Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 42: Đơm hoa kết trái (h)



Ngoài trời mưa đêm càng lúc càng nặng hạt, gió lùa qua cửa sổ mang theo những hạt mưa li ti hắt vào phòng khiến da thịt Tử Sa man mác hơi lạnh, bất quá giờ khắc này cõi lòng lại ấm áp vô cùng, rờ đâu chạm đâu cũng đong đầy hạnh phúc.

Lãnh Dạ Xuyên sau khi thay y phục ướt và cầm máu nơi lồng ngực cho đồ nhi, hắn thơm lên mái đầu của y một cái khẽ bảo:

"Sa nhi từ nay khi chỉ có hai ta, gọi ta là Dạ Xuyên, biết chưa?"

"Ân."

Tử Sa mắt chất đầy kinh hỉ ngoan ngoãn gật đầu mặt mũi vùi vào lồng ngực Dạ Xuyên cọ loạn, cọ đến cõi lòng hắn cũng rộn rạo nôn nao. Biết y qua nay không có ăn uống đàng hoàng vô cùng đói bụng. Hắn vuốt mặt y, ôn nhu cưng chiều:

"Sa nhi con chợp mắt chút đi. Vi sư...à không, ta đi làm ít thực phẩm cho con bồi bổ cơ thể."

"Ân."

Tiểu yêu lần nữa liều mạng gật đầu, hai gò má đỏ bừng. Dạ Xuyên lại vươn tay vò đầu y một cái đoạn quay bước ra ngoài. Đợi hắn đi rồi y mới bật khóc nức nở vừa mếu máo vừa cười như một đứa trẻ bị mẹ đánh rồi lại cho kẹo dỗ dành.

Sư phụ, ta thực hạnh phúc. Cuối cùng ngươi cũng quay lại nhìn ta, cuối cùng ngươi cũng đến bên ta, còn cho phép ta gọi tên húy của ngươi. Ngươi đối ta như vậy làm sao ta có thể nghỉ ngơi được đây. Ta vui đến không thể ngủ ngươi có biết không sư phụ.

Lãnh Dạ Xuyên...

Lắng nghe tiếng lào xào ở trái bếp bên hông nhà, mùi thức ăn thơm phức bay đến bên mũi. Tiểu yêu nhịn không được trong lòng nhộn nhạo, nôn nao. Không bao lâu sau Lãnh Dạ Xuyên bước vào phòng mang theo một bát súp hạt sen ngồi xuống cạnh mép giường đối diện nhìn y.

"Sa nhi, ta đút cho con. Nửa đêm rồi ăn cái này tốt cho dạ dày lại dễ ngủ."

Tiểu yêu nhìn vào bát súp hạt sen bên trong còn có cả nấm hương pha ít bột năng mịn, trên điểm vài cọng ngò thơm bốc hơi nóng thơm phức, cõi lòng dâng lên cái loại cảm giác sung sướng. Rốt cuộc sung sướng đến bậc nào y cũng không rõ nữa, chỉ biết là chẳng thể nào dừng lại.

Sư phụ à ngươi học nấu ăn từ khi nào, còn khéo hơn cả nữ nhân con nhà khuê cát.

Tử Sa được Dạ Xuyên bón đút, cứ thế mà ăn hết bát súp.

"Sa nhi, đã khuya lắm rồi, con trước nghỉ ngơi đi."

Tiểu yêu rất ngoan ngoãn mà gật đầu, nhưng đợi Dạ Xuyên vừa đi khỏi không bao lâu, y lại nhịn không được bước chân xuống giường rón rén theo ra trái bếp bên hông nhà.

Khoảnh khắc nhìn thấy sư phụ một thân bạch y trắng như tuyết, ống tay áo xắn lên đến khuỷu để lộ ra một vết bỏng đã thành sẹo, hắn đang rửa số dụng cụ lúc nãy làm món súp hạt sen kia. Hai hốc mắt tiểu yêu bỗng chốc đỏ hoe ẩn ẩn nước, y nhịn không được lao đến từ phía sau vòng tay ra trước vùng bụng của Dạ Xuyên, ôm chặt lấy hắn, gương mặt cọ loạn lên tấm lưng hắn. Hai thân thể áp sát vào nhau.

