Bạch Nguyệt Quang Đã Thay Đổi Rồi

Chương 21: Mộng cảnh



Đại triều hội [1], Quang Minh điện.

[1] Triều hội hay còn được gọi là thăng triều, thượng triều. Triều hội phân chia một phần tôn ti lễ nghi của quân thần, theo tính chất có thể chia thành đại triều, sóc vọng triều, thường triều. Theo thời gian có thể chia thành lâm triều, ngọ triều và vãn triều. Đại triều hội tức là ngày tất cả các triều thần được gặp vua.

"Sáng nay tin chiến thắng vừa truyền tới, là thắng lợi đầu tiên ở Nam Cương!"

"Nghe nói là Nguyên đại nhân xông pha đi đầu, dẫn quân phản công giành được chiến thắng, đánh tan hơn một vạn quân địch..."

"Nếu Nam Việt bất tài như vậy thì chẳng phải không cần Tiêu tướng quân động thủ sao?"

"Chỉ là tin đồn thôi, rốt cuộc là thế nào thì còn phải chờ xem bọn họ dâng công biểu lên..."

Các đại thân bên dưới châu đầu ghé tai xì xào không ngừng, Độc Cô Đình lướt qua nhanh như gió xem hết tin báo chiến thắng trong tay rồi đặt xuống, bên môi cũng lộ ra ý cười.

"Chiến công đầu tiên, dù sao cũng nhờ có dũng sĩ của Đại Ngụy ta! Cao Phúc, bảo Trung thư soạn chỉ trọng thưởng."

Dưới đài cao, văn võ triều thần nhìn thấy vẻ mặt thánh thượng vui vẻ đều thở phào nhẹ nhõm, rối rít chúc mừng.

Trước khi khai chiến, bầu không khí trong kinh rất căng thẳng, trong lòng ai cũng thấp thỏm bất an. Không ngờ lần này Nam Việt vương lại ra tay đánh lén trước, nhưng bọn họ lại giành được khởi đầu thuận lợi!

"Thánh thượng cơ trí quyết đoán!"

"Ban thưởng hậu hĩnh càng khích lễ tướng sĩ phục vụ quên mình..."

Tuy nhiên, giữa bầu không khí tốt lành vui vẻ này, lại có một tiểu quan nhỏ nhoi đứng dậy, cầm một phong thư trong tay quỳ lạy với Độc Cô Đình.

"Khởi bẩm thánh thượng, vi thần có chuyện muốn tấu!"

Lúc hắn ngẩng đầu lên, bầu không khí trong toàn bộ đại điện như đông cứng lại.

Rất nhiều người quét mắt nhìn liền nhận ra, đây là trưởng tử của Vương Định An - Vương Học Nghĩa.

Không giống Vương lão tướng công quyền thế chọc trời một thời, tài năng của hắn không xuất chúng, tầm thường, cũng chỉ là một tiểu quan ngũ phẩm, chỉ có thể vào cung tham dự đại triều hội mà thôi.

Dưới ánh mắt của mọi người, Vương Học Nghĩa kiên định quỳ xuống, nắm chặt phong thư trong tay.

"Hôm qua thần thu dọn lại đồ cũ, phát hiện ra đây là di biểu của gia phụ trước khi lâm chung, xin thánh thượng ngự lãm."

Bây giờ, ánh mắt của triều thần càng không thể chịu nổi.

Khinh bỉ cũng được, coi thường cũng được, nhưng ánh mắt nhìn về phía Vương Học Nghĩa đều đầy chế giễu.

Vương Định An nhân tẩu trà lương [2], thánh thượng cũng đã án theo quy củ trợ cấp, hài cốt cũng đã hạ táng. Sao lúc này ngươi mới đến trình di biểu lên?

[2] nhân tẩu trà lương: người xa trà lạnh; chén trà nóng mời khách, khách đi rồi, chén trà cũng trở nên lạnh; dùng để chỉ nhân tình đạm mạc, thế thái nóng lạnh

Độc Cô Đình cũng có chút hoài nghi, nhưng tâm tình hắn đang rất tốt nên không mắng người, chỉ lạnh lùng nói: "Thế nào? Tôn bối của Vương gia các ngươi đều đã có xuất thân, vẫn còn chưa đủ sao?"

Chữ sau nặng hơn chữ trước, sống lưng Vương Học Nghĩa lập tức lạnh toát, một trận ớn lạnh trực tiếp xộc thẳng lên đỉnh đầu.

Vị hoàng đế ngồi trên ngai vàng sắc mặt lạnh băng, cứ như chỉ một giây tiếp theo sẽ gọi thị vệ đeo đao tới lôi hắn ra ngoài!

Vừa nghĩ tới cảnh trước đây một đám đại thần bị đánh trong sân, thậm chí còn có người mất mạng, hắn như bị một áp lực rất lớn đè sụp xuống đất.

