Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 46: Thi âm thuật



Nửa khắc sau đến giờ lên lớp tọa thiền.

Hai ngàn môn đệ chia đều các phòng bắt chân an trú. Trong một căn phòng của Thích La điện, thầy giám thiền cầm theo cây roi làm từ đuôi con cá đuối đi qua đi lại quan sát hễ thấy thiền sinh nào bị lệch vai hôn trầm hay ngồi không đúng quy cách ông đều khéo léo điều chỉnh lại cho đúng.

Dừng bước trước một hàng, ông chợt nhìn thấy có một thiền sinh đang ngủ gật. Ông nhíu mày vung cây roi dài hơn trượng quất xuống, cơ mà giữa chừng thế nào bị một lực đạo mạnh mẽ ngăn lại cây roi chẳng thể nào giáng xuống. Thầy giám thiền kinh ngạc quay qua xem kẻ nào to gan ngăn cản ông trị tội thiền sinh thì đã bắt gặp phải ánh mắt điềm đạm của Lãnh Dạ Xuyên. Bàn tay trắng tinh như tuyết, hắn đang nắm lấy nửa cây roi đen ngòm kia. Thầy giám thiền giật môi vội chắp tay hành lễ.

"Bạch Vương Thượng tiên!"

"Thưa Thượng tiên, tên tiểu tử này ngủ gật trong giờ tọa thiền. Lão..."

"Được rồi ông lui ra ngoài đi để bổn tọa dạy dỗ y, đừng làm kinh động đến mọi người chung quanh đang an trú."

"Dạ!"

Thầy giám thiền lui ra. Lãnh Dạ Xuyên cúi xuống vươn tay bế thốc tên ngủ gật kia lên, bấy giờ tên đó mới giật mình tỉnh giấc, đôi mắt mơ màng ẩn hiện giọt sương mai long lanh, thiếu niên khẽ gọi.

"Sư phụ..."

"Suỵt, im lặng."

Dạ Xuyên nheo mắt. Thiếu niên ấy vụt im lặng, hai gò má phiếm hồng. Thiếu niên ngây thơ ngốc lăng ấy chẳng phải ai xa lạ chính là Thích Tử Sa. Là đồ đệ và cũng là người làm ấm giường cho hắn mỗi tối.

Lãnh Dạ Xuyên xoay người tan biến mất, phút chốc thân ảnh hai sư đồ họ hiện ra tại Hương Vân cốc.

Bế đồ nhi đi trên chiếc cầu mây, đôi mắt hai sư đồ vẫn gắt gao dán chồng lên nhau. Dạ Xuyên ôn nhu khẽ hỏi:

"Sa nhi con có mệt không, có đói bụng không?"

Cả người tiểu yêu bỗng chốc nóng ran, hai gò má đỏ bừng. Y không mệt chỉ có hơi đói bụng với lại xấu hổ thôi hà.

"Sư phụ, lúc nãy ở đình Nguyệt hồ thực ra ngươi không nên bế ta. Ta biết bơi rồi rớt xuống nước đâu có hề gì. Với lại ta dù sao cũng là thân nam nhi, lại là đệ tử của ngươi, ngươi suốt ngày bế ta đi tới đi lui như vậy mọi người nhìn thấy thực kì."

"Sa nhi, con đây là xấu hổ trước mặt mọi người hay là còn có nguyên do khác?"

"Hơ...nguyên do gì cơ, ta không hiểu sư phụ ngươi muốn nói gì?"

( ý ổng muốn nói nguyên do khác là y sợ đại đệ tử của ổng nhìn thấy hay gì, ổng lại sắp nổi máu ghen đó.)

"Khụ, không gì hết. Tóm lại ta thấy không kì là được, sau này vẫn sẽ theo cách của ta."

"Sư phụ, ngươi không lí lẽ."

"Hừ, trong tình yêu đôi khi không cần lí lẽ, chỉ cần cường bách chiếm hữu. Nếu không Sa nhi của ta sẽ bị người khác đoạt mất."

"Hơ người khác đoạt mất, ngươi nói linh tinh cái gì ta ngày càng không hiểu. Chẳng phải câu này nên để ta nói mới đúng sao. Hai vị tiểu sư muội xinh đẹp khả ái đó của ngươi, rồi còn gã pháp sư Yên Đô kia nữa, bọn họ đều muốn ngươi trăm phương ngàn kế, làm ta ngày đêm nơm nớp lo sợ ghen tới phát hờn."

