Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 41: Mùa xuân đến với Thích Tử Sa



Sáng ngày hôm sau trời trong nắng vàng. Gió nhè nhẹ thổi qua lay mấy chậu lan hoàng dương bên ngoài sân điện Thích La, đong đưa qua lại.

Trong phòng tiểu yêu chậm mở mắt, y biết mình vừa trải qua đại kiếp lớn lao, thân tâm lúc này đều vô cùng nhẹ nhõm, lâng lâng niềm vui không thể cất thành lời.

Tại thời khắc sinh tử đêm qua, y có đôi lần tỉnh thức lờ lờ nhìn thấy trong chánh điện có rất nhiều người đang chú nguyện cho mình. Còn nữa có một nam nhân tuấn lãng phong phạm ngồi đối diện với y, vận quần áo trắng tinh như tuyết đem ấn kí truyền thừa của bổn giáo điểm lên cổ tay y, bao nhiêu tình yêu thương, bao nhiêu tiên khí tràn trề tuôn vào trong khí hải, mùi hương thơm lan rắc khắp cùng.

Nam nhân ấy thời thời khắc khắc đều kề cận bên y, ánh mắt sâu nặng vô vàn nhớ nhung chất chứa.

Có thức đêm mới biết đêm dài. Có đi bộ mới biết đường xa. Trải qua thập tử nhất sinh thấu tỏ lòng người đen bạc. Ngửa lòng bàn tay một giọt nước nhỏ xuống đóa sen hồng.

Sư phụ, ngươi đã vì ta.

Đưa tay quệt qua tròng mắt ngấn nước. Tiểu yêu chống tay ngồi dậy. Lắng tai nghe tiếng đại sư huynh đang chỉ dạy các môn đệ bên ngoài sân điện Thích La truyền vào, cõi lòng y bỗng cảm thấy ấm áp tươi vui.

Y bước chân ra ngoài nắng sớm mai tràn lan khắp sân điện. Hai ngàn môn đệ mừng rỡ dừng động tác vây đến chung quanh y.

"A tiểu sư đệ tỉnh lại rồi nè. Mọi người thực lo cho đệ nha."

Tiểu yêu vụt quỳ xuống chắp tay ngẩng nhìn cả thảy chúng huynh đệ đồng môn.

"Tử Sa xin đa tạ tấm lòng của đại sư huynh, của các sư huynh đệ, sư tỷ muội, của mọi người trên dưới Trúc Lâm Phong."

"Oa tiểu sư đệ, đệ mau đứng dậy đừng quỳ chúng ta nhận không nổi tổn phước hết đó."

Ngải Tử Ưu đặt tay lên bờ vai y: "Sa sư đệ, đệ chóng quay về Hương Vân cốc đi. Người hao tổn tiên khí lo lắng cho đệ nhiều nhất vẫn là sư phụ đó, mau về tạ ơn với người."

"Phải đó, tiểu sư đệ mau đi đi."

Mọi người mỉm cười hối thúc. Trải qua sự việc kinh hoàng đêm qua ai nấy đều thay đổi suy nghĩ cả rồi. Vì yêu mà hy sinh nhiều tới vậy thế gian có được bao người. Sư phụ tuy luyện tới kim thân nhưng trái tim vẫn còn đập. Ngày nào còn đập ngày đó còn có yêu thương. Thế gian vô thường biến hoại. Người có tình nên được ở bên nhau.

Tiểu sư đệ, bọn ta nói có đúng không?

Mọi người nhìn nhau. Thích Tử Sa gật đầu trưng ra hai vành tai đỏ bừng. Gương mặt y khả ái, chúng môn đệ lại càng đáng yêu hơn, họ vây quanh Thích Tử Sa trên sân điện Thích La. Khung cảnh thanh thoát, mĩ lệ thoạt nhìn lại dường như vô cùng mộc mạc, bình dị.

Hạnh phúc đơn giản chỉ là đây thôi sao, nụ cười của các đồng đạo dành cho nhau. Cái giây phút này thực sự sẽ dừng lại mãi mãi trong đôi mắt thế nhân.

....

Sư phụ...

Sư phụ...

Tiểu yêu ba chân bốn cẳng chạy về Hương Vân cốc, chặng đường chẳng gần chẳng xa mang theo rất nhiều hy vọng mong chờ. Hình ảnh hãi hùng đêm qua lần lượt ùa về không hề báo trước. Y lên cơn điên gặm cắn khắp người hắn. Sư phụ nằm yên mặc y phi lễ cũng không hề phản kháng. Máu của hắn đang tuôn chảy trong cơ thể y, ngấm vào trái tim đang đập không ngừng bồi hồi thổn thức.

