Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 43: Tâm niệm của Tử Sa



Màn đêm buông xuống Hương Vân cốc.

Sau khi trải qua cuộc hoan ái, Lãnh Dạ Xuyên ngồi tựa lưng vào đầu giường, đồ nhi bên cạnh nằm gọn gàng trong lồng ngực hắn. Cầm lấy bàn tay to lớn của phu quân lên vuốt ve nhìn ngắm, tiểu yêu khóe miệng bật âm.

"Sư phụ ngươi còn nhớ không lúc đầu khi hai ta mới gặp nhau, ngươi thật lạnh nhạt với ta, một mực đuổi ta khỏi Trúc Lâm Phong. Cái lần ở ngoài rừng trúc là kí ức đầu tiên ta có được với ngươi.

Ta nhớ khi mở mắt ra thì nhìn thấy mình ở trong một gian phòng gỗ, lúc đó có một ông lão bước vào, vừa nhìn thấy ta ông ấy đã nói thế này này. Tử Sa tằng hắng một tiếng giả giọng ồm ồm của lão gia nhân.

"Con tiểu yêu kia ngươi rốt cuộc tỉnh rồi, mau rời khỏi đây ngay lập tức."

Ta lúc đó cũng chẳng biết tiểu yêu là cái gì, chỉ biết ông ấy là gọi ta, cơ mà còn chưa kịp trả lời lão đã bước đến nắm lấy tay ta kéo xuống giường. Ta vùng vằng không đi, ông ấy hét lớn, lập tức có hai tên nam nhân cao lớn vạm vỡ bước vào phòng, bọn họ cứ thế lôi ta ra ngoài một cánh rừng nơi bạt ngàn những cái cây xanh mướt thân cao chót vót và quăng ta xuống đó. Ông lão ấy lại chỉ tay vào mặt ta quát tháo. Quát lớn tới nỗi ta phải lấy hai ngón tay chọc vào lỗ tai luôn ấy.

"Này con tiểu yêu kia, lão đưa ngươi đến đây thôi, mau cuốn xéo khỏi Trúc Lâm Phong. Nơi này không có chỗ cho ngươi a."

Bọn họ nói xong liền rời đi, lúc đó ta thực sự rất sợ, rất hoang mang. Ta không biết mình là ai, đây là nơi nào, càng không biết mình nên đi về đâu.

Đột nhiên có một cái gì đó sột soạt dưới lớp lá, ta giật bắn người vội rúc vào trong bụi trúc gần đó, con vật kia tung lá khô nhảy lên lóc tóc, thân hình nó bé bằng cái nắm tay của ta nè."

Miệng nói bàn tay Tử Sa nắm lại cho Dạ Xuyên xem. Lúc này có trời mới trong lòng Dạ Xuyên đang nghĩ gì, đồ nhi của hắn thật quá mức đáng yêu, môi vừa mềm vừa đỏ, mấy ngón tay thì be bé trắng trẻo hắn thật muốn cắn thêm vài cái. Vẫn là nhếch môi hắn tiếp tục chăm chú nghe đồ nhi kể chuyện.

"Khi ấy ta thấy con vật đó kích cỡ nhỏ hơn mình rất rất nhiều nên mới thở phào nhẹ nhõm, mãi tới sau này ta mới biết thì ra nó là con ếch con. Ta cứ thế ngồi đó không biết qua bao lâu, lại có tiếng chân lịch bịch đi đến, thì ra là ông lão lúc nãy. Ta mừng rỡ chạy ào ra trước mặt ông ấy gọi to.

"Ông lão, ông lão, ông mau đưa ta về cái ổ lúc nãy đi. Nơi này thấy sợ quá ông lão."

"Ách, con tiểu yêu này ngươi thế nào còn chưa đi. Thượng tiên biết được sẽ trách phạt lão già đây cho coi. Mau mau đi đi, đi đi."

Miệng nói ông lão túm lấy tay ta lôi đi, bất quá lúc đó ta vùng vằng với ông lão một hồi liền thoát khỏi bàn tay ông ta. Hoảng quá ta phóng vào bụi trúc lúc nãy trú ẩn, ông lão ấy có nói cách nào ta cũng nhất quyết không chịu đi, thế là ông ấy tức giận giẫm mạnh một bàn chân xuống đất.

Tử Sa cũng vội ngồi bật dậy, lấy một chân giẫm bịch xuống nệm. Hắng giọng.

"Tiểu yêu ngươi chờ đó, lão đi méc Thượng tiên để người tới xử ngươi."

Bỏ lại một câu ông lão quay lưng rời đi. Quả nhiên không lâu sau đó ta nghe tiếng hai bước chân một nặng một nhẹ đồng đến, rồi có một vị tiên nhân gương mặt vô cùng xinh đẹp, kinh diễm, vị đó cúi xuống nhìn ta, ánh mắt lạnh như băng nhưng giọng nói lại ấm áp vô cùng.

