Bạch Liên Truyện - Tương Tư Khúc

Chương 4: Độc hướng dao song tọa sầu tuyệt



Mấy năm gần đây Hoa Vũ Lâu ở Hứa Châu càng ngày càng nổi tiếng, Hoa Vũ Lâu chỉ bán nghệ không bán thân, ở Hoa Vũ Lâu người nào người nấy đều nổi tiếng là tài nữ không cầm kì thi họa cũng là nhan sắc hơn người.

Hoa Vũ Lâu không ngăn cản người trong lâu tự định tình với khách nhân, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc phải rời đi.

Hiện tại người cai quản Hoa Vũ Lâu là Hoa Mộng Cơ, người khác hay gọi là Mộng Cô.

Mộng Cô dẫn theo mấy nha hoàn ra đứng trước Hoa Vũ Lâu đợi người, điều này khiến người thường lui tới Hoa Vũ Lâu rất kinh ngạc, ở đây không ít quý nhân, thương nhân, thậm chí quan lớn nhưng Mộng Cô chưa từng trịnh trọng như vậy, sau đó bỗng nhiên có người la lên.

"Quân Dao cô nương, ta nghe nói Quân Dao cô nương đến Hứa Châu!"

Ngay lập tức đám đông nổi lên ồn ào.

Một chiếc xe ngựa đẹp đẽ dừng ở trước cổng Hoa Vũ Lâu, khi xe ngựa dừng lại nha hoàn bên cạnh Mộng Cô đi tới lấy giá đỡ đặt bên xe ngựa.

Ngón tay thon dài kéo rèm ra, chậm rãi bước xuống.

Nữ nhân xung quanh la lên, "Trời ơi là Tiêu Hề công tử, Tiêu Hề công tử ta yêu ngươi."

Giọng nói nam nhân thì thất vọng, "Không phải Quân Dao cô nương sao!"

Nam nhân Tiêu Hề toàn thân bạch y, khuôn mặt quả thực đẹp kinh người làm người ta ganh tị, hắn cười nhàn nhạt bộ dạng rất ôn hòa, một tay cầm tiêu một tay đưa vào bên trong xe ngựa.

Một bàn tay ngọc nắm lấy tay Tiêu Hề, Quân Dao mặc bộ váy đỏ tôn làn da trắng như tuyết của nàng ôm theo đàn tì bà bước xuống xe ngựa.

Lúc này không khí xung quanh như đông cứng, nếu ví Tiêu Hề như làn nước chảy, ôn hòa gần gũi thì Quân Dao giống như kính hoa thủy nguyệt khiến người ta không dám động đến sợ nàng sẽ biến mất.

Quân Dao đẹp không? Đẹp, cực kì đẹp, khí chất từ người nàng khiến người khác không thể rời mắt.

Vài người ôm ngực, thầm khóc, "Nhan sắc nghịch thiên thế này, ta chịu không nổi, không chỉ một mà còn là tới hai người."

Quân Dao thả tay Tiêu Hề ra sau đó cả hai đi tới trước mặt Mộng Cô cúi chào bà.

Mộng Cô quản lí Hoa Vũ Lâu bao nhiêu năm gặp qua bao nhiêu người tài, chỉ kính nể Quân Dao và Tiêu Hề bởi vì tính tình bọn họ không hề kiêu ngạo khinh người mà rất chân thành hòa nhã, một người là tứ đại mỹ nhân một người là tứ đại mỹ nam, muốn sắc có sắc muốn tài... xấu hổ nói một câu chẳng phải cả hai được mệnh danh là Bá Nha Tử Kỳ đó sao!

Người như hai người bọn họ chẳng còn bao nhiêu a!

Thường nghe Tiêu Hề xuất hiện Quân Dao chưa chắc xuất hiện nhưng nếu Quân Dao xuất hiện Tiêu Hề chắc chắn sẽ ở bên cạnh xem ra đây là sự thật.

