Bạch Nguyệt Quang Đã Thay Đổi Rồi

Chương 34: Một mình



Tiêu Vịnh bắn ra một đạo đao quang xong liền bước nhanh về phía trước, quỳ gối hành lễ.

"Vi thần cứu giá chậm trễ!"

Độc Cô Đình ôm Tô Hà Y, lạnh lùng nói: "Hạ Yên Nhiên này nhất định là lẻn vào từ đường sông, ngươi không sai người phong tỏa?"

Tiêu Vịnh ngừng thở nghe hỏi. Các con sông ở vương đô này nối liền nhau ngang dọc, không có một nghìn cũng có tám trăm. Làm sao có thể phái người canh gác cẩn thận từng nơi được?

Cách đây không lâu, vị Cao tổng quản kia còn có nhã ý nhắc nhở hắn có thể bị đầu độc, hắn còn chắc như đinh đóng cột, lập tức phủ nhận.

Ai có thể ngờ Hạ Yên Nhiên lại có vận may như vậy...

Không, có lẽ là vận rủi nhất cũng không chừng.

Tiêu Vịnh dời tầm mắt ra khỏi thi thể kia, không hề giải thích: "Thỉnh thánh thượng trách phạt."

"Đã đến lúc tính toán ưu khuyết điểm của ngươi rồi."

Độc Cô Đình vốn định trừng phạt hắn, nhưng cuối cùng vẫn thoáng qua cái đầu Tô Hà Y đang vùi đầu vào vai hắn, nhíu mày chịu thua.

Hắn rũ mắt nhìn Hạ Yên Nhiên trên mặt đất, mái tóc dài như lụa thấm đẫm máu tươi, ánh mắt vô thần nhìn bầu trời, một tia không cam lòng, oán hận trào ra.

Mỹ nhân bạch cốt, vừa đẹp vừa thê lương đến đáng sợ Độc Cô Đình im lặng một lúc, trầm giọng nói: "Trước tiên tước hết vũ khí của tù binh bắt được từ trong lẫn ngoài, kiểm tra tất cả các xác chết một lần nữa, sau đó đến gặp trẫm."

Nói xong hắn liền ôm ngang Tô Hà Y lên, sải bước rời đi.

Thân thể đột nhiên bị nhấc bổng lên, Tô Hà Y khẽ kinh hô một tiếng, ôm lấy cổ hắn.

Độc Cô Đình nhìn đằng trước, bước nhanh về phía một cung điện còn tốt.

Toàn thân hắn và Tô Hà Y đều dính đầy máu tươi, trông hết sức đáng sợ.

Những người theo hầu phía sau biết bọn họ cần thay y phục nên lập tức chạt đi, thu dọn một chỗ để ngủ.

Tô Hà Y do dự một lúc, thấy xung quanh không có ai tới gần liền nhẹ nhàng ghé vào tai Độc Cô Đình hỏi.

"Vừa rồi sao chàng... chàng lại run?"

Hơi thở của nàng nhẹ nhàng, gãi ngứa lòng người như cỏ lau.

Vừa hỏi xong nàng liền tinh ý nhận ra đôi bàn tay to lớn đang siết chặt, Độc Cô Đình hơi cúi đầu nhìn nàng, trong mắt lóe lên một loại cảm xúc phức tạp khó tả.

Tô Hà Y ngây người nhìn hắn, cảm thấy những thứ ẩn chứa trong đôi mắt kia phát sáng như những vì sao.

Độc Cô Đình... đang sợ hãi sao?

Nàng hơi ngạc nhiên về suy đoán đột nhiên xuất hiện của mình.

Tuy Hạ Yên Nhiên rất đáng hận, nhưng từ đầu đến giờ Độc Cô Đình chưa từng đặt nàng ta vào mắt, cùng lắm cũng chỉ là như ghét bỏ một con chuột cống, ghét bỏ nàng ta cản trở mà thôi.

Vừa rồi Tiêu Vịnh kịp thời xuất hiện, một mũi tên dứt khoát đoạt mạng nàng ta. Con chuột chết dưới chân đương nhiên cũng không có một chút tức giận nào đáng nói.

Nơi thân thể chạm nhau, thân nhiệt từ trên người đối phương liên tục truyền đến.