Sư phụ...

Đợi ta...

Đợi ta...

Gọi phu quân. Nửa đường về Hương Vân cốc không biết tiểu yêu đã vấp ngã bao nhiêu lần, gương mặt trái lại vô cùng rạng rỡ, chỉ bởi vì y biết Lãnh Dạ Xuyên yêu thương mình, đến đóa sen hồng ấn kí truyền thừa của bổn môn cũng trao cho y còn có gì là không thể. Từ nay chẳng còn bùa chú nào xâm nhập vào cơ thể y được nữa rồi.

"Sư phụ!"

"Sư phụ!"

Chạy lên chiếc cầu mây hướng vào khuôn sân căn nhà trúc, nhìn thấy bóng dáng người thương, tiểu yêu nở nụ cười hân hoan. Gọi phu quân âm thầm chôn giấu.

Lãnh Dạ Xuyên đang ngồi bên bàn đá, trên đặt một cây cổ cầm. Ngón tay trắng như tuyết gảy lướt qua các dây cung âm điệu vang lên nhẹ nhàng sâu lắng, tựa hồ chủ nhân nó đang mang tâm trạng lánh đời lánh người. Tiểu yêu không hiểu ngũ âm cho lắm, cũng chỉ nghe ra được bấy nhiêu. Mặc kệ sư phụ là ý gì, y giờ khắc này chỉ muốn ôm lấy hắn một cái cho thỏa nỗi nhớ mong khắc khoải trong lòng suốt hai ngày qua.

"Sư phụ, đệ tử về rồi. Sư phụ!"

Quỳ một gối xuống nền tiểu yêu sà vào trong lòng Dạ Xuyên, tay vòng qua sau ôm eo hắn. Mặt mũi vùi chôn trong ngực hắn.

"Sư phụ, nhớ ngươi."

Tiếng đàn ngừng lại. Dạ Xuyên không cúi xuống nhìn y, cũng không nói một lời.

Tiểu yêu ngây thơ chẳng hề hay biết biểu tình kì lạ của đối phương, tiếp tục lải nhải.

"Sư phụ ngươi vì ta truyền ấn kí của bổn môn còn hao tổn rất nhiều tiên khí. Ta thực có lỗi với ngươi, phần đời còn lại ta sẽ từng chút một bù đắp lại cho ngươi."

Tiểu yêu hôn lên bàn tay trắng trẻo của đối phương một ngụm. Đối phương vẫn không phản ứng gì. Có phần ủy khuất tiểu yêu cọ mặt mũi vào tay hắn mà làm nũng.

"Sư phụ ngươi biết không đêm qua ta rất thảm. Lúc đó cơ thể như bị ai chặt ra thành từng khúc từng khúc. Thật đau, thật đáng sợ. Cho tới giờ tứ chi của ta vẫn còn đau nhứt rã rời nè. Ngươi mau an ủi ta đi sư phụ."

Lần này có phản ứng. Chỉ là khóe môi Lãnh Dạ Xuyên cất một câu ngắn gọn lãnh đạm:

"Sa nhi, con đi đi."

Lời vừa ra đã khiến gương mặt đang rạng rỡ của ai kia lập tức bị biến dạng méo mó khó coi. Tiểu yêu ngẩng đầu nhìn nam nhân gần trong gang tấc.

"Sư phụ ngươi nói gì, ta nghe không rõ?"

Hầu kết nhúc nhích. Dạ Xuyên không nhanh không chậm lặp lại:

"Vi sư nói con hãy rời khỏi Trúc Lâm Phong, tay nải của con vi sư đã chuẩn bị, ngoài vật dụng cá nhân trong đó còn có hai lượng bạc, con cầm lấy mà tiêu dùng. Lời cũng đã hết, con mau đi đi."

"Không."

Liên tục lắc đầu, tiểu yêu càng ôm chặt lấy Dạ Xuyên hơn, hoang mang bấn loạn tột độ.

"Không ta không đi đâu. Ngươi đang đùa thôi có phải không sư phụ. Ngươi đừng đùa như vậy nữa. Ta rất sợ đấy ngươi biết mà. Ta vừa mới khỏi bệnh không thích hợp nghe mấy lời này."