"Sư phụ, cái kia, tay nải trên giường có cần dùng đến nữa không sư phụ?"

Mi mục có hơi lay động, Dạ Xuyên vẫn tiếp tục công việc dang dở, chỉ nhỏ giọng một câu:

"Không cần."

Tiểu yêu nhoẻn cười hỏi tiếp: "Sư phụ vậy ngươi nói ta biết, nếu sau này ngươi gặp được người tuấn tú hơn ta, tốt đẹp hơn ta về mọi mặt. Ngươi có phải hay không sẽ hướng về người đó, lạnh nhạt với ta, lần nữa chối bỏ ta?"

Bàn tay kia ngừng động tác, giọng nói khẳng định vang lên: "Sẽ không."

Cơ thể tiểu yêu ngày càng nóng hơn, hơi thở nặng nề thống khổ vẫn tiếp tục gặng hỏi đối phương:

"Sư phụ, hôm phát bệnh hình như ta lỡ miệng nói ra mối quan hệ của chúng ta với đám đệ tử của ngươi rồi, ngươi có giận ta không?"

"Hôm trước ta có nói sẽ chọn một ngày thích hợp nói với chúng, với lại ngươi không nói ra chúng cũng đều đoán được cả rồi, không sao đâu Sa nhi à."

"Sao mọi người biết được vậy, ta lộ liễu quá rồi chăng?" Tiểu yêu mặt đỏ bừng xấu hổ.

Dạ Xuyên mỉm cười rút khăn trên móc lau sơ qua bàn tay ướt nước bảo:

"Con đang xấu hổ sao Sa nhi. Lúc trước đem ve hươu bỏ vào người ta, bày mưu tiếp cận ta con có xấu hổ như bây giờ không?"

Tiểu yêu giật mình mặt tái mét: "Sư phụ, ngươi, ngươi biết cả rồi sao?"

"Sa nhi à, con cũng thật to gan."

Dạ Xuyên bất ngờ quay người lại khoảnh khắc đối diện với y.

Tiểu yêu hoảng hốt vội lùi ra sau mấy bước chân lúng túng vô cùng.

"Sư phụ à ngươi đã hứa từ nay không phạt ta nữa ngươi tuyệt đối không được nuốt lời đâu đấy."

"Vi sư không nuốt lời nhưng lời hứa kia chỉ áp dụng vào trường hợp con làm đúng, vi sư tuyệt đối không trách phạt vô cớ, còn hiện tại con đã làm sai. Cổ nhân có câu thương cho roi cho vọt. Vi sư thương con vì thế chẳng những phạt mà còn phải làm đau con nữa kìa."

Dứt lời Dạ Xuyên vòng tay bế bổng đồ nhi lên một đường bế thẳng về phòng.

Tiểu yêu ngây ngốc, hai mắt tròn xoe long lanh chẳng hiểu ra ý vị trong lời nói của sư phụ. Mãi cho tới khi tấm lưng được đặt xuống mặt nệm, Lãnh Dạ Xuyên vươn tay cởi bỏ y phục trên người mình xuống, y mới hiểu ra "phạt" là nghĩa gì.

Nếu là phạt kiểu này, sư phụ ngươi hãy phạt ta cả đời.

Tiểu yêu tim đập thình thịch.

Lãnh Dạ Xuyên vươn tay cởi áo đồ nhi ra, hôn một lượt khắp bờ vai trắng mịn, há miệng ngậm lấy cái điểm đỏ trước ngực y nhẹ mút. Thi thoảng còn day day gặm cắn khiến đồ nhi toàn thân run lên bần bật, chỗ nào đã gồ lên một mảng âm thầm gỉ dịch nhờn.

"Ư ưm...sư phụ, khó chịu...muốn."

Tiểu yêu rên rỉ vặn xoắn cơ thể. Khóe môi Dạ Xuyên cong lên, hắn hôn dọc xuống phía dưới bụng đồ nhi cởi lớp nội y cuối cùng ra tiểu bảo bối của đồ nhi lập tức dựng dậy sừng sững. Xem nào ướt hết cả rồi Sa nhi con thích đến vậy sao?

