Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

Chương 21-4: Hồi 1. Thông Thiên Tháp - Tầng Thứ Nhất: Băng Diệm Lân Vương (3)



"Ngươi không làm, để ta làm!" Tiêu Sắt hiên ngang hào hùng nhắm thẳng Lân Vương phóng lên.

"Được! Ngươi lên!" Vô Tâm ngay tức khắc liền thu tay, ném chiếc gai qua cho Tiêu Sắt bắt lấy. Còn hắn cũng nắm một bên sừng của Lân Vương kéo xuống, chân trụ vào cùng một chiếc gai với Lôi Vô Kiệt. Hai người tạo ra hình chữ V đẹp mắt.

Lại nói đến Tiêu Sắt sau khi bắt được chiếc gai Vô Tâm ném tới, hắn lao thẳng đến, oai phong lẫm liệt xuất hiện trước mắt Lân Vương. Quả Quả không thể giữ Lân Vương được nữa. Nó bắt đầu động đậy để thoát khỏi cửa tử. Chiếc đuôi co lên đánh thẳng xuống Tiêu Sắt đang tới.

"Trói chặt!" Quả Quả đưa tay về phía Lân Vương, những ngón tay nàng xoay tròn rồi nắm chặt lại.

Những sợi dây thừng màu vàng xuất hiện trói quanh Lân Vương như con sâu nằm trong kén chỉ còn lộ ra cái đầu to tướng. Chiếc đuôi đang co lên định đánh Tiêu Sắt cũng bị trói lại, không thể tung đòn. Nó càng vùng vẫy, sợi dây càng quấn chặt hơn. Còn về Tiêu Sắt, hắn phóng tới mang chiếc gai nhọn, lạnh lùng dùng lực trực tiếp đâm sâu xuống con mắt thứ ba của Lân Vương. Lân Vương chỉ biết rống lên thống khổ trong sự đau đớn, trước khi từ giã cõi đời.

Tiêu Sắt từ từ thu tay, không có quay lưng vẫn cứ như vậy hạ người về mặt băng. Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt cũng buông tay, nhảy về hội tụ cùng Quả Quả và Tiêu Sắt.

Lân Vương ngã xuống, nằm dài trên mặt băng vô lực kháng cự. Quả Quả phất tay thu lại những sợi dây màu vàng. Những tưởng Lân Vương đã cam chịu kiếp số, thật không ngờ, nó đột nhiên vùng lên, tán loạn phun ra những hỏa lôi và hai tia tử quang, bốn chân không ngừng giậm nhảy. Nó muốn phá hủy hết thảy mọi thứ, nó không muốn buông tha bọn họ, nó muốn bọn họ bồi tán theo nó, cùng nó đồng quy vu tận. Chỉ là bốn con người nhỏ bé mà sao có thể liên thủ hạ bệ được linh thú vạn năm như nó chứ? Nó không thể chấp nhận thua trong tay bốn người bọn họ.

Từ sự giận dữ điên cuồng của Tam Nhãn Băng Diệm Lân Vương đã tạo ra một trận chấn động kinh hoàng cứ như một trận chấn động địa chấn vô cùng mạnh mẽ đang diễn ra, hủy diệt hết thảy tất cả mọi thứ. Những dãy núi băng đang rung chuyển và sụp đổ, những tảng băng, khối tuyết lớn đang lăn xuống. Hết thảy đều trở nên hỗn độn. Mặt băng nứt dần thành từng mảng, cộng thêm hỏa lôi làm chúng nhanh chóng tan ra và trôi đi.

Bốn con người nhỏ bé không thể chống lại sự trỗi dậy của tự nhiên. Bốn người khom người sát xuống mặt băng, cố níu kéo nhau giữ vững. Lúc siêu cấp nguy hiểm này, tính mạng của bốn người đều bị đe dọa nghiêm trọng, Quả Quả đành phải cố gắng vươn thẳng cánh tay trái lên, hướng theo Lân Vương mà mở lòng bàn tay, hô lớn.

"Thu phục!"

Trong lòng bàn tay nàng, tử ấn ký chợt phát quang cực đại, chói sáng cả một vùng trời. Ấn ký tròn lao đến chỗ Lân Vương, nhắm vào con mắt thứ ba đang bị gai đâm vào mà dán chặt vào đó. Ấn ký phát huy sức mạnh chói mắt, bỗng nhiên Tam Nhãn Băng Diệm Lân Vương như biến thành cát bụi liền bị thu vào ấn ký không còn một vết tích. Ấn ký sau khi thu phục xong Lân Vương liền quay về tay Quả Quả trở thành ấn ký màu đỏ tím rồi vụt tắt đi và biến mất.

