Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 34: Cái tội không thật thà



Ngải Tử Ưu quay lưng rời đi, bóng người khuất dạng sau rặng cây rừng chìm vào đêm đen huyền bí.

Bấy giờ trong phòng, trên chiếc giường trúc. Lãnh Dạ Xuyên vẫn ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn đồ đệ chìm vào giấc ngủ sâu, khoảng cách gần trong gang tấc, hơi thở ấm nóng từ khoang mũi của Tử Sa phả ra khiến cõi lòng Dạ Xuyên nhộn nhạo. Hắn cúi thấp xuống một chút, hai chóp mũi đụng vào nhau, duyện hôn sâu đậm. Hôn tới khi y cơ hồ hít thở không thông gần như tỉnh lại, bờ môi mềm ấm mới nhẹ nhàng tách ra. Chính mình cũng nằm xuống ngay bên cạnh. Dạ Xuyên vòng tay ôm đồ đệ vào lòng, ánh mắt trở nên trìu mến da diết.

"Sa nhi mái tóc này cơ thể này ngoài vi sư đừng để ai chạm vào, con có nghe thấy không Sa nhi?"

Đôi con ngươi hằn tơ máu đỏ. Dạ Xuyên thủ thỉ bên tai đồ nhi, hơi thở ấm nồng. Hắn ghen nhưng không muốn thừa nhận bày tỏ, chỉ có thể đợi lúc đồ nhi ngủ say mới dám nói ra. Sức chiếm hữu vô cùng lớn, đem toàn bộ cơ thể đồ nhi đều thuộc về hắn, chỉ có hắn mà thôi.

(Chuyển cảnh)

Sáng hôm sau hồi chuông gióng lên ngân vang, hai ngàn môn đệ đồng phục bích lợt xếp hàng chỉnh tề trên sân điện Thích La. Lãnh Dạ Xuyên hướng nhìn một lượt chúng môn đệ, không thấy Thích Tử Sa đâu, mi mục hắn chớp động. Trời còn mờ hơi sương hắn đã thức dậy tới chánh điện lễ bái sư tôn sau đó tọa thiền, vì thấy còn quá sớm nên không nỡ đánh thức đồ nhi, thật không ngờ y ngủ say tới trễ giờ lên lớp luôn rồi. Đều tại hắn cưng chiều đồ nhi quá mức.

Dạ Xuyên chắp tay về sau hông, mím môi đứng yên bất động. Ngải Tử Ưu bên cạnh có phần hít thở không thông, quay sang thưa:

"Bạch sư phụ, đệ tử xin đi gọi tiểu sư đệ."

"Không cần, đợi thêm một khắc nữa. Y có chân, muốn đến sẽ tự động đến."

Dạ Xuyên lạnh giọng. Ngải Tử Ưu cùng chúng môn đệ đành im lặng cùng đợi chờ thế nhưng mồ hôi đã toát khắp thân, tim đập lịch thịch, không khí rơi vào một mảnh căng thẳng. Ai ai cũng thầm chửi rủa Thích Tử Sa.

Sa sư đệ, ngươi lại thế nào. Tiệc tẩy trần ngủ gục trên bàn ăn, hôm nay ngày đầu trở lại lớp học cũng không đến đúng giờ. Nhìn đi, nhìn đi, biểu tình trên mi mục sư phụ đã vô cùng khó coi, tên tiểu quỷ thiếu đánh nhà ngươi, phen này chết chắc rồi. Mà nếu có chết thì chết một mình đừng làm liên lụy tới cả bọn ta phải đứng đây đợi chờ ngươi chớ. Có tâm chút đi.

Trải qua một khắc, cư nhiên Thích Tử Sa kia vẫn còn chưa đến. Dạ Xuyên trầm mặt xuống, thấp giọng bảo: "Ưu nhi, con cho mọi người ôn luyện."

"Dạ, sư phụ!"

"Các đệ muội chú ý, hôm nay chúng ta lần lượt ôn tập lại tất cả những thế động công đã học, sau đó liền đi vào thực hành dụng công nâng cao."

Giọng Ngải Tử Ưu hô to: "Nạp khí."

Hai ngàn môn đệ liền khởi động đứng hai chân rộng bằng vai, chùn thấp xuống thực hiện các thế nạp khí đã học từ cơ bản tới nâng cao, hít vào bằng đường mũi thở ra bằng đường miệng thực chậm thực nhẹ nhàng theo nhịp 1 3 5. Mỗi động tác cứ thế lặp đi lặp lại ít nhất một khắc, tâm sẽ vô cùng tỉnh giác, khí huyết lưu thông, khí lực tràn đầy thân thể.