Mặt trầm xuống. Dạ Xuyên rất kiên nhẫn mà gỡ từng ngón tay của Tử Sa đang bấu chặt lấy vòng eo của mình ra, một đường đứng dậy. Lạnh nhạt mà bảo:

"Vi sư không đùa. Con mau đi đi."

Thích Tử Sa nắm vội lấy bàn tay trắng như tuyết níu lại, hấp tấp mà lên tiếng cố gắng thuyết phục đối phương, chỉ sợ chậm một chút đối phương sẽ liền tan biến mất thế nhưng lời ra đã hỗn loạn con tim đã đau đớn vạn phần.

"Ngươi tự dưng đuổi ta đi, có phải ta làm sai chuyện gì nữa không sư phụ. Ngươi nói đi ta sẽ lập tức sửa đổi. Có phải vì tiên khí vì máu hay không? Tử Sa ta nợ ngươi quá nhiều. Phần đời còn lại ta sẽ bù đắp cho ngươi, đối xử tốt với ngươi yêu thương ngươi suốt đời suốt kiếp. Ngươi tin ta đi sư phụ."

"Đủ rồi đừng lãi nhãi trước mặt bổn tọa cực kì chướng tai." Dạ Xuyên trừng mắt với y.

Tiểu yêu hoảng loạn càng siết chặt bàn tay đối phương hơn nữa, mặt dày mà bảo:

"Sư phụ giờ ngươi có nói thế nào ta cũng nhất quyết không rời khỏi Trúc Lâm Phong này nửa bước chân đâu."

"Vô sỉ." Dạ Xuyên hừ lạnh mặt tối sầm.

"Phải lão tử vô sỉ nhưng chỉ vô sỉ với mỗi mình ngươi."

"Ngươi..."

Tiểu yêu gân họng cãi lại. Dạ Xuyên tức giận hất mạnh tay ra tiểu yêu ngã rầm xuống nền.

Hắn bỏ vào nhà. Tiểu yêu hoảng hốt chạy theo nhưng không kịp nhoáng cái mà cánh cửa kia đã đóng sầm lại. Bụi mọt phía trên mái nhà bị động mà rơi xuống đầu tóc y lã chã.

Tiểu yêu tá hỏa tam tinh đập cửa rầm rầm. Miệng không ngừng gọi sư phụ. Cánh cửa lại rất nhanh mở toang ra tay nải ném xuống đất cùng một câu ngươi cút đi. Rồi đóng sầm. Bụi mọt lần nữa rơi xuống đầu tóc y lã chã. Tiểu yêu đứng ngây ngoài cửa toàn thân cứng đờ.

Rất lâu y mới có thể cúi xuống nhặt tay nải lên, mở ra xem bên trong quả nhiên có mấy bộ quần áo và hai thỏi bạc, trái tim y co thắt từng cơn. Y không cần bạc y chỉ cần hắn thôi. Tại sao lại đuổi y đi, tại sao lần nữa chối bỏ y.

"Sư phụ ngươi mở cửa ra đi sư phụ, trái tim ngươi sao lại sắt lạnh đến thế này. Cái gì cũng đều làm qua cả rồi ngươi vẫn còn muốn đuổi ta đi. Đã hứa suốt đời này chúng ta không rời xa nhau nữa mà. Sư phụ ngươi mở cửa ra đi. Ta muốn nhìn thấy ngươi, ta muốn ôm ngươi, ta nhớ ngươi, rất nhớ ngươi. Ta phải làm sao đây..."

Sư phụ...

Tiểu yêu vươn tay đập cửa cánh cửa kia vẫn trơ lì không suy chuyển, trong phòng hoàn toàn bất động thanh sắc. Y lần nữa rơi vào tuyệt lộ tay ngừng đập cửa cũng không nói thêm một lời nào nữa, im lặng quỳ yên dưới bậc thềm.

Trong phòng dạ xuyên chẳng khá hơn chút nào. Lưng tựa vào cửa cảm nhận phía ngoài kia từng ngón tay của đồ nhi đang vuốt ve cơ thể mình, cõi lòng hắn dằn xé đớn đau.