Muốn mời bọn họ tới đàn một khúc, đương kim thánh thượng cũng phải xuống nước bốn phần.

Đây cũng không nói bọn họ khó mời, bởi vì sức khỏe Quân Dao không được tốt bình thường chỉ ở Tây Châu biểu diễn rất hiếm khi rời thành tới chỗ khác chứ đừng nói chi Trường An xa xôi, lại nói đây là lần đầu bọn họ tới Hứa Châu, người ta có thể không kích động sao?

Hoa Vũ Lâu hôm nay đông nghẹt người, bên ngoài người đứng trên phố cũng khó lòng di chuyển.

Trái với không khí ồn ào hồi nãy, bây giờ mọi người cố gắng không phát ra tiếng động chú ý tới động tĩnh bên trong.

Mộng Cô dẫn hai người lên đài, trên đó đã sắp xếp sẵn chỉ thiếu người mà thôi.

Cả quá trình chỉ thấy Tiêu Hề nói nhỏ gì đó bên tai Quân Dao, Quân Dao cười nhẹ một tiếng.

Nụ cười của nàng lại làm bao nhiêu người say mê.

"Danh xưng tứ đại mỹ nhân, nhan sắc khuynh thành xem ra cũng không phải tin đồn nhảm."

Một nam tử cầm quạt phẩy phẩy ngồi phòng riêng trên lầu bình luận.

Hắn cười cười, "Trước đây chỉ xem tranh vẽ ta vốn cho rằng biểu muội ta hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu tứ đại mỹ nhân, bây giờ gặp mặt nàng ta lại cho rằng biểu muội ta danh chẳng xứng với thực, Sở Tiêu ngươi nói thử xem?"

Sở Tiêu nhìn theo Quân Dao, nghe hỏi vậy hắn liền đáp: "Không thể so sánh."

Nam nhân gập quạt lại, a một tiếng: "Đây là nói giúp cho biểu muội ta ư?"

Sở Tiêu lười phản ứng, biểu muội Lý Thanh Thiên Tần Nhược Hi được xưng là đệ nhất bởi vì thân phận của nàng cao quý hơn những người khác, bản thân nàng ta như chim nhốt trong lồng vàng dù thế nào nàng ta cũng sẽ tỏa sáng, còn Quân Dao này bản thân ở trong khói bụi nhưng chẳng dính tạp chất, nàng có vẻ đẹp riêng của mình không cần trang sức y phục đắt nhưng vẫn nổi bật trong đám đông.

Hắn lười giải thích, tên này vốn muốn nói gì thì nói.

Trên đài dưới lầu.

Quân Dao ngồi xuống ghế, Tiêu Hề lại đứng gần bên cạnh nàng, hai người ở chung một chỗ quả thực là cảnh đẹp nhất trên thế gian.

Người người ghen tị nhưng cũng cực kì ngưỡng mộ.

Quân Dao đưa mắt nhìn Tiêu Hề, Tiêu Hề mỉm cười bắt đầu thổi tiêu.

Cả quá trình bọn họ cũng không nói gì nhiều.

"Một khúc tương tư của Quân cô nương." Có người nói.

"Nghe nói khúc này là trong lúc nhớ thương người trong lòng Quân Dao cô nương đã đánh ra." Một người khác nhỏ giọng nói.

"Nhớ thương người trong lòng? Chẳng phải Tiêu công tử vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy sao?"

"Ấy vậy huynh đài không biết rồi, nghe đồn người trong lòng Quân cô nương không phải Tiêu công tử mà là người khác, Tiêu công tử là đơn phương Quân cô nương?"

"Sao? Không thể nào! Ngươi đừng nói đùa, Tiêu công tử xuất sắc thế này sao có thể không lọt vào mắt của Quân cô nương chứ!"

"Huynh đệ đừng nóng, đều là tin vịt nghe được thôi, chưa chắc đã đúng. Mà thôi ta phải nghe đàn rồi đừng nói nữa."