"Sa nhi, con..." Dạ Xuyên dừng chân nhìn y.

"Hơ..." Tiểu yêu vụt bịt miệng im như hến, mặt đỏ bừng. Y thế nào bị chọc tới nói ra hết lời đáy lòng. Xấu hổ chết mất.

Tiểu yêu quay qua chôn mặt mũi vào trong ngực sư phụ run cầm cập. Hắn phì cười đặt y xuống chiếc giường trúc, lòng bàn tay vươn ra, cánh cửa lập tức đóng sầm lại, đáy mắt tiểu yêu mở to chớp động.

"Sư phụ ngươi làm gì, bên ngày sao lại đóng cửa?"

"Sa nhi, đề phòng có người đến."

Miệng nói ngón tay Dạ Xuyên miết nhẹ trên bờ môi của Tử Sa, cởi bỏ bộ đồng phục trên thân y xuống. Làm tới bước này tiểu yêu còn không hiểu thì đúng là ngốc quá rồi.

"Sư phụ, không được đâu, lát ta còn thời nghe giảng với thầy đồ." Tiểu yêu giữ chặt cổ áo lại, hơi thở hỗn loạn.

"Tối nay ta giảng lại cho con nghe." Dạ Xuyên mặt vẫn bình thản đáp, tay vẫn cởi áo đồ nhi ra.

"Nhưng ta chưa xin phép nghỉ, không hợp lẽ a." Tiểu yêu mạnh mẽ giật ngược lại, tuy nhiên người đã nóng ran thống khổ.

"Lát ta xin cho con, được rồi, tập trung vào chuyện chính đi. Sa nhi mau nhìn ta."

Dạ Xuyên tay to nâng cằm y lên. Tiểu yêu mím môi bờ mi rung động. Khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt của Dạ Xuyên, y bỗng ngẩn người ra. Mắt sư phụ vẫn thế thật to thật dài còn sâu thăm thẳm như muốn hút hồn y, nuốt chửng lấy cơ thể y.

Sư phụ, ngươi dụ ta.

Tiểu yêu vội nhắm nghiền hai mắt, mỗi lần nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của sư phụ y đều nổi lên dục vọng không kềm chế nổi.

"Sa nhi thả lỏng nào. Vi sư sẽ nhẹ nhàng."

Dạ Xuyên mỉm cười áp sát tới miệng ngậm lấy bờ môi đang run rẩy của đồ nhi mút mát, tách mở khớp hàm một đường hôn sâu.

"Ư ưm..."

Khục khục...

Bên ngoài cánh cửa phòng, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ truyền ra âm thanh đứt quãng trầm thấp.

"A aa aah...nhanh quá rồi, sư phụ hức hức..."

"Ân ân...a ahh...aaah..."

Cho đến gần chiều, sau khi vệ sinh thân thể cho Tử Sa, y mê man ngủ thiếp đi. Dạ Xuyên kéo tấm chăn đắp lên kín cổ y rồi hắn mới rời khỏi cốc.

Sau khi xin phép với thầy đồ hôm nay y không lên lớp, Dạ Xuyên bước về khuôn viên phòng dược bốc một ít thuốc bồi bổ thận cho y. Tiểu tử mồ côi kia nhìn thấy Dạ Xuyên vội chạy đến hành lễ.

"Thượng tiên, người muốn hốt thuốc gì sao không nhờ đến con, lại phải nhọc lòng?"

Dạ Xuyên bụm tay lên miệng ho khan một tiếng khẽ cất giọng: "Không sao, bổn tọa tự bốc được rồi, con lo đi làm việc của con đi."

"Dạ!"

Tiểu tử mồ côi rời đi một quãng thì gãi gãi vành tai. Nó cảm thấy cử chỉ của Thượng tiên hôm nay có chút kì lạ, nhưng lạ ở điểm nào thì nó lại không tìm ra được.

