên dưới có dòng sông nếu rớt xuống nước có thể sống, nhưng kiếp này thay đổi quá nhiều nàng sợ sẽ xuất hiện biến cố, mắt thấy hai người còn cách dòng nước một khoảng, Thẩm Tư Hạ giãy giụa dùng hết sức lực đẩy mạnh Tống Thiếu Tâm về hướng dòng nước, còn bản thân rơi xuống đất, đầu va chạm vào đá.

Ánh mắt mơ màng dường như nhìn thấy Tống Hạo Hiên đang khóc, nàng hơi mỉm cười, có lẽ là nàng sắp chết cho nên nhìn thấy cảnh tượng Tống Hạo Hiên khóc vì mình. Kiếp trước chết thay cho nữ tử hắn yêu, nàng còn chưa chứng kiến biểu cảm của hắn lúc đó!

Liệu hắn có thương cảm cho nàng?

Có lẽ không bởi vì hắn không yêu nàng!