Thổi được một hồi, bàn tay Quân Dao khẽ động tiếng đàn vang lên, trong ánh mắt của nàng tràn ngập bi thương.

Khúc nhạc kết thúc, Quân Dao đưa mắt nhìn hiện trường.

Người bên dưới đã khóc thành một đoàn, Tiêu Hề thở dài một tiếng vẻ mặt vẫn giữ vẻ hòa nhã.

"Đa tạ các vị đã tới xem chúng ta biểu diễn, hôm nay chỉ đến đây thôi." Quân Dao nhẹ nhàng mở miệng.

Nói xong nàng và Tiêu Hề cúi người rồi rời khỏi đài nhường sân khấu cho các cô nương của Hoa Vũ Lâu.

Quân Dao thầm nghĩ, dù gì cũng không phải tới đánh đàn, một khúc là đủ rồi.

Người bên dưới hồi phục tinh thần thì thấy Quân Dao đã rời đi, bọn họ tuyệt vọng gào lên đừng đi mà.

"Một khúc kinh người, cũng không biết cô nương ấy đã trải qua chuyện gì mới có thể đàn ra một khúc này." Lý Thanh Thiên mở mắt, cảm thán một câu.

Sở Tiêu giống như vẫn chưa thoát ra ảo cảnh, từ lúc tiếng đàn nàng phát lên hắn dường như quay trở về chín năm trước dưới đáy vực, hắn run rẩy nhìn tiểu cô nương nằm dưới đất...

"Sở Tiêu, Sở Tiêu?" Lý Thanh Thiên gọi.

Sở Tiêu giật mình, hai mắt mơ hồ nhìn hắn.

"Này huynh cảm động đến phát khóc đấy sao? Đây là Sở Tiêu mà ta quen biết đấy sao? Đáng sợ thật đó!" Lý Thanh Thiên ánh mắt không thể tin được.

Hắn giơ tay đặt lên má, qua bao nhiêu năm hắn vẫn không thể quên được cảnh tượng ngày hôm đó, không là hắn không muốn quên nếu hắn quên đi thì sẽ có ai nhớ nàng nữa sao?

Lý Thanh Thiên nhìn biểu cảm bi thương trên mặt Sở Tiêu, chuyện khiến tên này kích động chắc chắn chỉ liên quan đến tiểu cô nương ngày xưa.

Vì sao ư? Lần đầu tiên hắn thấy tên này kích động là khi nghe tin tức của tên thổ phỉ Mã Tài kẻ giết gia đình tiểu cô nương kia, hiện tại chính là lần thứ hai, ngoài lý do đó Lý Thanh Thiên hắn không nghĩ ra điều gì khác.

Nhớ ngày xưa, đệ nhất mỹ nhân kinh thành đứng trước mặt Sở Tiêu bày tỏ, lông mày tên này còn chẳng buồn nhấc lên còn lạnh lùng nói, "Ta đã có người trong lòng, quận chúa chết tâm đi."

Lại nói, khúc nhạc của Quân cô nương đúng là thần kì nha!

*****

Phòng chữ Thiên của Hoa Vũ Lâu.

Người ngồi bên trong là Sở Tiêu và Lý Thanh Thiên.

Cánh cửa mở ra, Quân Dao đã thay một bộ bạch y đơn giản trên búi tóc chỉ có một cây trâm bằng bạc hoa đào, nàng tiến vào chào hỏi người trong phòng.

Sở Tiêu nhìn thấy cây trâm trên búi tóc nàng bỗng nhiên ngây người.

Lý Thanh Thiên đứng lên, cười nói: "Nghe danh Quân cô nương đã lâu, hiện tại gặp mặt quả thực hơn hẳn lời đồn."

Quân Dao cười nhẹ đáp, "Công tử quá lời, tiểu nữ chỉ là một nữ nhân bình thường đặc biệt yêu đàn mà thôi."