Tô Hà Y được hắn nâng niu đặt trên nhuyễn tháp, lúc này nàng mới nhìn vạt áo loang lổ vết máu của hắn, chóa mắt như đóa hai mai trong tuyết, nhuộm cả một mảng vải lớn.

Liên tưởng đến động thái che kín hai mắt không cho nàng nhìn thấy của Độc Cô Đình, Tô Hà Y thoáng chốc hiểu ra.

"Thánh thượng đừng sợ, thiếp vẫn ở đây."

Nàng trở tay kéo ống tay áo Độc Cô Đình, dựa đầu vào vai hắn dụi dụi rồi dịu dàng nói: "Nhìn đi, đây là máu của Hạ Yên Nhiên, không phải của thiếp."

"Trẫm đâu có mù."

Độc Cô Đình mặt mày âm trầm kéo thắt lưng của nàng, Tô Hà Y lăn lộn trên giường như cái bánh xe, hắn ném mảnh vải dính đầy máu vào góc tường.

Hai người chui vào chăn, Độc Cô Đình vùi mặt vào nàng, Tô Hà Y chỉ có thể đưa tay nhẹ nhàng vuốt vẻ tóc hắn.

Một lúc lâu sau, Độc Cô Đình nói: "Nàng ta lại dám giết nàng lần nữa, ngày mai trẫm sẽ nói với đám hạ nhân đưa thi thể quay lại kinh thành. Trẫm muốn nàng ta tỏa cốt dương hôi [2]!"

[2] tỏa cốt dương hôi: người sau khi chết xương cốt bị đem đi thiếu đốt thành tro rải khắp nơi, thường dùng cho những người có cừu hận vô cùng sâu hoặc nghiệp chướng nặng nề.

"Được rồi, được rồi, thiếp cũng không tức giận, thánh thượng giận cái gì?

Giận Tiêu tướng quân sao?"

Tô Hà Y cười khúc khích, căng thẳng ban nãy nhất thời đều biến mất.

Hiếm khi nào Độc Cô Đình lại cố tình gây sự như vậy.

Giọng điệu nghiến răng nghiến lợi rõ ràng là uy hiếp mắng chửi, nhưng vào tai nàng lại đột nhiên cảm thấy rất đáng yêu.

Tô Hà Y thầm nghĩ - theo một góc độ nào đó mà nói thì rất giống Mãn Mãn.

"Trẫm giận bản thân mình. Sau này Trẫm nhất định sẽ không để nàng nhìn thấy cảnh này nữa."

Độc Cô Đình quay lại nhìn nàng, đưa tay sờ má Tô Hà Y.

Khoảng thời gian này bôn ba rất nhiều, gương mặt nàng gầy đi rất nhiều, nàng vốn đã gầy nay lại càng gầy hơn.

Hắn nhắm mắt nói: "Trở về kinh thành thôi, lập tức trở về."

"Nhanh vậy?"

"Đúng, nhanh vậy đấy."

Độc Cô Đình nheo mắt lại: "Chẳng lẽ nàng không muốn trở về? Bên ngoài cung chơi vui hơn sao?"

"Không phải..."

Tô Hà Y suy ngẫm ý tứ của hắn, thận trọng nói: "Chỉ là dù sao cũng chưa hoàn toàn bình định Nam Việt... Thánh thượng yên tâm được sao?"

"Phân tán quân đội, thiết lập quận huyện. Phía Nam điều mấy quan viên đắc lực tới là được, Tiêu Vịnh cũng không quay về. Trẫm sẽ trực tiếp lưu đày hắn đến Nam Cương."

Độc Cô Đình lại đứng dậy, tìm một bộ cung trang của Nam Việt, thay cho nàng.

"Nhìn không đẹp, nàng mặc bạc sa đại tụ [3] vẫn đẹp hơn."

[3] bạc sa đại tụ: trang phục cổ trang bằng voan mỏng, có tay áo rộng

Hắn cau mày nhìn Tô Hà Y một vòng, phảng phất hận không thể lập tức ban trở về Lan Y cung.

Trời ạ nam nhân... Tô Hà Y kéo kéo cổ áo, không khỏi thở dài.

Lúc chưa chiếm được thì tâm tâm niệm niệm, hiện tại có được rồi lại tự dưng muốn quay về.