Chuyện Dạ Xuyên cùng Tử Sa kết đạo lữ cũng chỉ có chúng môn đệ nhìn thấy. Hắn còn chưa mở miệng nói ra chúng môn đệ tiệt nhiên chẳng ai dám lan truyền, vì thế phòng bếp phòng dược đều chẳng ai nghe được tin gì cả, mà vả có nghe được cũng đều nhắm mắt cho qua. Nếu không muốn bị nam nhân bạch y ấy xử phạt vì lan truyền tin bậy bôi bẩn thanh danh của hắn.

* * **

Màn đêm buông xuống Hương Vân cốc, những cơn mưa cuối mùa rơi lất phất ngoài mái hiên nhà.

Trong căn phòng ấm áp, Lãnh Dạ Xuyên ngồi bên mép giường hết đút thuốc bổ rồi lại đút cơm cho đồ nhi. Cả quá trình hai đôi mắt vẫn dán vào nhau không rời.

"Sa nhi, buổi tối nhai cho kĩ, nếu không sẽ khó tiêu hóa hết."

"Sư phụ, ngươi nhai dùm ta đi."

Nói xong lời này, tiểu yêu lại cảm thấy buồn nôn. Y thế nào ngày càng làm nũng, càng ỷ lại vào sư phụ đây thiệt giống với các mĩ nữ trong vương cung thị sủng mà kiêu.

Dạ Xuyên khóe môi cong lên, múc một muỗng cơm cho vào miệng nhai nhai, sau đó kề vào khóe môi Tử Sa...mớm cho y.

Tử Sa há miệng nuốt xuống những hạt cơm mang theo tuyến nước bọt của sư phụ, thấm đẫm. Sau khi cơm trôi hết xuống bụng, môi lưỡi vẫn quấn quýt lấy nhau triền hôn dây dưa.

"Ưm..."

Y phục còn chưa cởi. Hai sư đồ ôm hôn, hạ thể cương tức, mấy bữa rày đồ nhi không còn chảy máu cam, cơ thể hầu như đã hoàn toàn thích ứng với hắn. Dạ Xuyên tâm tình hứng khởi như lấy được dằm ở trong tim ra, ngày ngày đều dính lấy đồ nhi vuốt ve âu yếm, có lẽ hắn bị cấm dục lâu quá rồi nên mới vậy. Chẳng biết đồ nhi có sợ hắn không, còn hắn thì ngày càng khao khát đồ nhi tới phát cuồng.

Nhẹ tách khỏi bờ môi ướt mềm của Tử Sa kéo dài một vệt chỉ bạc, hơi thở nồng đậm Dạ Xuyên phả vào chóp mũi y. Ngày nay đã làm đến chục lần, biết đồ nhi vô cùng mệt nhưng hắn vẫn không thể nào kiềm chế được, chỉ cần chạm đến thân thể đồ nhi là lập tức hắn lại muốn cùng y giao hoan, muốn ở trong thân thể y mà thúc đẩy, muốn nhìn y bị mình làm đến bật khóc xin tha.

"Sa nhi, cho ta được không?"

"Ân." Tiểu yêu liều mạng mà gật đầu, vừa hoan ái cách đây không đầy hai canh giờ, hậu huyệt vẫn còn rất đau nhưng thâm tâm y không muốn từ chối sư phụ.

"Sư phụ, ta yêu ngươi!"

Dứt lời Tử Sa leo lên ngồi trên người Dạ Xuyên tay chân vòng qua sau bám dính lấy hắn, môi lưỡi gấp gáp trao cho nhau. Hai mảnh y phục trút xuống giường, cơ thể xích lõa hòa quyện vào nhau, mồ hôi rịn ra ướt mịn.

"A ahh..." Tiểu yêu ngửa cổ bật rên rỉ nức nở, Dạ Xuyên áp chặt lấy đồ nhi dưới thân, mãnh liệt mà thúc vào.

"A ahh sâu quá rồi...hức hức..."

"Sư phụ...ta yêu ngươi a ahh..."

"Ân."

Dạ Xuyên đang núc lưỡi đồ nhi. Chợt có âm thanh tiếng bước chân vang lên ngoài chiếc cầu mây bước về mái hiên nhà. Hắn vội tách ra khẽ bảo:

"Sa nhi im lặng, có người bên ngoài."

Tiếng bước chân đến ngày càng gần, sau đó đứng dưới mái hiên.