"A ha, xin chào các sư huynh, sư tỷ, sư đệ, sư muội. Xin chào toàn thể mọi người. Lão tử hôm nay quay lại lớp học, xin mọi người chiếu cố cho, ha ha."

Giọng ai lanh lảnh chợt nhiên vang lên pha tiếng cười nham nhở gợi đòn. Hai ngàn môn đệ dừng động tác, khoang mũi kịp hít vào một đợt khí lạnh. Tử Sa đang hướng về cuối hàng vị trí y đứng xếp mỗi ngày qua, bộ dáng cà lơ phất phơ, tay quơ quơ chào hỏi, lề mề chậm chạp. Chẳng hề biết điều gì sắp xảy tới với mình cả. Đã giờ nào rồi y tưởng còn hừng đông mặt biển chắc. Cầu sư phụ phạt chết y đi.

"Tử Sa, bước lên đây." Thình lình một giọng nói âm lạnh cất lên. Tử Sa gương mặt biến sắc.

Y nhận ra giọng nói này chính là của sư phụ tảng băng. Y không nghe nhầm, hắn vậy mà vẫn còn ở đây. Hôm qua chẳng phải hắn bảo sáng nay có việc ra ngoài cốc tới xế trưa mới về sao.

Y cũng vì vậy mới ngủ nướng thêm một chút, ngủ nướng một chút quay qua quay lại mặt trời chiếu vào tận mặt lúc nào cũng chả hay. Y mới miễn cưỡng rời giường, đến đây quả nhiên hai ngàn môn đệ đã tụ tập đông đủ chỉ còn thiếu mỗi mình y.

Ai nha, các người tại sao không dậy muộn thêm chút hả, tại sao không kiến nghị điều chỉnh lại giờ lên lớp trễ hơn một chút chứ hả. Lại nói tại sao sư phụ ngươi còn có mặt ở nơi này, vào giờ khắc này. Lại nói tại sao y lại không nhìn thấy hắn, đệ tử của hắn cũng thực đông vầy, cư nhiên chắn hết tầm nhìn của y. Nếu biết trước sư phụ ở đây, y có chết cũng không lên tiếng đâu. Y có chết cũng không ló mặt ra đâu. Y có chết cũng không mò tới lớp học đâu.

Ai nha, phen này toi mạng lão tử rồi.

Thâm tâm oán gào, tiểu yêu vẫn trước sau lặng yên bất động thanh sắc, còn cố tình khuỵu gối thấp hơn để ai đó không nhìn thấy mình. Chúng môn đệ nghiến răng kèn kẹt thật muốn tống con sâu nâu ra khỏi hàng khỏi lối.

"Tử Sa. Kiên nhẫn của vi sư có giới hạn, mau bước lên đây."

Ai đó lần nữa mệnh lệnh. Hai ngàn môn đệ bất động thanh sắc đơ như mấy khúc gỗ mục, không dám hó hé tiếng nào. Chỉ cần một tiếng quát lớn của sư phụ giờ khắc này, hai ngàn thanh gỗ mục sẽ lập tức vỡ vụn. Chúng môn đệ nhỏ lệ lòng đau. Thích Tử Sa, ngươi đúng là con sâu trong nồi canh rong biển của bọn ta nha.

Ai nha...

Thích Tử Sa mím môi chậm như con sên non bước lên phía trước đối diện cùng sư phụ và Ngải Tử Ưu đang đứng bên cạnh hắn. Giọng y vô cùng nhỏ vang lên, không lắng tai e rằng chẳng nghe ra được y là đang muốn nói cái gì.

"Sư phụ ngươi gọi ta có chuyện gì vậy?"

"Hừ, khắc này ngươi còn hỏi có chuyện gì. Ngươi nhìn lại bản thân mình đi. Y áo không chỉnh tề, cư nhiên đến giờ này mới tỉnh dậy. Lại nhìn tất cả mọi người bên dưới, ngươi có thấy xấu hổ hay không? Ngươi đến Trúc Lâm Phong này đã bao lâu rồi Tử Sa, càng tu học thì càng thụt lùi, bộ dạng biến nhác, cử chỉ thô tháo. Vi sư thực thất vọng về ngươi." Dạ Xuyên nghiêm mặt phun tơ nhả ngọc.

Tiểu yêu chớp mắt cúi xuống nhìn lại cổ áo của mình, a, quả lúc nãy mặc vội có hơi bị lệch một chút xíu, sư phụ ngươi thế nào tinh mắt chỉ một chút xíu cũng nhìn ra.