Dạ Xuyên cúi xuống ngậm tiểu bảo bối đang cương cứng, đầu lưỡi chọc sâu vào bên trong khuấy đảo liếm mút trực tiếp nuốt hết chất dịch nhờn của đối phương vào trong miệng mình. Quá mức hưng phấn tiểu yêu sướng rên lên trái tim điên cuồng đập loạn, tay vò siết mảnh ga giường.

"Sư phụ, hức hức...."

Dạ Xuyên liên tục nuốt nhả. Tử Sa đạt tới cao trào bắn tinh vào trong khoang miệng của Dạ Xuyên. Y vội ngồi bật dậy tính lau miệng cho hắn, hoảng loạn vô cùng vì sợ hắn sẽ giận mình. Nào ngờ đối phương đã nuốt hết xuống bụng, bờ môi còn sót lại một chút vương dính hắn cũng vươn đầu lưỡi thu luôn vào trong miệng.

Cảnh tượng quá mức tà mị. Con tim như muốn vỡ tan ra, tiểu yêu vuốt ve bờ môi nam nhân tuấn lãng đang ngồi trước mặt mình, tơ tình ngấn tràn ra khóe mắt.

"Sư phụ ngươi sao lại nuốt tinh dịch của ta, ngươi không gớm sao?"

Dạ Xuyên cầm lấy bàn tay y hôn lên một ngụm, ánh mắt giờ đây ôn nhu vô vàn, muốn bao yêu thương liền có bấy nhiêu.

"Sa nhi, không gớm chút nào. Thật tanh, thật nhờn."

Tiểu yêu hốc mắt đỏ hoe, y không biết đáp lại lời sư phụ thế nào cho đúng, không ngờ hắn yêu thương mình sâu đậm đến nhường này.

Hai tay bưng mặt sư phụ lên hôn hôn thêm mấy ngụm, nước mắt chảy dài xuống ướt cả cằm. Sư phụ ơi có được ngươi ta sống thật không uổng phí kiếp này. Không cần dùng xích vẫn khóa chặt tâm ta, ta liền cam tâm tình nguyện bên cạnh ngươi cả một đời.

Ư ưm...

Nụ hôn vụng về trượt lên trượt xuống. Tiểu yêu quấn lấy sư phụ ngậm núc đầu lưỡi của hắn tới ướt mềm. Khoang miệng nóng ấm hai dòng hơi thở hòa quyện, tiểu yêu chìm trong men say chất ngất y điên cuồng nuốt lấy nước bạc của đối phương.

Sư phụ, sướng, sướng chết mất.

Ân, ân...

Cả hai ngã xuống giường, tách chân đồ nhi ra, Dạ Xuyên vốc đầu ôliu bôi vào trong vách tràng của đồ nhi rồi thọc mấy ngón tay vào nới rộng ra. Tiểu yêu xấu hổ mặt đỏ bừng lấy chăn bông trùm lên. Hậu huyệt co rụt không ngừng thít chặt lấy mấy ngón tay của sư phụ, mới có hai bữa không làm đói khát tới mức này sao.

"Sư phụ ngươi mau đút vào. Hức..." Tiểu yêu ủy khuất nhìn Dạ Xuyên, muốn tới nức nở chẳng còn liêm sỉ.

"Sa nhi con đừng gấp." Dạ Xuyên cẩn thận làm thật tốt bước khuếch chương không muốn đồ nhi bị thương.

"Nhóp nhép..."

Nước dịch ruột non chảy khá nhiều, cảm thấy đã đủ Dạ Xuyên rút mấy ngón tay ra, đem phân thân thô nóng tới gần miệng nhỏ cọ cọ mấy cái rồi đâm vào.

Có hơi trướng lẫn đớn đau. Tiểu yêu khẽ run rẩy vòng tay qua sau cổ kéo đối phương xuống hôn liếm, phía dưới tham luyến cố nuốt trọn lấy dị vật thô to.