"Ấn ký Thần Chủ??? Sao lại.... như vậy!??? Cổ Hoạt Thành đã....!!! Hóa ra là vậy!" Thanh âm kinh hãi hoảng hốt như muốn nhảy dựng lên, lắp bắp từng chữ.

Cứ ngỡ Lân Vương bị tiêu diệt thì mọi thứ sẽ trở lại như ban đầu, nhưng thật không ngờ, sụp đổ vẫn cứ sụp đổ, băng tan vẫn cứ tan. Vả lại tốc độ hình như còn nhanh hơn nữa. Một tản băng lớn từ trên núi rơi ngay xuống chỗ bọn họ. Vô Tâm vội ôm Quả Quả né đi, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt liền tránh sang một bên kia. Kết quả tảng băng làm cho mặt băng mà bốn người đang đứng tách nhau thành ba mảng và trôi theo dòng nước đang chảy xiết bên dưới.

Tiêu Sắt đứng trên một tảng băng trôi, lao vun vút vào phía thượng nguồn. Vô Tâm và Quả Quả đứng cùng một tảng trôi đi. Lôi Vô Kiệt một mảng riêng cũng trôi theo. Bốn người khó giữ thăng bằng với vận tốc nước chảy nhanh như vậy. Đã thế họ còn phải liên tục né tránh các khối tuyết từ trên núi đột ngột rơi xuống. Vô Tâm ôm Quả Quả phóng qua mấy tảng băng khác chạy như bay, thỉnh thoảng còn tung người né tránh những tảng băng nhỏ rơi xuống chỗ họ. Tiêu Sắt cũng an nhàn nhẹ chạm chân hết tảng băng này đến tảng băng khác. Chỉ có Lôi Vô Kiệt tỏ ra thích thú khi dùng lực chân điều khiển băng nhỏ trôi theo ý mình lách qua các chướng ngại vật, trông như hắn đang vui vẻ lướt ván vậy.

Đến khi họ nhận ra sự nguy hiểm hơn đang cận kề thì đã quá muộn. Càng về thượng nguồn, băng bị rơi xuống thác nước sâu hun hút không thấy bờ. Và thế là đã không còn những tảng băng cho họ di chuyển nữa. Lần này hiểm nguy thật rồi. Tiêu Sắt bị một tảng băng rơi trúng, hắn liền phải nhảy sang đứng nhờ tảng băng của Vô Tâm và Quả Quả. Vì Lôi Vô Kiệt còn ở phía sau và tảng băng của hắn rất nhỏ không đủ hai người cùng đứng. Nhưng ở chỗ của Vô Tâm và Quả Quả cũng không khá hơn gì mấy vì tảng băng cứ trôi đến thượng nguồn không thể dừng lại được. Có thể số phận của cả ba người cũng sẽ như những tảng băng kia, rơi xuống thác mà tan xác.

Từ trên cao rơi xuống một khối tuyết lớn chắn trước đường lưu thông của tảng băng ba người họ đang đi. Họ cố lèo lách nhưng không tày nào chuyển hướng được. Tảng băng cứ thế đâm vào khối tuyết đó, hại họ bị tung lên trời một cú rồi rơi xuống, tảng băng bị xoay theo trục ngang trở về mặt nước và bị bào mòn mất một lượng lớn diện tích. Vô Tâm, Quả Quả và Tiêu Sắt cũng rơi trở lại tảng băng đó. Vô Tâm đáp meo ra rìa, băng tan, hắn liền rơi xuống nước. Quả Quả và Tiêu Sắt hạ người vươn tay vội lại kéo lên. Nhưng bất ngờ Tiêu Sắt bị trật chân đúng lúc vừa kéo được Vô Tâm lên. Lần này đến lượt Quả Quả và Vô Tâm níu lại hắn.