Lải nhải rù rì, tiểu yêu chỉnh trang cổ áo cho ngay ngắn rất nhanh ngẩng mặt lên nhìn Dạ Xuyên. Tay xoa chóp đầu nhe răng cười xòa.

"A ha sư phụ, tại đêm qua ta ngủ không ngon giấc nên sáng dậy hơi muộn một chút. Ta biết sai rồi, từ mai liền dậy đúng giờ không ngủ nướng nữa đâu. Ngươi tha ta đi a sư phụ."

Nói rồi tiểu yêu nắm lấy cánh tay Dạ Xuyên lắc qua lắc lại như tiểu oa nhi làm nũng phụ mẫu, đôi mắt long lanh xoe tròn. Bộ dáng hành vi có bao nhiêu đáng yêu ngây thơ. Nguyên lai đêm qua y ngủ rất ngon, có một mùi hương nhàn nhạt thoảng vào khoang mũi, có một tấm chăn mềm ấm bao bọc cơ thể thẳm sâu da thịt miên man y chìm vào giấc mộng quên cả mây gió trời trăng. Chính vì sợ sư phụ trách phạt cái tội mình ham ngủ tới nỗi quên thời lên lớp cho nên y mới bảo là ngủ không được.

Nói một lời dễ nghe cứ ngỡ sư phụ sẽ giơ cao đánh khẽ, nào ngờ gương mặt Dạ Xuyên càng chìm xuống âm lạnh hơn. Nuốt vào ngụm khí nóng. Ngủ gục trên mặt bàn ngủ tới người ta bế về tận cốc đặt lên giường y cũng không tỉnh lại vậy mà hắn ôm vào lòng thì y bảo rằng ngủ không ngon. Giá mà y thành thật thì đâu có xảy ra hiểu nhầm.

Lãnh Dạ Xuyên là ai? Bề ngoài băng khiết lãnh diễm nhưng tâm địa vô cùng cố chấp độc đoán, chính là một tên cuồng ghen chiếm hữu, ngoài cuồng ghen chiếm hữu hắn còn vô cùng thù dai và nhỏ mọn nữa. Đúng. Chính là thù dai và nhỏ mọn. Vì lẽ đó hắn có thể bỏ qua cho con tiểu yêu này sao.

Đại đệ tử của bổn tọa bế ngươi thì ngươi liền ngủ ngon tới nỗi không chút phòng bị. Thích Tử Sa xem như ngươi thật lòng.

"Hảo, niệm tình ngươi biết hối cải ăn năn, vi sư khoan dung liền giảm nhẹ hình phạt cho ngươi. Giờ ngay tại đây ngươi thực hiện động tác Phi điểu công hai trăm lần. Liền chấp phạt đi."

Cả thảy rét lạnh sống lưng. Tiểu yêu lại càng kinh hoàng, lần trước bị phạt có năm chục cái y còn chịu không nổi, các cơ chân bị giãn căng ra đau đớn ám ảnh vô cùng. Nay cư nhiên lặp lại những hai trăm lần, y làm sao có thể chịu đựng nổi đây.

Giảm nhẹ hình phạt cái méo gì chứ, rõ ràng muốn giết người mà. Ta lại chọc giận ngươi chỗ nào nữa a sư phụ tổ tông ta có thù với ngươi hay gì a sư phụ.

"Ngươi tha ta đi, ta không nhận nổi hình phạt này đâu sư phụ. Ha aaa..."

Tiểu yêu lần nữa nắm lấy cánh tay Dạ Xuyên, khóc ròng mếu máo xin tha. Nào ngờ hắn chẳng những không tha còn gạt bàn tay y ra mà nhíu mày quát lớn.

"Nhận không nổi cũng phải nổi. Bổn tọa cho ngươi hai con đường để lựa chọn: Một rời khỏi Trúc Lâm Phong ngay lập tức, hai là ngay tại đây lãnh phạt, ngươi liền chọn đi."

Hốc mắt ngấn nước xoe tròn, tiểu yêu ngẩn người nhìn Dạ Xuyên. Nam nhân nào hai bữa nay ôm y trong Hương Vân cốc, ngày đêm bên nhau không rời. Nam nhân nào trao cho y nụ hôn nồng nàn say đắm, hứa rằng không bao giờ trách phạt y nữa. Quanh đi quẩn lại theo gió mây cả rồi. Người đứng trước mặt lạnh lùng dòm y bằng nửa con mắt vô tình lãnh đạm dường như biến thành hắn của trước đây thêm lần nữa.