Vị đó mỉm cười đưa cho ta một củ cải trắng, lúc đó ta vô cùng đói bụng, mừng rỡ nhào đến đón lấy ăn lấy ăn để, nhưng lạ thay vị tiên nhân đó đổi ý cũng thật nhanh. Đương lúc ta gặm ăn, vị ấy lại đẩy ta ra gắt gao giành lại củ cải trắng giữ cho riêng mình, còn sai người đuổi ta đi.

Cho tới hôm sau gặp lại vị tiên nhân kia một lần nữa tại Thích La điện, ta mới biết hôm đó mình đói bụng hoa mắt, cư nhiên đem cánh tay vị ta nhìn nhầm thành củ cải."

Lắng tai nghe đến đây, đỉnh đầu Dạ Xuyên âm thầm nhỏ giọt mồ hôi lạnh.

Yêu nghiệt, ngươi quả nhiên là ôm bụng củ cải. Kí ức toàn bộ đem đổ sông đổ biển, duy chỉ có món củ cải trắng là tâm tâm niệm niệm mãi trong đầu.

"Sư phụ, ta có chuyện này muốn hỏi ngươi, lúc trước ngươi nói đi ngang qua một cánh rừng gặp ta bị thương nên đem về chữa trị rồi do ta hoảng loạn quá nên khi tỉnh lại đã mất đi kí ức vậy ngươi có thể kể cho ta nghe về quá khứ của ta không, chẳng hạn như lúc trước ta ở đâu, phụ mẫu còn sống không, rồi quá trình ngươi gặp ta. Sư phụ ngươi mau kể ta nghe đi?"

Lâu nay thấy sư phụ nghiêm khắc quá tiểu yêu không dám hỏi tới, giờ có cơ hội y thật muốn giải đi khúc mắc ở trong lòng.

Mồ hôi lạnh lại nhỏ thêm một giọt trên đỉnh đầu của Dạ Xuyên, hắn bụm tay lên miệng ho khan một tiếng.

"Khụ...Sa nhi à lúc đó ta tình cờ đi ngang khu rừng, nhìn thấy con bị ba tên đồng loại đánh trọng thương bất tỉnh nên đem về chữa trị."

"Gì chứ, đồng loại, là cùng như ta sao, đồng loại cũng có thể ra tay giết hại nhau ư, vì cái gì chứ?" Ánh mắt Tử Sa đượm buồn, Lãnh Dạ Xuyên vươn tay vỗ về bờ vai y.

"Sa nhi loài nào cũng vậy có người tốt, kẻ xấu tựa như y phục chúng ta đang mặc, có mặt trái, mặt phải. Bất quá gieo nhân nào gặt quả đó, ba tên kia giết hại người vô số để hấp dương khí đều đã bị chết thảm rồi. Con cũng đừng mãi canh cánh trong lòng nữa."

"Sư phụ, sao ngươi biết ba tên đó đã chết vậy, ngươi giết chúng sao?"

"Sa nhi con còn nhớ cánh rừng chết hai chúng ta gặp nhau không, bọn chúng chính là bị pháp khí của pháp sư kia hút vào khi đó ta đang đeo nó trên tay."

Đáy mắt Tử Sa vụt mở to, cánh rừng chết y làm sao mà không nhớ cho được chính là cánh rừng đợt vừa rồi y và đại sư huynh đã thất lạc nhau. Còn nữa, nơi đó đêm đó y và hoàng diệp huy đã ở bên nhau chả trách y lại thông thuộc địa hình nơi đó đến vậy còn cảm giác như trở về nhà không muốn dời chân đi. Kỉ niệm bất giác ùa về tiểu yêu mặt mũi bỗng đỏ bừng xấu hổ.

Dạ xuyên thu vào hết biểu tình xấu hổ của đồ nhi thật đáng yêu. Lúc đó hắn còn ghen với chính mình nữa thật mất mặt chuyện này có chết hắn cũng chẳng dám nói cho y biết đâu.

"Không được, giờ nếu biết sự thật ta phải trở về đó gặp lại phụ mẫu. Có lẽ bọn họ đều đang đợi ta trở về." Đáy mắt ánh lên vệt sáng lấp lánh, Thích Tử Sa vụt đứng dậy thì bàn tay của Dạ Xuyên đã vươn ra kéo y về lại trong lòng mình.

"Sa nhi đừng gấp, nghe ta nói hết đã. Con vốn không có phụ mẫu, là từ một con thỏ bạch tự tu luyện hấp thụ tinh khí của đất trời của dược thảo trong rừng sâu mà thành dạng người, lại đã trải qua sinh tử một lần mà tái sinh lại, vì thế con không còn tên trong sổ sinh tử. Vốn không cần thuật trường sinh nào cả vẫn thiên hoang địa lão cùng đất trời, có biết hay không?"