"Cộc cộc."

Một bàn tay chạm vào gõ cửa. Đáy mắt cả hai nhìn nhau cùng dấy lên suy nghĩ, giờ này đã khuya, ai lại đến đây gõ cửa?

"Cộc cộc..."

Tiếng gõ cửa lần nữa vang lên. Lãnh Dạ Xuyên rút mệnh căn khỏi hậu huyệt của Tử Sa, cả người y một mảng trống rỗng luyến tiếc nhìn sư phụ mặc lại y áo cho mình, bất quá trong thời khắc này vẫn là kềm nén một chút.

Sau khi cả hai đã chỉnh tề. Tiểu yêu áp sát mang tai Dạ Xuyên nhỏ giọng: "Sư phụ, tại sao ngươi không mở cửa?"

Dạ Xuyên cũng bắt chước đồ nhi, ghé sát tai y nhỏ giọng, hại mặt y nóng bừng.

"Sa nhi, giờ này đã khuya lắm rồi. Nếu không có chuyện gì quan trọng người trong môn sẽ không đến phiền ta, lại sẽ lên tiếng gọi ta trước rồi mới gõ cửa, đằng này chỉ có tiếng gõ cửa, e là thứ đó..."

Thứ đó...

Tiểu yêu còn chưa kịp hỏi sư phụ rằng thứ đó là thứ gì thì đêm tối ngoài kia hàng ngàn tạp âm bỗng vang vọng tứ bề, tựa hồ là tiếng hát của một thiếu nữ lại lẫn vào tiếng khóc ai oán thê lương.

Rạt rạt...

Đột nhiên có âm thanh rít gào mấy móng tay ai đó cào bấu lên vách gỗ. Tiểu yêu giật nảy mình mém chút nữa đã bật kêu lên một tiếng, cũng may Dạ Xuyên nhanh tay bịt chặt miệng y lại, lắc đầu ra hiệu.

Sa nhi, không được nói.

Sư phụ, ta sợ...

Tiểu yêu đỏ mắt ngấn nước nhìn Dạ Xuyên, bộ dáng có bao nhiêu đáng thương thâm tâm ngay thẳng chính là thừa cơ làm nũng, y có sợ nhưng chỉ sợ một phần mà thôi.

Dạ Xuyên cưng chiều ôm đồ nhi vào lòng. Y cơ hội rúc trong lồng ngực ấm của sư phụ, thỏa thích ngửi mùi thơm nhàn nhạt nơi cơ thể hắn phả ra.

Sư phụ, âm thanh gì đó không đáng sợ, không được ngươi ôm mới càng đáng sợ hơn nha.

Gió mây vần vũ trời đêm, âm thanh rít gào vang vọng tứ bề, liên hồi tiếp nối.

Trái với tiểu yêu ngây thơ không hay biết gì. Đường chân mày của Dạ Xuyên ngược lại nhíu chặt, biểu tình trên nét mặt đã vô cùng khó coi.

Đại sư huynh, ngươi thế nào lần nữa dùng thi âm thuật đối phó ta.

Nói đến thi âm thuật là một bí thuật đã có từ thời thượng cổ, bí thuật này thi triển vô cùng khó khăn phứt tạp, cần một trăm âm binh oán khí sâu nặng trở lên hợp tấu, giờ linh lại chính là khi màn đêm buông xuống.

Tà thuật này vô cùng độc ác chỉ cần người đã qua một lần giao hoan, nghe được thứ âm thanh ma quái mở miệng đáp lời chúng, lập tức thất khứu chảy máu, bưng mủ hôi thối, thân thể mục rữa độ đôi ba ngày vô cùng đau đớn thê thảm rồi mới có thể trút hơi thở mà chết đi.

Lại nói chủ nhân điều khiển bọn âm binh này phải dụng tâm dụng lực rất nhiều để sai xử, chỉ cần chút sơ xảy có thể bị chúng quật lại hoặc hóa điên như không. Bởi vậy mà nó dần trở thành cấm thuật thất truyền, hầu như chẳng còn ai biết đến nữa.

Đại sư huynh, ngươi bất chấp tất cả cũng quyết hạ bệ ta cho bằng được, trận này xem ra không thể tránh.