Y sợ. Y thật sự rất sợ. Mới có hai ngày sư phụ chán ghét y rồi sao.

Bờ vai khẽ run lên Thích Tử Sa không đối chọi lại đôi mắt âm lạnh chết chóc ấy nổi. Y trầm mặt xuống dịch ra xa một chút thật chậm bắt đầu lặp lại động tác dụng công Dạ Xuyên yêu cầu. Vì y biết, y chỉ có một con đường duy nhất để đi, con đường đó lại không thể thiếu bóng dáng của hắn.

Ngày đó bỏ đi vì quá ức chế, hôm nay Dạ Xuyên đang có mặt tại đây, y không đủ dũng khí rời đi, càng không muốn lìa xa hắn thêm lần nào nữa. Hắn muốn y chết y chính là phải chết.

"5, 6, 7, 8, 9..."

Hai ngàn môn đệ gần như nín thở dõi mắt theo dịch động của Tử Sa, miệng thầm đếm từng con số dần tăng lên. Cho tới thứ 50, động tác kia đã dần chậm lại, mồ hôi tiết ngày càng nhiều ướt đẫm bộ đồng phục của Tử Sa. Khóe miệng hai ngàn môn đệ vẫn thì thầm lẩm nhẩm.

"101, 102, 103..."

Hai ngàn môn đệ bắt đầu nuốt nước bọt.

Tiểu sư đệ ngươi cũng thực khá à nha, cư nhiên tập liên tục hơn trăm lần không hề dừng lại. Trừ đại sư huynh ra, Nham nhị sư huynh giỏi nhất ở đây cũng chỉ tập được trăm cái đã buông tay rệu rã. Ngươi thế nào làm bọn ta kinh hỉ, có phải ăn phạt riết đã rèn ra cái sức chịu đựng kinh hồn này rồi không?

"189, 190, 191..."

Tiểu yêu loạng choạng cơ hồ muốn té ngã. Chân trụ không vững, tấm lưng xuống tấn hơi khòm phía trước. Một cây roi tầm ma thình lình quất mạnh xuống tấm lưng y, lực đạo quá mạnh lại mang theo hàng trăm mũi gai ghim thẳng vào da thịt rút phụt ra.

Quá đau đớn, y bật miệng kêu lên thân thể đổ nhào ra nền sân điện, tấm lưng nhuốm máu một mảnh. Tiểu yêu hoang mang ngước nhìn lên, quả nhiên Lãnh Dạ Xuyên đang cầm sợi dây tầm gai quấn bện lại trong lòng bàn tay trắng như tuyết, ánh mắt vô hồn băng lạnh nhìn xuống thân y. Phút chốc cả bầu trời dường như sụp đổ đè lên tấm lưng bê bết máu. Tiểu yêu co cụm thành đoàn, đầu óc trống rỗng một mảng.

"Đứng lên." Dạ Xuyên nhìn y mệnh lệnh, mặt không biểu cảm.

Tiểu yêu mắt ngấn nước lồm cồm bò dậy mấy lần đều té ngã xuống. Sợi dây tầm ma trong tay Lãnh Dạ Xuyên khẽ run lên. Hai ngàn môn đệ hồn ai nấy giữ lặng im thin thít chẳng dám hó hé gì. Ngay cả Tử Ưu cũng siết tay nhịn xuống, sư phụ đã nổi giận chính là không thể can ngăn. Người nào châm dầu người đó dập lửa. Hơn ai hết hắn biết rõ sư phụ sẽ không hại tiểu sư đệ chỉ là có hơi nghiêm khắc dạy dỗ, Tử Ưu bèn dịch lùi ra sau một chút, không xin thay cho y như mọi lần nữa.

Thích Tử Sa răng cắn chặt môi, hai bàn tay chống nền tận hết sức lực mà đứng dậy tiếp tục năm lần động tác. Cuối cùng y cũng lãnh đủ hai trăm, thân thể không chịu đựng nổi lần nữa ngã xuống. Bờ vai run rẩy từng cơn, đồng phục nhuốm màu nhếch nhác. Bộ dáng hết mức thảm hại.

Hầu kết nhúc nhích nuốt vào một ngụm khí lạnh. Lãnh Dạ Xuyên trầm giọng bảo: "Tử Ưu con tiếp tục cho mọi người ôn luyện. Tử Nham, con giám sát tên bại hoại này chạy quanh Trúc Lâm Phong cho vi sư. Ba mươi, một vòng cũng không được thiếu."

"Dạ, sư phụ!" Tử Nham cung kính vâng lời. Cả thảy rét lạnh nhìn theo bóng dáng của sư phụ rời đi.