Gần đến thượng nguồn, tốc độ chảy ngày một tăng lên, họ cứ tưởng lần này xong thật rồi. Rơi xuống thác là cái chắc. Bỗng nhiên tảng băng ngừng lại không trôi nữa, ngược lại là xoay thành vòng tròn, cứ như bên dưới có xoáy nước vậy. Ba người chao đảo, nghiêng ngã liền bám vào nhau. Tảng băng lại vừa xoay tròn vừa trôi đến thượng nguồn. Cuối cùng họ cũng không giữ được thăng bằng nữa, Quả Quả ngã về phía sau. Vô Tâm, Tiêu Sắt hai tay bắt lấy giữ lại. Phía trước chính là thác nước, bên dưới lại có động tĩnh khác lạ, Tiêu Sắt bên đây ngã xuống, Quả Quả liền vươn tay nắm lại tay hắn. Vô Tâm ngả nghiêng không giữ được thăng bằng cũng rơi xuống. Quả Quả tay còn lại vội bắt lấy tay Vô Tâm kéo lại. Nhưng nàng là nữ nhi, hai tay giữ hai gã nam nhân, làm sao có thể chứ? Quả Quả cũng bị họ lôi ngã nhào xuống mặt băng. Nàng tinh ý, vội dùng lực đâm thẳng mũi chân xuống mặt băng làm điểm tựa giữ lại cả ba người bọn họ.

Lúc này đã đến trước thượng nguồn, nước chảy như cắt, mà tảng băng đột nhiên dừng lại không trôi nữa, chỉ thấy tảng băng đang cheo leo giữa thác nước chảy xiết, Vô Tâm và Tiêu Sắt lơ lửng trên thượng nguồn của thác nước. Hai người bọn họ đang được Quả Quả nắm chặt tay dùng hết sức cố níu giữ họ lại. Không cho một ai rơi xuống thác nước hun hút kia.

Vô Tâm nhìn thấy Quả Quả phía trên, đến cả nàng cũng đang gặp phải tình cảnh nguy hiểm, thân mình còn chưa lo nỗi vậy mà hai tay vẫn gắng sức giữ cổ tay hắn và Tiêu Sắt lại giữa đầu ngọn thác, mặc cho bản thân nàng phải chịu nhiều thống khổ. Trên trán mồ hôi đầm đìa chảy dài xuống xương quai hàm, đôi mày thanh tú, gương mặt nhỏ nhắn diễm lệ vì đau đớn và gắng ngượng mà tự giác co lại, cả người nàng cứ như sợi dây bị sức nặng của hai người bọn họ kéo căng, cơ hồ có thể dứt ra bất cứ lúc nào. Đã vậy mà, nàng không những không mệt mỏi, không cảm thấy khó khăn ngược lại càng kiên cường nắm chặt, gia tăng sức lực tập trung vào hai bàn tay, giống như một lực muốn kéo họ bay lên trở lại tảng băng.

Vô Tâm không thể chấp nhận được cảnh này, hắn thật không muốn thấy nàng chịu khổ, đặc biệt là vì hắn lại càng không. Cũng bởi vì quá lo cho an nguy của nàng mà sinh ra cáu gắt.

"Quả Quả, mau buông tay. Cô không giữ nổi hai người bọn ta đâu."

"Ta không buông."

Quả Quả khẽ lắc lắc đầu, cắn răng, hô lên. Cảm giác nhìn thấy nàng lúc này chính là một nữ cường nhân sức mạnh như "cửu ngưu thập hổ". Nói ngắn gọn mà khó nghe hơn một chút chính là rất "trâu bò". Hai tay giữ nổi hai nam nhân sức nặng cũng phải gần 130kg??? Trong khi nàng chỉ tầm 50kg. Đã thế lại còn trong tình huống khó đỡ như thế.

Tiêu Sắt cũng bị nàng làm cho tâm can có chút xốn xang. Hắn biết rõ nàng tuy cứng miệng mạnh mồm, "mục hạ vô nhân" (dưới mắt không có ai, ví thái độ hết sức ngạo mạn, không coi ai ra gì). Thực chất tâm địa lại vô cùng lương thiện, vì nghĩa quên mình, song nghĩa hiệp đến mức này thì thật là... Lúc này phải chê nàng ngốc hay khen nàng quá nhiệt tình, quá nghĩa khí đây? Nhưng Tiêu Sắt hắn vẫn muốn mắng nàng, khi thấy nàng như thế một phần cũng là vì hắn, hắn sao có thể mở miệng mắng cho được. Hắn thật mong còn có cơ hội, lần sau sẽ mắng, sẽ giáo huấn nàng một trận cho ra hồn. Còn bây giờ thì, điều hắn muốn nói chỉ là...

"Cô không giữ được cả hai đâu. Cô buông tay một người trong hai người bọn ta cũng được. Dù cô buông tay ai, thì bọn ta cũng sẽ không trách cô."