"Cũng... không phải vậy, vi thần... vi thần không dám!"

"Không có tiền đồ."

Ôn Cửu ở một bên thầm thở dài, thấy hắn đến cả nói năng cũng không trôi chảy, sợ Độc Cô Đình mất kiên nhẫn, lập tức nhận di biểu rồi nhìn thoáng qua.

"Trong di biểu của Vương lão tướng công nói, không cầu bất cứ ân ấm nào... Chỉ cầu thánh thượng một chuyện là đông tế thái miếu."

Ôn Cửu càng đọc càng kinh ngạc.

"Ông ta còn nói nếu thất bại thì phải tế bái để mong liệt tổ liệt tông có thể bảo hộ Đại Ngụy luôn được an ninh thái bình... Còn đại thắng thì càng nên tế thái miếu, báo cho tổ tiên nhiều thế hệ qua biết được thành tựu văn hóa, giáo dục, võ công của thánh thượng."

Hết rồi?

Ôn Cửu lật tới lật lui tờ giấy, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Người như Vương Định An di biểu lúc lâm chung vẫn rất có phân lượng, ít nhiều gì cũng có thể vứt bỏ cái mặt mo của ông ta để tranh thủ một chút lợi ích phù hợp cho gia tộc.

Nhưng ông ta cũng chỉ ôn lại chuyện xưa, không chút tư tâm cầu thánh thượng đi tế thái miếu?

"Quả là một trung thần hiếu tử."

Độc Cô Đình gõ vào tay vịn long ỷ, tiếng gõ lạnh như băng vang vọng trong đại điện.

"Lễ bộ đúng là hợp với hắn."

Đợi các triều thần trong đại điện lục tục lui ra, Độc Cô Đình đột nhiên nghe thấy tiếng va chạm bên tai.

"Ai?"

Giọng hắn trầm xuống rất hung ác.

Trong chính điện này lại còn có cung nhân động tay động chân, tùy ý ra vào?

Đúng là muốn chết mà! Phải nhanh chóng bắt cái tên ngu xuẩn này đi chịu hình!

Cao Phúc lập tức rùng mình quay đầu nhìn lại, không ngờ cùng lúc đó một cái đầu nhô ra khỏi tấm bình phong, khuôn mặt xinh đẹp, là Tô Hà Y.

Nàng khẽ "ai ui" một tiếng, xoa xoa khuỷu tay đang đau nhức của mình.

"Thần thiếp đụng trúng lư hương..."

Giọng điệu mang ba phần ngượng ngùng, bảy phần áy náy, nhưng lại không có chút sợ hãi căng thẳng nào.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn thấy chân mày thánh thượng thả lỏng, khí thế sắc bén như lưỡi dao toàn thân lập tức thu về.

Độc Cô Đình vẫy tay gọi nàng: "Sao nàng lại ở đây?"

"Đây là cháo ngân nhĩ thần thiếp làm, sáng sớm chưa kịp mang cho thánh thượng ăn!"

Tô Hà Y cầm cái chén nhỏ trong tay như hiến vật quý: "Thánh thượng nếm thử xem?"

Nhìn đống ngân nhĩ trong chén đã trở nên nhớp nháp, không còn hình dáng, Độc Cô Đình không khỏi liếc mắt nhìn nàng.

"Cố tình đến đây nghe lén thì cứ nói thẳng."

Hắn vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh: "Ngồi đây."

Tô Hà Y nhìn long ỷ to lớn vàng óng ánh, nuốt nước miếng: "Thần thiếp không dám."

"Nàng có cái gì mà không dám? Bảo nàng tới đây thì cứ tới."

Độc Cô Đình trực tiếp đoạt cái chén trong tay nàng, một tay kéo nàng ngồi xuống. Nhưng cuối cùng vị trí này hơi hẹp, Tô Hà Y không ngồi thẳng lưng được, liền ngồi lên một bên đùi Độc Cô Đình.

"Thần thiếp chỉ tò mò Vương lão đầu kia có cái gì xoắn xuýt hay không thôi."

Nàng đặt tay lên vai Độc Cô Đình, hồn nhiên hơi nghiêng đầu.

"Đông tế thái miếu có gì không ổn sao? Sao thánh thượng không đồng ý?"

Độc Cô Đình cười nhạt nói: "Lúc trước nàng còn tính toán tiết kiệm tiền giúp trẫm đấy!"

Tô Hà Y cũng mỉm cười, ngày đó nàng xem sổ sách, toàn thân như được thổi phồng —— trong nội kho số lượng hoàng kim bảo vật nhiều đến kinh người, khiến tâm trạng nhất thời khoáng đạt, hận không thể lập tức mở tửu trì nhục lâm [3] một phen.

[3] tửu trì nhục lâm: chỉ sự xa hoa vô độ

Tiết kiệm tiền làm gì?

Hiện tại nàng chỉ muốn tiêu tiền dùm Độc Cô Đình thôi!