Dạ Xuyên biết hiện giờ bọn sát thủ thuộc hạ của đại sư huynh đang dàn hàng chờ sẵn ngoài kia, chỉ cần hắn bước ra lập tức xuống tay. Nhưng hiện giờ vừa trải qua đợt giao hoan, tiên khí của hắn vô cùng suy yếu không thể nắm chắc phần thắng.

Dạ Xuyên cúi xuống nhìn vầng trán của đồ nhi đã toát đầy mồ hôi lạnh, lại nói những tạp âm ngoài kia vẫn lặp đi lặp lại như gần như xa, văng vẳng giữa đêm khuya ai oán thê lương, càng nghe tâm tình càng thêm tệ hại. Nếu tiếp tục đồ nhi của hắn có lẽ sẽ bị loạn trí mất, nhất định phải xông ra ngoài kia một mất một còn.

"Kịch."

Nghĩ ngợi. Lãnh Dạ Xuyên vươn ngón tay điểm một lúc hai huyệt vị trên thân Tử Sa khiến cho y không thể nào nhúc nhích cũng chẳng thể nào nói chuyện được. Đôi mắt y mở to bàng hoàng.

Sư phụ ngươi làm gì, lại điểm huyệt của ta. Ngươi thích điểm huyệt tới vậy sao? Có tin lão tử đánh gãy tay ngươi?

Tiểu yêu trừng mắt chau mày nhìn Dạ Xuyên. Đọc được sự tức giận trong mắt đồ nhi Dạ Xuyên cũng không thể hiện gì cẩn thận đặt y nằm xuống giường trúc, kéo chăn đắp lên, còn không quên hôn trán y một cái, hắn luyến tiếc sợ đây là nụ hôn cuối cùng.

Lãnh Dạ Xuyên xoay lưng rời đi, giây phút hắn rời đi đó, tiểu yêu thầm rống gào trong lòng.

Sư phụ ngươi đừng đi, mau giải huyệt đạo cho ta, sư phụ, sư phụ...

Ôi không, sư phụ đã đi rồi.

Lắng nghe tiếng rít gào ngoài kia hòa lẫn tiếng binh khí vang lên inh ỏi, lồng ngực tiểu yêu phập phồng đập loạn, cõi lòng đau như có ai cào xé. Y giận tới muốn chửi thề.

Thật khốn kiếp sư phụ. Ngươi đơn độc xông ra ngoài đó lại đem ta ủ ở trong phòng trùm chăn kín mít, ngươi tưởng lão tử là bình hoa sứ hay sao?

"Keng keng..."

Bên ngoài khuôn sân. Lãnh Dạ Xuyên một thân bạch y, tay cầm trường kiếm tả đột hữu xông giáp đấu cùng bọn hắc y nhân và ba con quỷ hạt.

Bỗng từ trên mái nhà một loạt ám tiễn nhắm đỉnh đầu của Dạ Xuyên phóng xuống như mưa, hóa ra vẫn còn một toán nấp tối đánh lén.

Khi loạt ám tiễn phóng xuống cũng là lúc cả bọn bên dưới xông vào công kích Dạ Xuyên. Một tay cầm kiếm chống đỡ bọn bên dưới lao tới, từ lòng bàn tay bên còn lại sợi tầm ma xé thịt chui ra lao đi vun vút nhanh chóng hứng một loạt ám tiễn trên mái nhà đang trút xuống như mưa. Vẫn là không có quay đầu nhìn lại một mực giáp chiến cùng bọn bên dưới, sợi dây gai từ tay kia lần nữa bung ra bao nhiêu ám tiễn bật văng ra trả về nguyên chủ. Bọn hắc y nhân nấp trên mái nhà có vài tên né được, vài tên ghim trúng vào tử huyệt ngã lăn xuống nền sân mà chết.

Này cũng được sao, cả bọn trên cũng như dưới, dưới cũng như trên đồng há hốc mồm cả kinh, thần hồn điêu đứng, chẳng còn ai tinh mắt để nhận thấy điều bất thường rằng Dạ Xuyên đã bị một ám tiễn ghim vào bắp đùi bên trái, có lẽ vạt áo đã che lấp đi lại giữa đêm khuya chẳng ai còn kịp nhận ra bất thường...