Bản Báo Cáo Quái Đàm

Chương 2: Cản điếu: Quỷ treo cổ (2)



Đường về đêm vừa vắng vẻ vừa yên tĩnh. Thi thoảng có vài chiếc xe gầm rú phóng qua, khiến cỏ dại bên đường cũng phải thét lên sợ hãi. Khi đi qua một cửa hàng tiện lợi còn mở cửa, bụng Cố Chuyết Cưu kêu lên ùng ục, cậu mở di động ra, kiểm tra số dư trong tài khoản.

44.4 tệ.

Con số nghịch thiên, suy tới cực điểm hẳn là sẽ may mắn.

Cố Chuyết Cưu bấm thủ quyết cầu phúc của Đạo gia:"Bĩ cực thái lai". (Vận xui đến cùng cực thì vận may sẽ đến)

Vừa hay bắt kịp lúc đèn chuyển xanh, cậu lại mau chóng đi tiếp. Đúng lúc này, cuối đường bỗng truyền đến tiếng reo hò huyên náo như quỷ khóc sói gào. Mười mấy thanh thiếu niên ăn mặc quái dị đạp xe lao đến như chớp. Thằng nhóc đầu xanh thắt bím cầm đầu, dẫn theo đàn em chạy xung quanh Cố Chuyết Cưu, miệng không ngừng rú lên như điên, ý đồ cướp túi đựng xác trên lưng cậu.

Khoảng cách di chuyển của Cố Chuyết Cưu rất nhỏ, nhìn như bất động, nhưng thật ra là xê dịch trong nháy mắt. Cậu dễ dàng tránh khỏi trò đùa cợt của Đầu Xanh, nhanh chóng đánh giá cậu ta từ đầu đến chân.

Tuổi tầm 17-18, xỏ khuyên môi lẫn khuyên tai, quần áo giày dép đều là hàng hiệu, đi một chiếc xe đạp không phanh màu đen trắng giản dị, tay cầm của xe là phiên bản giới hạn được làm thủ công, phía trên quấn một sợi dây thừng màu đỏ.

Từ đó có thể thấy: con ông cháu cha, Fixed Gear, theo đuổi kích thích không sợ chết.

Cố Chuyết Cưu không phản kháng làm Đầu Xanh nhanh chóng mất hứng thú. Cậu ta cũng không ý thức được rằng mười mấy người bọn họ vây quanh Cố Chuyết Cưu mà không ai cướp nổi một cái túi đựng xác. Đầu Xanh dẫn theo đàn em quay xe, tiếp tục theo đuổi tốc độ cùng kích thích mãnh liệt, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Nhưng không đến mười phút đã thấy bọn họ quay lại. Chân đạp phanh khẩn cấp, mười mấy người khiêng xe đạp ồ ạt vọt vào cửa tàu điện ngầm.

"Moẹ, nửa đêm còn sửa đường, có tính người hay không?".

"Bớt nói đi, lẹ lên còn kịp chuyến tàu cuối cùng".

"Tập hợp ở trạm kế tiếp nhé.....dm đừng có cản đường!".

Cố Chuyết Cưu vốn định tránh, nhưng chỗ cậu đứng lại chính là cửa xuống tàu điện ngầm. Đột nhiên mười mấy người khiêng xe lao đến, không chỉ chặn đường của cậu, mà trong lúc sơ ý, cậu còn bị bọn họ đẩy vào cửa nhà ga.

Đám người không để ý đến cậu mà chỉ lo chạy về phía cửa kiểm tra an ninh. Cố Chuyết Cưu định bụng trở lại đường cũ, nhưng đúng lúc này, loa thông báo của nhà ga bỗng vang lên.

Đính đoong!

"Tất cả hành khách chú ý, hoạt động của ngày hôm nay sắp kết thúc. Chúng tôi xin đóng cửa nhà ga để vận hành chuyến tàu cuối cùng. Xin quý khách mau chóng tiến vào hoặc rời đi. Xin cảm ơn".

Tít! Tít! Tít!

"Xin hành khách chú ý lộ tuyến của xe để tránh chậm trễ việc đi lại".

"Các hành khách chú ý, nhà ga sắp đóng cửa".

Cùng lúc đó, có hai bóng người đang chạy như điên trong đêm, lần theo chỉ hướng của la bàn mà vọt vào ga tàu.

Hai người vừa rời khỏi bậc thang cuối cùng thì nghe thấy thông báo:"Kính chào quý khách, hiện tại nhà ga đã đóng cửa".

Lời vừa dứt, cánh cửa vào trên cầu thang đóng sập lại. Đèn trong nhà ga sáng gần như ảm đạm, yên tĩnh quá mức khiến người ta sợ hãi. Giọng nữ ngọt ngào trên loa thông báo bỗng biến thành giọng nam cứng đờ khô khan truyền khắp ga tàu.