"Thở dài cái gì?"

"Thánh thượng quay về chỉ sợ đến một chỗ ngồi cũng không có!"

Tô Hà Y cố tình chống cằm, làm một vẻ mặt chua xót.

"Nghe nói Thái hậu nương nương đã nghênh ngang đi ra, nhưng thần thiếp thân là tiểu tức phụ lại không thể ân cần phụng dưỡng sớm chiều."

"Tự xưng "ta" là được."

Độc Cô Đình nắm cằm nàng, ngạo mạn hừ một tiếng: "Cấm vệ quân và ngự lâm quân ở kinh thành và các vùng lân cận đều do Lý Kế chỉ huy. Hắn là người dưới trướng của trẫm giống Tiêu Vịnh. Cho dù trong tay bà ta nắm ngự tiền thị vệ thì thế nào? Xưng vương xưng bá cũng không chạy thoát khỏi kinh thành."

Tô Hà Y không ngờ lá bài tẩy của hắn lại là như thế, cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Hành động như vậy, nhất định là Độc Cô Đình đã sớm chuẩn bị kỹ càng, muốn một mạch đánh chiếm Nam Việt, một mạch đánh ngược trở lại kinh thành.

Chuyện xưa "Trịnh bá khắc Đoạn vu yên" [4] diễn ra thêm lần nữa cũng đáng. Nhân cơ hội này còn có thể trừ bỏ đám triều thần có thái độ trong ngoài bất nhất.

[4] Trịnh bá khắc Đoạn vu Yên: thường được dùng như một thành ngữ chỉ sự đấu đá của anh em trong nhà, sự tranh giành quyền vị, hoặc được nêu ra làm ví dụ để cảnh tỉnh người nghe đừng bước vào vết xe đổ của Cộng Thúc Đoạn.

Phàm là những người từng hợp tác với thái hậu trong khoảng thời gian này trong mắt hắn đều là "phản nghịch", mượn đám quân sĩ loại bỏ, đó chính là gạn đục khơi trong [5].

[5] gạn đục khơi trong: trừ bỏ cái xấu, nêu cao cái tốt

Nàng tưởng tượng tới cảnh lần sau số người vào triều ít hơn một nửa, sau lưng liền toát ra mồ hôi lạnh.

Xét cho cùng thì Độc Cô Đình sống hai kiếp, nhưng bản tính "thô bạo tùy hứng" vẫn bất biến.

Tô Hà Y cân nhắc tính khả thi của hành động này, quả nhiên, không thể không thừa nhận, hiện tại bọn họ xuất phát càng sớm càng tốt.

Chỉ là nàng càng không ngờ, xe ngựa vừa khởi hành quay về, Cao Khang đã mang đến một tin tức không ai có thể ngờ tới.

Tội thần Ôn Cửu trong Quang Minh điện, tự tay đâm thái hậu Quách thị.

Nghe nói là dùng một thanh chủy thủ ngắn ám sát trực diện, máu bắn tung tóe tận năm bước, hệt như tu la.

Nhìn thấy cảnh này, cung nữ, thái giám lập tức chạy tán loạn tứ phía, thậm chí còn có người ngất xỉu tại chỗ. Mà đám triều thần vừa nịnh nọt thái hậu thì mờ mịt luống cuống như rắn mất đầu.

Đột nhiên lại biết được tin chiến thắng từ trận chiến Nam Việt, gần như ngay lập tức, bọn họ liền quay mũi giáo, kính sợ Độc Cô Đình.

Nghe Cao tổng quản báo tin xong, Tô Hà Y suýt chút nữa đã ngất xỉu.

Nàng chỉ biết Độc Cô Đình luôn luôn có chút điên rồ, nhưng sao ngay cả một người lòng dạ thâm sâu, đa mưu túc trí như Ôn Cửu cũng nói điên là điên?!

Bên ngoài kinh thành, bến thuyền sông Vị.

Vương Học Nghĩa và một đám quan viên đã bày tiệc nghênh tiếp ở bên cạnh quan đạo [6], từng thuyền từng thuyền chở sản vật của Nam Việt vào kinh, khí thế hừng hực như nước chảy, người xem hoa cả mắt, hai chân run rẩy.