Đáy mắt Tử Sa hiện kinh hỉ lớn, y là đến nay mới biết yêu tinh hơn loài người ở cái chỗ này đây. Nói vậy y có thể cùng sư phụ đi qua cả thiên kiếp

"Sư phụ, cũng may hôm đó ta gặp được ngươi, được ngươi mang về chữa trị, tuy ngươi lúc đầu lạnh nhạt với ta, năm lần bảy lượt đuổi ta đi, mắng ta, đánh ta nhưng cuối cùng ta cũng được ở bên cạnh ngươi. Sư phụ, ta thực hạnh phúc lắm lắm ngươi biết không?"

Y vùi mặt vào cần cổ trắng ngần của sư phụ cọ cọ. Mồ hôi lạnh bất giác rịn ra ướt mịn da thịt hắn. Đồ nhi đang hạnh phúc sao hắn lại nghe ra toàn lời oán trách không vậy.

Ngón tay to lớn xoa xoa vành tai vợ, Dạ Xuyên khẽ cười:

"Sa nhi, nói ta biết con từ lúc nào động tâm với ta?"

"Ơ sư phụ, ta...ta cũng không biết nữa, có lẽ là từ lúc ngươi phạt ta, cũng có thể là cái lần đầu ta gặp ngươi ở rừng trúc, ngươi dùng ánh mắt lạnh băng nhìn ta, ta từ khi nào yêu thích ngươi ta cũng không rõ nữa, khi nhận ra thì đã không thể nào dừng lại được nữa rồi."

Nói đến đây hai gò má của Tử Sa đã đỏ bừng, Lãnh Dạ Xuyên bật cười xòa.

"Sa nhi, đây toàn là những khuyết điểm khiến người ta ghét bỏ xa lánh, con không lầm chứ?"

"Ồ, hay là Tử Sa của ta thích ăn cứng không ưa mềm?"

"Ơ sư phụ, ta...ta không có."

"Thật không có?"

Miệng nói, hai ngón tay trắng như tuyết Dạ Xuyên niết lấy cằm của đồ nhi ép y ngước mặt lên nhìn mình. Tiểu yêu vô cùng bối rối đến cả hai vành tai cũng đỏ bừng, ấp úng dời chú ý.

"Sư phụ à đừng hỏi ta nữa, nói về ngươi đi. Ngươi đến bao giờ mới yêu thích ta?"

Đáy mắt Dạ Xuyên quả nhiên chùng xuống.

Thực ra một phần hồn lưu lạc kia đã sớm hướng về tên yêu nghiệt trong cánh rừng chết, hai phần hồn còn lại cũng không biết tự lúc nào động chân tâm. Cho tới khi hồn về nguyên chủ, tình yêu đó lại càng thêm mãnh liệt, cứ âm ỉ thôi thúc trong lòng mãi không nguôi ngoai. Nếu nói đúng sự thật, có lẽ cả hai người vốn đã phải lòng nhau từ rất lâu về trước rồi, là cái lần trong hang núi đêm ấy, tiểu yêu tinh cõng trên lưng một tiểu oa nhi đi qua đi lại vòng vèo trong hang, miệng ê a một khúc hát ru đơn sơ mộc mạc. Từ cái lần gặp gỡ định mệnh ấy, tình cảm nảy sinh vốn đã chẳng còn cơ hội để thu hồi.

"Sa nhi, con đáng yêu lại ngốc nghếch đến vậy cư nhiên xưa nay cũng chỉ có con đem cánh tay của ta biến thành củ cải trắng mà gặm cắn, ngay từ lúc đó ta đã yêu thích con, chỉ là ta cố chấp không nhìn nhận."

"Sư phụ..."

Mi mục Tử Sa nổi lên một tầng hơi nước, ngây ngốc ngước nhìn Dạ Xuyên. Khoảnh khắc hai mắt giao hòa, hai ngón tay to lớn niết lấy cằm đồ nhi, một nụ hôn sâu Dạ Xuyên ấn xuống, hơi thở nồng đậm phả vào khoang mũi Tử Sa.

"Sa nhi, lúc trước là ta đã quá nghiêm khắc với con, để con chịu nhiều ủy khuất. Từ bây giờ trở về sau hảo hảo bù đắp cho con."

Dứt lời Lãnh Dạ Xuyên đẩy đồ nhi ngã xuống giường, vừa hôn môi vừa cởi y phục trên người đồ nhi ra. ở gần đồ nhi hắn thật muốn ngày ba trăm hiệp.

"Aah...Sư phụ, từ từ khoan đã...ưm ân..."