"Ta không buông ai cả."

Quả Quả lại lắc đầu, sức kéo cả hai bên luôn cân bằng không hề thiên lệch bên nào. Nàng từ trước đến giờ ghét nhất chính là lựa chọn giữa cái này với cái kia. Nàng không thể đưa ra quyết định chọn lấy cái này, bỏ cái kia. Thay vì phải nhức đầu vắt óc giày vò suy nghĩ chọn cái này, cái kia. Thì trực tiếp gom hết cả hai cho khỏi mệt não. Cũng bởi cái tính như vậy, nên bây giờ nàng mới khổ sở thế này.

"Nếu không ba chúng ta sẽ rơi xuống." Vô Tâm lại gấp rút lên tiếng.

"Ta không buông ai hết. Chúng ta đã từng hứa "Sinh Tử Chi Giao". Có chết thì cùng chết." Quả Quả cả người đã tê cóng vì lạnh, thế mà ánh mắt lẫm liệt lại rất quả quyết cất tiếng. Nàng vẫn cố vẽ lên nụ cười trên khuôn mặt có chút khổ sở. "Được chết chung với hai đại mỹ nam như các người, ta đây lời lắm rồi ah."

"Thời khắc nào rồi còn "sắc đảm bao thiên"?" Tiêu Sắt thật bó tay với Quả Quả. Giữa muôn trùng hiểm nguy vẫn có thể cười đùa được.

"Ta mặc kệ. Ta không buông, hai người cũng tuyệt đối không được buông tay ta. Còn nước còn tát. Ta không tin hôm nay chúng ta sẽ chết trong cái tháp mẻ này."

Quả Quả trong mắt toát ra nộ khí, mạnh miệng ngông nghênh thét lên. Nàng siết chặt tay hai người họ hơn một chút, kéo họ lên một chút. Nàng thật muốn đập nát cái tháp này, dám đẩy hai đại mỹ nam của nàng vào nguy hiểm, hại nàng phải chịu khổ. Nàng sẽ không khuất phục, nàng phải hiên ngang mang bọn họ bước ra khỏi đây, rồi tìm ra kẻ nào lập trận pháp này, đánh hắn một trận tan tát cho mẹ hắn cũng nhìn không ra hắn luôn.

Vô Tâm và Tiêu Sắt cũng phải bó tay với máu liều, độ cứng đầu và độ nghênh ngang của Quả Quả.

Nước vẫn chảy xiết, những tảng băng trôi đến ngọn thác cứ lần lượt bị đẩy lên không trung rồi lao nhanh xuống thác trong sự chứng kiến của ba người đang cheo leo kia. Lôi Vô Kiệt theo dòng chảy từ đằng sau lao đến. Hắn thấy Quả Quả gặp khó khăn liền muốn giúp đỡ nàng, nhưng hắn không thể. Vì chân hắn đã bị cái lạnh làm cho đông cứng, đến cả điều khiển tảng băng dưới chân cũng không thể. Hắn chỉ có thể đứng cho tăng băng tự trôi đi.

"Quả Quả tỷ, mau tránh.... đệ.... đệ.... sắp va vào tỷ rồi."

"Tên ngận nhị Lôi Vô Kiệt! Đừng qua đây...!!!!" Quả Quả vội quay đầu nhìn lại, thì phát hiện Lôi Vô Kiệt đang lao thẳng về phía ba người bọn họ, nàng không khỏi tức giận, quát lên.

"Ah.... đệ không tránh tỷ được..." Lôi Vô Kiệt bất lực hai tay đưa lên khóe môi, la lên.

"Ahhhhhh................"

Quả Quả mống mắt căng lên cực đại, cả nàng và Lôi Vô Kiệt đều không thể làm gì được, cứ trơ mắt nhìn tảng băng Lôi Vô Kiệt va vào tảng băng của nàng. Trong khi nàng đang cố trụ để cứu Vô Tâm và Tiêu Sắt. Lần này xem như là nghiệp quật thật rồi. Vừa nãy còn tự tin trăm phần, bây giờ đã tuyệt vọng đến nỗi âm vài dãy số.

Lôi Vô Kiệt và tảng băng của hắn sau cú va chạm liền bay vào không trung. Vô Tâm, Tiêu Sắt và Quả Quả tình trạng cũng không khác gì mấy. Cả bốn người và hai tảng băng cùng lao vun vút không phanh xuống thác nước cao hơn ngàn trượng.