[6] quan đạo: Đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi

Kiệu liễn của Độc Cô Đình vừa đến trước mặt, Vương Học Nghĩa liền đi tới nịnh nọt nói: "Ôn Cửu và Lý Ân Thai lòng muông dạ thú, mưu toan hại chết thái hậu. Vi thần đã cho bắt hai người đó lại, đợi thánh thượng xử lý!"

"Trẫm đã biết."

Độc Cô Đình trịch thượng, nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Buổi chiều Trung thư sẽ ký phát văn án. Buổi trưa ngày mai xử trảm hai người này."

Vương Học Nghĩa thấy hôm nay thánh thượng lại dễ nói chuyện như vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết liền thưa dạ lui ra.

Tô Hà Y ở một bên nhẹ nhàng kéo tay áo hắn: "Thánh thượng."

"Sao vậy?"

Tô Hà Y nhẹ giọng nói: "Bọn họ có thể không chết không?"

Chúng đại thần đều lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.

Hành trình đến Nam Cương gian khổ như vậy, Tô thị này lại có thể kiên trì làm bạn với thánh thượng, thực sự là hết sức ly kỳ. Bây giờ nàng ta còn nhân từ độ lượng xin tha cho hai tên đại nghịch bất đạo này!

Mặc kệ Ôn Cửu có phải là cầm mật chỉ trong tay, phụng mệnh giết người hay không thì chỉ cần có cái tội dĩ hạ phạm thượng này, dựa theo luật phát,hắn không thể không chết.

Cho dù là Độc Cô Đình cũng không thể vì một con cờ này mà phá hư quy củ.

Tô thị bị ngu sao?

Độc Cô Đình cũng mỉm cười nhìn nàng, đưa tay bóp vai nàng, trêu chọc nói: "Làm hồng nhan họa thủy bên cạnh trẫm, không phải nàng nên nói là "giết hay lắm" sao?"

"Lão Lý đại nhân chết, Tiểu Lý đại nhân đương nhiên sẽ không yên lòng, mà Ôn đại nhân chết thì chẳng phải Tiêu tướng quân sẽ thương tâm à?"

Tô Hà Y tựa vào lồng ngực hắn, cười nói: "Thánh thượng cũng nên suy từ bụng ta ra bụng người chứ."

"Nói rất hay!"

Độc Cô Đình thở dài, vỗ nhẹ vào lưng nàng.

Hai cái vỗ lưng nhè nhẹ nàng khiến trái tim mọi người đều loạn nhịp.

Hắn chuyển đề tài: "Suy từ bụng ta ra bụng người... Vương ái khanh có thể hiểu được đạo lý này không?"

Vương Học Nghĩa lại bị gọi tên, sợ đến mặt mũi tái mét, chân tay mềm nhũn.

Nhưng cũng chỉ có thể cắn răng bước ra khỏi hàng lần nữa, cười như muốn khóc.

"Vi thần... không biết."

"Mẫu hậu trẫm mới mất, phụ hoàng cũng chỉ còn lại xương cốt lạnh lẽo. Sinh ra làm người, ngươi không hiểu được cảm giác này sao?"

Độc Cô Đình tiện tay chỉ vào mấy tên cùng giuộc với hắn, lạnh thấu xương nói: "Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa... Mấy người các ngươi cợt nhả trước mặt trẫm, lỗ mãng nịnh nọt... Đáng chết."

Vương Học Nghĩa chết lặng. Ngay sau đó, mấy người liền kêu khóc thảm thiết bị bọn thị vệ lôi ra, bóng dáng biết mất trên xe ngựa cuối con đường.

Những người còn lại không dám nói nữa, đều nghiêm mặt quỳ gối, từng người từng người quỳ xuống đất nghênh đón.

Trên quan đạo dài vô cùng trang nghiêm, chỉ có thần phục quỳ lạy, phía xa phản chiếu những bức tường thành nguy nga hùng vĩ.

Tô Hà Y thầm nghĩ: Tỉnh nắm quyền thiên hạ, một mình đứng trên đỉnh thiên hạ này. Giấc mộng của Độc Cô Đình cuối cùng cũng đã thành.

Hắn đã hoàn toàn chiến thắng, không phụ sinh mạng thứ hai ông trời đã ban cho hắn.

Nhưng sau này thì sao?