Lý Thanh Thiên ha ha cười, "Không nên khiêm tốn."

Hai người trò chuyện một hồi, Quân Dao mới quay đầu nhìn người còn lại, từ nãy đến giờ hắn cứ nhìn nàng chằm chằm, chẳng lẽ trên mặt nàng dính thứ gì sao?

Lý Thanh Thiên liền nói, "Vị này Sở Tiêu, bằng hữu của ta."

Sau đó Lý Thanh Thiên liền ngây người, đại ca huynh nhìn nữ nhân người ta chằm chằm như vậy là ý gì?

"Xin chào Sở công tử!" Quân Dao vẫn cười, dường như không để ý hắn thất lễ.

Sở Tiêu thu lại ánh mắt si ngốc, vẻ mặt thay đổi có phần lạnh nhạt hơn, "Quân cô nương!"

Lý Thanh Thiên ho một tiếng kết thúc tình huống, bọn họ ngồi xuống bắt đầu bàn bạc.

"Lần này đích thân Quân cô nương làm nhiệm vụ sao? Ta nghe nói Quân cô nương chưa từng đi làm nhiệm vụ." Lý Thanh Thiên vẻ mặt rất hòa nhã, nhưng lời nói của hắn Quân Dao hiểu.

Nàng nhẹ nhàng nói, "Ban đầu nhiệm vụ này do người Hoa Vũ lâu thực hiện nhưng tiểu nữ cảm thấy danh tiếng người Hoa Vũ Lâu vẫn chưa đủ lớn, cho nên nghĩ bản thân đi thì sẽ tốt hơn. Công tử nghĩ thế nào?"

Nàng không nói dối, nhiệm vụ lần này mục đích là càng làm rầm rộ càng tốt, mà Hoa Vũ Lâu không đủ năng lực danh tiếng của Quân Dao thì không cần phải nói, cho nên Lý Thanh Thiên sẽ không từ chối.

Lý Thanh Thiên nghe vậy thì gật đầu đồng ý, quả thực nếu là Quân Dao thì khả năng thành công sẽ tăng cao, chỉ là hắn vẫn cảm thấy có chút gì đó kì quái.

Sở Tiêu ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe bọn họ nói chuyện, hắn có chút dự đoán, sau đó quay đầu nhìn Quân Dao: "Danh tiếng của cô nương không vấn đề, có điều cô nương có năng lực chạy trốn không?"

Quân Dao sớm biết bọn họ sẽ hỏi, "Các vị không cần lo lắng, tuy sức khỏe tiểu nữ không tốt nhưng ở Thiên Cơ các vẫn có vài cách để tự bảo vệ."

Nàng nói tiếp, "Các chủ rất quan tâm nhiệm vụ lần này, tiểu nữ càng sẽ không làm hỏng kế hoạch của các vị."

Sở Tiêu và Lý Thanh Thiên gật đầu.

Đợi Quân Dao rời khỏi phòng, Lý Thanh Thiên vẻ mặt nghiêm túc nhìn Sở Tiêu.

"Sở Tiêu huynh có cảm thấy Quân cô nương rất kì lạ?"

Sở Tiêu lạnh nhạt đáp, "Ừ, nhưng có vẻ không có ác ý."

Lý Thanh Thiên nhìn hắn một hồi, đùa giỡn nói: "Không có ác ý, nhìn là biết được sao? Lai nói so với nàng, ta càng thấy huynh kì lạ hơn đấy! Sao nào, để ý đến nàng rồi sao?"

Bình thường Lý Thanh Thiên cũng hay đùa giỡn thế này, Sở Tiêu sẽ ngó lơ hắn nhưng hôm nay Sở Tiêu lại rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi nói, "Đúng vậy!"

Theo một cách nào đó thì đúng là vậy!

Lý Thanh Thiên mắt trợn trừng, miệng muốn rớt xuống đất.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!