Thích Tử Sa bàn tay siết chặt thành đấm. Nhìn theo mảnh bạch y kia thoáng lìa xa, y uất tới tròng mắt đỏ ngầu uất tới muốn thổ huyết.

"Sư phụ, ngươi giết chết ta đi. Ngươi giết chết ta đi."

Tiểu yêu bật gào lên. Bước chân kia dừng lại. Y tiếp tục nói không cách nào kềm chế được xúc cảm trong lòng mình. Vì sao hắn vẫn lạnh nhạt với y, đánh y xong rồi phủi tay rời đi như người xa lạ. Y không cam tâm. Y không cam tâm.

"Từ lúc ta đến Trúc Lâm Phong này tới giờ ngươi chưa từng coi trọng ta, lúc nào cũng mắng ta, đánh ta. Đã nói chỉ cần ta ngoan ngoãn nghe lời thì ngươi sẽ không phạt ta nữa, tất cả chỉ là gạt người, gạt người."

"Sa sư đệ, đệ mau ngậm miệng lại đừng nói nữa." Tử Ưu bấy giờ mới lên tiếng can ngăn, hắn cảm thấy nếu còn không chặn miệng y lại sự việc sẽ diễn tiến quá xa.

Vẫn không quay đầu nhìn lại. Lãnh Dạ Xuyên lạnh lùng bảo: "Nếu muốn bổn tọa xem trọng ngươi, trước hết ngươi hãy làm tốt trách nhiệm của một người đệ tử."

Dứt lời, hắn một đường rời khỏi sân điện Thích La. Chúng môn đệ bấy giờ vội vây quanh Tử Sa, hết sức khuyên can.

"Sa sư đệ, đệ thực to gan, dám dùng giọng điệu vô lễ đó nói chuyện với sư phụ."

"Nếu không coi trọng đệ, sư phụ cần gì phải liều mình xông vào đám cháy cứu đệ ra kia chứ?"

Tử Sa mở to mắt kinh hỉ: "Mọi người mới nói gì, đệ không hiểu cho lắm, đám cháy nào chứ?"

"Sư phụ không nói với đệ sao Tử Sa. Đêm hôm đó sau khi sư phụ vào mật thất phủ pháp sư cứu mọi người ra, quay về vương cung tìm đệ lại hay tin đệ vẫn còn trong tẩm điện, đại vương kia cũng vì cứu đệ mà kẹt bên trong chưa thấy trở ra. Mọi người không ai dám xông vào. Chỉ có sư phụ không màn thân thể vàng ngọc của người xông vào đám cháy, dùng tiên khí tách màn lửa đem đệ và đại vương ra ngoài an toàn. Ngược lại là sư phụ, người vì đỡ một cây cột trụ ngã xuống thân đệ và tên đại vương kia mà bị phỏng một vệt lớn nơi khuỷu tay, ai nhìn thấy cũng đau lòng."

Vệt sáng ánh lên trong đồng tử mắt. Tiểu yêu đưa tay quệt lấy, lồm cồm đứng dậy. Sư phụ ngươi vì cái gì không nói ta biết, ta lại vì cái gì không hiểu tâm ý của ngươi. Ta thực là nam nhân ngu ngốc mà.

"Sa sư đệ, đừng nói với ta là đệ tính trốn khỏi Trúc Lâm Phong nữa?"

Tử Sa mỉm cười nhìn mọi người: "Không, đệ không đi nữa, giờ đệ lập tức chấp phạt. Có chết cũng làm ma Trúc Lâm Phong."

A có cần thề thốt khoa trương dữ vậy không? Mấy lời này chẳng phải tân nương lên kiệu hoa về nhà chồng thường nói, trong trường hợp này cũng dùng được sao. Trong môn không có quy định đó, sư phụ cũng không cấm cản người muốn rời khỏi Trúc Lâm Phong.

Chúng môn đệ đơ mặt nhìn Tử Sa hăng hái dời chân, cảm thấy lời y nói có gì đó là lạ nhưng là lạ ở chỗ nào chúng lại nhận không ra.

Sa sư đệ, nói thì dễ nghe, đệ tưởng chạy ba mươi vòng Trúc Lâm Phong đơn giản như ăn điểm tâm sáng hay sao. Ngay cả đại sư huynh cũng chỉ chạy được có mười vòng, chạy liên tục không nghỉ ngơi ngót gần hai ngày hai đêm. Ba mươi vòng, sư phụ đây rõ ràng ra hình phạt không thể nào thực hiện được...