Ngày y bị tà thuật dẫn dắt đêm trước đó cả hai đã giao hoan y còn chảy máu cam rất nhiều thân thể yếu ớt suy kiệt đó là nguyên nhân chủ yếu khiến cho tà túy dễ bề xâm nhập. Giờ đây hắn mất đi ấn kí tu vi suy giảm trầm trọng gã pháp sư kia chưa biết sẽ làm gì sắp tới. Dạ Xuyên hắn sợ ko còn đủ sức bảo vệ cho đồ nhi nên mới đuổi y đi.

Tử Sa ngươi có biết không, ta yêu ngươi hơn cả bản thân mình làm sao có thể.

Tử Sa...

Dạ Xuyên bật ho lụ khụ sợ thiếu niên ngoài kia nghe thấy hắn vội bịt miệng lại dằn vặt khổ sở. Mấy vết thương do y cắn đều vẫn còn nguyên trên cổ trên ngực chưa lành, hắn chẳng còn đủ sức để chữa trị.

Tay ôm ngực Dạ Xuyên loạng choạng đi về phía giường trúc leo lên đấy bắt chân kiết già. Hắn cần thời gian để lấy lại nguồn năng lượng đã mất.

Bờ mắt nhắm nghiền đi sâu vào định len theo dòng hơi thở giữa thụ động cùng ý thức hắn thực hiện tĩnh công. Đưa dòng tán khí tụ hội đan điền rồi cứ thế nhẹ nhàng hấp thụ, muôn vàn khí trắng nhiễn mảnh tựa tơ phút chốc bao bọc chung quanh yêu chiều mà ôm lấy cơ thể hắn. Trong phòng thơm tho tinh khiết tới lạ thường.

Thời gian chậm rãi trôi qua cho tới khi mặt trời lên thiên đỉnh, ánh nắng gay gắt xói vào người toàn thân tiểu yêu nóng bừng mồ hôi ướt đẫm áo y vẫn kiên quyết không hề đứng dậy.

Trong phòng vẫn bất động lặng thinh.

Hoàng hôn buông xuống mây đen vần vũ kéo tới đầy trời giông gió từ đâu nổi lên cuốn lá úa trên cây xoan đào bên hông nhà lìa cành bay xào xạc, bụi tung mù trời tấp vào hốc mắt của tiểu yêu. Y vẫn quỳ yên dưới nền không hề suy chuyển. Hốc mắt đỏ hoe, cõi lòng bất an dày xéo.

"Xẹt đùng...

Đùng đoàng...

Sấm chớp rền vang, cơn mưa cuối mùa bỗng ào ào tuôn xuống. Bóng tối mịt mờ nhanh chóng phủ trùm khắp cốc vân hương. Có một thiếu niên si tình vẫn quỳ yên dưới trời mưa giá lạnh. Toàn thân ướt sũng. Gió không ngừng mang theo nước hết lớp này tới lớp khác tạt thẳng vào mặt y như những cái bạt tai trêu đùa hất hủi.

Thiếu niên vẫn lặng yên như một bức tượng, đôi mắt vô hồn. Nhớ về chuyện của ngày hôm qua, cũng vào thời khắc này y đã lên cơn điên đè nam nhân ấy ra mà cắn ngấu. Cần cổ trắng nõn của hắn. Ngón tay hắn, lồng ngực hắn, đâu đâu cũng là vết thương, chỉ bởi vì y hắn đã mất máu quá nhiều.

Sư phụ, ngươi làm tới bước này còn có thể gạt ai, ngươi biểu ta phải đi đâu, ta đi rồi ngươi có chắc sẽ quên hết mọi chuyện xảy ra hôm qua không và cả những ngày trước đó nữa. Ngươi lúc nào cũng vậy. Thâm tâm nghĩ gì cũng không chịu nói ra. Hơi động một chút là đòi đuổi người. Dày vò ta thế này ngươi cũng có vui vẻ gì đâu.

Sư phụ...

Bờ môi tím tái. Toàn thân run rẩy, quỳ cả một ngày trời lại bị ngải hành mấy ngày liền, vừa đói vừa lạnh thân thể tiểu yêu đã chạm tới giới hạn. Y không chịu nổi nữa ngã quỵ xuống bậc thềm, hai hốc mắt mở to nước chảy ra từng đường, không biết là nước mưa hay là nước mắt của y nữa.

Sư phụ, liệu ta có còn nhìn thấy bầu trời ngày mai?

Ta nhớ ngươi. Ta lạnh lắm...

Sư phụ...

Hức hức...

"Rầm."