Dạ Xuyên dần di chuyển, tiết tấu ngày một nhanh mới đầu còn va chạm vào các vị trí mẫn cảm trong vách tràng sau đó liên tục thúc mạnh vào tuyến tiền liệt, thúc đến da đầu tiểu yêu tê dại. Khoái cảm như đợt sóng triều cường ùa về dồn dập, cơ thể nóng bỏng tựa dòng mắc ma tan chảy. Quá đau đớn lẫn sung sướng tiểu yêu lần nữa xuất tinh. Dạ Xuyên thúc mạnh thêm hai cái một dòng tinh dịch vừa trắng vừa đặc sệt bắn thẳng vào trong nội bích mềm nộn.

Dạ Xuyên hơi thở hỗn loạn cúi xuống tách khớp hàm đồ nhi ra thọc lưỡi sâu vào trong hôn thêm một ngụm. Tinh dịch nóng bỏng ngấm dần vào cơ thể y. Tiểu yêu khẽ rùng mình nước mắt cứ thế chảy dài.

Dạ Xuyên vươn ngón tay trắng như tuyết quệt lấy giọt nước thấm mặn trên khóe mi thiếu niên nằm ngốc dưới thân mình, giọng nói trầm khàn cất lên:

"Sa nhi, là đau hay là hạnh phúc?"

"Hơ...sư phụ, là cả hai a."

Tiểu yêu ngượng ngùng đáp lời, lại xấu hổ mà quay sang một bên trốn tránh cái ánh nhìn bức bách của sư phụ. Y sợ không cưỡng lại được khiến thân thể lần nữa rơi vào thống khổ.

Dạ Xuyên mỉm cười kéo y dậy đặt ngồi lên trên đùi mình, với tư thế này miệng nhỏ phía dưới lập tức bao hàm dị vật thô to ngập đến tận gốc. Tiểu yêu bật kêu lên đau đớn nước mắt lần nữa ứa tràn ra.

"Sa nhi, chúng ta làm thêm lần nữa nhé."

Thấp giọng Dạ Xuyên cắn vào vành tai đồ nhi một cái rồi trụ ở đó mà ngậm mút, tay to xoa nắn cánh mông tròn ụm của y. Dị vật ngày một trướng bành lấp đầy cả hậu huyệt.

"Aaa..."

Toàn thân tiểu yêu run rẩy kịch liệt, y gấp gáp vòng hai tay hai chân ra sau quấn lấy tấm lưng của Dạ Xuyên, há miệng ngậm lấy bờ môi đỏ tươi như máu của hắn, chậm mút từng chút một. Cảm giác no đủ thỏa mãn này chỉ có thể là sư phụ mang tới cho y, chỉ có thể là hắn.

"Ân ân..." Bờ môi của ngươi thật ngọt ngào sư phụ.

Môi lưỡi ướt mềm triền hôn say đắm, hai cánh mông tiểu yêu uốn éo vặn xoắn vô cùng đói khát. Lãnh Dạ Xuyên lại càng nôn nóng hơn, hai tay đỡ lấy vòng eo của đồ nhi nâng lên hạ xuống, miệng nhỏ liên tục nuốt nhả dị vật thô to vang lên âm thanh ướt át cháy bỏng.

"Phập phập..."

"Aaa haa...sâu, sâu quá rồi sư phụ..."

Tiểu yêu ngửa cổ rên rỉ. Dạ Xuyên cắn vào cần cổ trắng nõn của y một cái, phía dưới đâm lút cán, bụng y gồ lên một mảng to đùng.

Quá sung sướng hoang dại, tiểu yêu lần nữa chảy máu mũi. Dạ Xuyên lập tức ngừng lại ôm lấy y. Tiểu yêu khóc nấc bảo hắn đừng rút ra. Nhìn đồ nhi như thế mệnh căn của Dạ Xuyên càng trướng bành hơn nữa. Hắn đặt y nằm xuống giường hôn một ngụm nuốt luôn máu cùng nước mắt của y vào trong, môi lưỡi quấn quýt ướt mềm.

Hai sư đồ ôm lấy nhau, triền miên giao hợp cho đến tận rạng đông, Tử Sa kiệt sức ngất đi trên tay Dạ Xuyên cơn hoan ái mới ngừng lại. Hắn ôm đồ nhi đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó đem về giường trúc, kéo chăn bông đắp lên. Nhìn y mệt tới ngất đi hắn thật đau lòng.