"Thánh thượng nhiều tiền như thế mà còn cần thần thiếp tiết kiệm giúp ngài sao? Chẳng qua là thần thiếp cảm thấy tế tự chơi rất vui thôi."

Khi còn bé ở tổ trạch Tô gia, trong ngày tết ngoại trừ đám tỷ muội các nàng đùa giỡn với nhau ra thì vui vẻ nhất chính là nghi thức tế lễ của tất cả tộc nhân.

Đèn đuốc rực rỡ, pháo nổ lộp độp, thường ngày hài tử có bị ước thúc đến cỡ nào đi chăng nữa thì lúc đó cũng nhịn không được mà cười rộ lên, còn có phong tục thả đèn trời, múa rồng, cực kỳ náo nhiệt.

Độc Cô Đình lặng lẽ nghe nàng kể chuyện, trước mắt từ từ tràn ra một ánh sáng màu cam đỏ của ngọn đèn dầu, náo nhiệt ầm ĩ nhưng không mất phần ấm áp.

Hắn siết chặt vòng tay, đột nhiên nói: "Trẫm không có nhiều huynh đệ tỷ muội như nàng."

Nụ cười trên mặt Tô Hà Y chợt biến mất, áy náy mím môi.

Kể chuyện trong nhà trước mặt Độc Cô Đình, nàng cảm thấy mình vừa đạp phải mìn rồi.

Hiện giờ thánh thượng làm gì có cái trải nghiệm vui sướng như lúc đó chứ?

Đối với hắn mà nói, những nghi lễ này chỉ là một nhiệm vụ, một phiền phức mà thôi!

Nàng quan sát ánh mắt của Độc Cô Đình, lại phát hiện ánh mắt của hắn đang hướng về nơi xa xăm, như không nhìn thấy gì, lại giống như đang nhìn vào thứ gì đó mà nàng không thể nhìn thấy.

"Trẫm trên không có phụ mẫu, dưới không có con nối dòng, làm cái hư lễ này thì có ích lợi gì?"

Bức họa của tổ tiên tầng tầng lớp lớp, huyết mạch thiên gia từng bước đi tới đây, trên đỉnh cao chỉ còn lại một người duy nhất.

Hắn không cần bất cứ kẻ nào "phù hộ", cùng không có bất kỳ ai trợ giúp hắn.

Ngoại trừ nử tử bên cạnh này. Thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh mộng, hắn còn không nhớ rõ, mình rốt cuộc có liên quan gì đến cái ngôi vị hoàng đế này.

Tô Hà Y nhìn mặt hắn, trái tim cô khẽ nhói như bị vuốt mèo cào.

Độc Cô Đình quá cô độc.

Tô Hà Y không hiểu rõ ngọn nguồn, nhưng nghĩ tới bia mộ nhỏ đằng sau núi giả trong ngự hoa viên.

Dưới lớp đá cẩm thạch nho nhỏ ấy lại chôn vùi vẻ ngây thơ chất phác hiếm có của nam nhân này, cũng là một trong số ít bạn đồng hành của hắn...

Nàng thầm hạ quyết tâm một ngày nào đó sẽ đến xem phần mộ của chú chó con kia, nhân tiện dọn dẹp sửa sang lại một chút.

Nhưng vào lúc này, Độc Cô Đình đã vẫy lui bọn hạ nhân bên cạnh, một tay kéo mặt nàng qua.

Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Tô Hà Y, hắn dường như do dự một lúc rồi mới chậm rãi nói: "Trẫm... thực ra đã có một giấc mơ, một giấc mơ rất dài, lại rất chân thật."

Con ngươi của Tô Hà Y co lại, kinh ngạc há hốc mồm.

Đáy lòng nàng điên cuồng hét lên: "Không thể nào!"

Giọng điệu của Độc Cô Đình nghiêm trọng đến đáng sợ, nàng gần như đã chắc chắn được, cái "giấc mơ" này là quá khứ mà bọn họ đã cùng nhau trải qua...

Tô Hà Y cố gắng hết sức để kìm nén nụ cười trên môi, nhưng nhịp tim càng lúc càng nặng nề đập mạnh.

"Thánh thượng cũng... cũng gặp ác mộng sao?"

"Sao nàng biết đó là ác mộng?"

Độc Cô Đình bóp má nàng, hỏi ngược lại: "Trẫm không thể mơ đẹp sao?"

"Không có, không có, thần thiếp đoán mò thôi."

Tô Hà Y ủy khuất bĩu môi, vừa kích động, vừa tò mò nhìn hắn.

Độc Cô Đình vậy mà có thể mở rộng lòng mình, nhắc tới kiếp trước với nàng, đây chính là cơ hội tuyệt vời!

Khi đó Tô Hà Y chết rất dứt khoát như cỏ dại bị người làm vườn nhổ đi, nhưng đối với Độc Cô Đình mà nói, sau đó... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?