Cánh cửa đột nhiên bật mở toang, Lãnh Dạ Xuyên một thân bạch y thanh khiết như ánh sáng giữa đêm đen lao ra ngoài màn mưa. Hắn ngồi xuống vực y dậy, mắt nổi đầy tơ máu.

"Tử Sa ngươi tại sao cứng đầu tới mức này, không đi thì thôi đi còn quỳ cả một ngày trời, mưa lớn cũng không biết nép vào. Ngươi đây là muốn chết có phải không?"

"Sư phụ, ta không muốn chết, ta chỉ muốn nhìn thấy ngươi. Không có ngươi ta đi tới bất cứ nơi nào làm gì cũng đều như người mất hồn. Ngươi biết mà sư phụ ta không muốn dùng tới cách hạ tiện này ép buộc ngươi phải chạy ra đây đâu. Ta chỉ muốn trả lại mọi thứ mà ta đã nợ ngươi. Máu của ngươi, tiên khí của ngươi và cả đóa sen này nữa."

Toàn thân sũng nước lạnh lẽo, tiểu yêu ấn mạnh mấy đầu móng tay vào lồng ngực vận tới tận sức muốn moi tim ra trả lại tất cả cho Dạ Xuyên, máu chảy dầm dề. Dạ Xuyên cả kinh giữ chặt tay y lại. Lớn tiếng:

"Tử Sa ngươi ngừng tay."

"Buông ra, để ta trả hết cho ngươi, ta đi cho nhẹ nhõm."

Hơi thở ngắt quãng tiểu yêu mệt tới muốn ngất đi vẫn cố giằng co với Dạ Xuyên. Cả hai toàn thân ướt sũng nước mưa. Dạ Xuyên chưa từng thấy đồ nhi giận tới mức này bao giờ. Cách giận của y như thể đang thọc tay vào bóp nát trái tim hắn vậy. Thật đau đớn vạn phần.

Tử Sa ta khiến ngươi một đời này cũng không thể rời khỏi ta. Nếu có chết vậy thì cả hai cùng chết đi.

Dạ Xuyên thình lình bế thốc đồ nhi lên mang vào trong nhà. Y phục cả hai đều ướt sũng cũng không có kịp thay ra. Hắn hôn y đầu lưỡi thọc sâu vào trong càn quét khắp khoang miệng, hôn tới tiểu yêu hít thở không thông. Xốc chân y dạng ra phân thân thô lớn trực tiếp đâm vào. Quá đau đớn tiểu yêu bật thét lên. Dạ Xuyên nhấp vài ba cái máu mũi y đã chảy ra ròng ròng. Dạ Xuyên vội rút ra ôm lấy đầu y vào lòng. Hắn ban nãy quả thật rất giận vì y đã đem mạng ra mà uy hiếp hắn.

"Sa nhi sao lại thành ra thế này. Vi sư không muốn tổn thương con, càng không muốn con tổn thương chính mình. Đuổi con đi chỉ vì sợ con ở bên ta sẽ gặp phải nguy hiểm nhưng vi sư hình như đã sai rồi. Xin lỗi con, xin lỗi con sa nhi."

"Sư phụ ngươi muốn ta phải nói bao nhiêu lần ngươi mới hiểu. Không có ngươi bên cạnh ta rất buồn, mỗi ngày sẽ giống như cái xác biết đi, sống mà không có vui vẻ hạnh phúc ngươi muốn ta sống như vậy sao?"

Bàn tay run rẩy chạm vào gò má của Dạ Xuyên, tiểu yêu giọng nhỏ xíu tới muốn nói không nổi yếu ớt vô cùng. Khoảnh khắc như có hàng vạn kim châm đâm vào tim dạ xuyên. Hắn đem tay y qua mà hôn hít. Ôn nhu.

Sa nhi vi sư hiểu rồi. Từ nay sẽ buộc chặt con bên cạnh. Sớm tối đều ở cùng con."

"Sư phụ, ưm..."

Tiểu yêu ngẩn người. Dạ Xuyên cúi xuống hôn y một ngụm. Khí tức của hắn tràn lan khắp giường phòng. Phút chốc hai hốc mắt y mở to ngây ngốc nhìn mưa rơi ngoài mái hiên như biến thành những viên kẹo ngọt.

Dạ Xuyên sẽ nhớ mãi đêm nay. Bất luận sau này có xảy ra chuyện gì hắn cũng sẽ không bao giờ đẩy đồ nhi ra xa nữa. Nếu có chết thì chết bên nhau đi.