Sa nhi sao lại thành ra thế này, lần nào cũng làm tới ngất đi mới có thể dừng lại. Cả hai quá yêu đối phương đều không muốn dứt ra, nhưng đồ nhi cơ thể yếu ớt cứ tiếp tục hoan ái vô độ thế này hắn sợ có ngày sẽ làm chết đồ nhi mất thôi.

"Sư phụ, đừng rút ra..."

Hức hức...

Tiểu yêu mơ màng chợt nấc lên gọi hắn. Dạ Xuyên bồi hồi rung động ôm đồ nhi vào lòng, hôn lên tóc y một ngụm khẽ bảo:

"Ngủ ngoan Sa nhi của ta."

o0o

Mặt trời lên thiên đỉnh, tiểu yêu chậm mở mắt nhìn thấy chiếc giường trúc trống trơn không có thân ảnh của sư phụ, cả người y bỗng chốc chết lặng đi, lạnh lẽo khôn cùng.

Sư phụ, ngươi lại chối bỏ ta.

Sư phụ...

Hức hức...

Cho rằng sư phụ quay về Tiêu Dao sơn rồi lần này sẽ không bao giờ trở lại. Tiểu yêu hoang mang hoảng loạn vô vàn, cả bầu trời bỗng chốc sụp đổ vụn vỡ. Từ khi nào từ bao giờ sư phụ đã trở thành cả bầu trời trong lành trong đôi mắt y, trong trái tim y. Đêm qua nói mấy lời không có hắn thì sống như người mất hồn buồn bã ủ dột đều chỉ là nói dối. Thực chất nếu một ngày rời xa nhau, có lẽ khi ấy y cũng từ giã cõi đời rồi.

Trầm mặc một lúc tiểu yêu chống tay ngồi dậy hạ thể nhanh chóng truyền đến cơn đau thấu đoạn. Đêm qua mặc dù Dạ Xuyên đã rất mực ôn nhu nhưng trải qua trận hoan ái mãnh liệt suốt mấy canh giờ liền tiểu yêu gần như kiệt sức.

Bất chấp cơn đau đớn y rời giường muốn đi tìm sư phụ, thế nhưng đôi chân rã rời rệu rã không thể nào đỡ lấy sức nặng của cơ thể. Tiểu yêu ngã ập xuống nền, mồ hôi rịn ra ướt đầm trán, bàn tay vẫn áp nền gắng gượng lết đi.

"Sư phụ, ngươi tại sao lại đối ta như vậy. Tại sao, tại sao?"

"Sa nhi?"

Lãnh Dạ Xuyên từ ngoài cửa bước vào nhìn thấy đồ nhi đang lết trên nền phòng cố bò ra ngoài, bộ dáng thảm hại vô cùng. Thâm tâm hắn một trận chua xót dâng lên.

"Sa nhi, con làm sao?" Dạ Xuyên ngồi xuống đỡ y dậy.

Tiểu yêu hai hốc mắt ngấn nước vươn tay bấu chặt lấy cánh tay của hắn, mếu máo vỡ òa:

"Sư phụ ngươi đi đâu, ta tỉnh dậy không thấy ngươi đâu. Ta sợ, ta thật sợ lắm sư phụ ơi. Đừng rời khỏi ta, đừng..."

"Sa nhi. Ta tới Thích La điện, con không lên lớp cũng phải nói qua với họ một tiếng."

Dạ Xuyên vòng tay bế đồ nhi lên đem về giường. "Lại nói ta làm thân thể con đau thành cái dạng này, ta có thể chối bỏ được sao Sa nhi?"

Tiểu yêu đáy mắt vụt kinh hỉ, vòng tay ra sau lưng gắt gao ôm lấy Dạ Xuyên, vùi mặt vào trong ngực hắn cọ loạn.

"Sư phụ, ta yêu ngươi. Ta yêu ngươi!"

"Sa nhi, vi sư cũng yêu con. Yêu tới chết."

Dạ Xuyên mỉm miệng cười, vươn tay siết chặt thêm cái ôm ấp kia, đã bao lần hắn nặng nhẹ với đồ nhi, làm tổn thương y, khó tránh trong lòng sinh ra cảm giác bất an sợ hãi tới vậy. Sa nhi, dần dần con sẽ hiểu được ta yêu con nhiều tới nhường nào...