"Các hành khách chú ý, tàu điện ngầm Lưu Tiên số 5 sắp đến trạm, xin hãy nhanh chóng tiến lên xếp hàng chờ".

"Hành khách thân mến, vì sự an toàn của ngài, xin hãy tuân thủ 35 quy tắc đi xe của tàu điện ngầm Lưu Tiên số 5. Cảm ơn vì đã hợp tác".

*

Khi cửa của nhà ga đóng lại, Cố Chuyết Cưu đã kịp núp vào WC nam, đợi cho hai người vào cuối cùng chạy qua rồi mới bước ra với vẻ mặt trầm ngâm.

Ánh đèn đột nhiên lập loè, dây tóc kêu răng rắc rồi nổ tung. Lối đi rộng lớn lúc sáng lúc tối, tiếng nước "tí tách", "tí tách" từ trong toilet truyền ra, cánh cửa gỗ tự động kêu lên kẽo kẹt dù không có gió. Trong không gian tĩnh lặng, mọi âm thanh đều bị phóng đại và kéo dài đến vô tận.

Không biết là do gió xuân se lạnh, hay là do chân chạm phải nền đất, hơi thở lạnh lẽo âm u dọc theo bàn chân xuyên vào tận xương.

Có thể nói bầu không khí lúc này rất thích hợp với định luật ma quỷ lộng hành.

Dường như Cố Chuyết Cưu đã phát hiện ra không khí quỷ dị này. Cậu cau mày, tay nắm chặt sợi dây buộc túi đựng xác, biểu cảm đầy giãy dụa. Nói thật, mục đích lần này của cậu vô cùng rõ ràng, mang thi thể của Hoàng Tú Lệ về thôn Quảng Bình, kiên quyết không lẫn vào bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào, từ chối kết giao dính líu với người của Huyền môn.

Cậu cũng biết đoạn đường mà tàu điện ngầm số 5 chạy qua quận Lưu Tiên có tiếng là không sạch sẽ, nên ngay từ đầu đã không có ý định vào đây, không ngờ lại vô tình bị đẩy vào.

"Aiz". Cố Chuyết Cưu nhìn con đường âm u lạnh lẽo trong ga tàu, cảm thấy vô cùng do dự.

"Không biết là chuyện gì đang diễn ra. Nhưng hiển nhiên âm linh trong tàu điện ngầm đã bị đánh thức, nếu tất cả đổ máu thì không cẩn thận lại nuôi ra một con hồng y lệ quỷ, đến lúc đó sẽ rất khó thu phục, không biết chừng cả đám sẽ chết trùm ở nơi này".

Vẫn nên qua đó xem sao.

"Bĩ cực thái lai". Cố Chuyết Cưu vừa đi vừa bấm thủ quyết cầu phúc, nhỏ giọng niệm:"Độ Nhân Vô Lượng Thiên Tôn".

Cậu vừa đi xa, bóng đèn trong WC nữ bỗng kêu lên "tách tách", dây tóc bóng đèn loé lên rồi vụt tắt. Bóng tối đặc quánh bao phủ nhà vệ sinh, mơ hồ có tiếng thì thầm phát ra, dường như có 4-5 người đang chen chúc nói chuyện trong căn phòng cuối dãy của WC nữ.

Ban đầu là nói nhỏ, nói đến chỗ buồn cười còn bật cười hì hì. Nhưng đột nhiên bộc phát khắc khẩu, âm thanh càng lúc càng lớn, tiếng thét chói tai và tiếng cười điên cuồng hỗn loạn đan xen.

Một lúc sau, âm thanh bỗng ngưng bặt.

Dây tóc bóng đèn nhấp nháy, ánh sáng lại một lần nữa bao trùm nhà vệ sinh, sạch sẽ sáng ngời, không nhiễm một hạt bụi nào. Dòng máu màu đỏ tươi từ khe hở bên dưới phòng vệ sinh trào ra, len lỏi thấm vào khe đất, thoáng chốc đã biến mất không thấy.

Nhà vệ sinh nữ trở lại hình dáng ban đầu, mọi chuyện xảy ra chỉ như một trận ảo giác.

**

Lối vào ga là một cầu thang đi xuống, thông với một lối đi dài khoảng 50m, đến lối ngoặt ở cuối đường thì đi thêm một đoạn nữa, vòng qua cửa kiểm tra an ninh rồi đi tiếp một đoạn thang cuốn nữa mới đến sân ga.

Khi Cố Chuyết Cưu đến được sân ga thì chuyến xe cuối cùng đã sắp đóng cửa. Loa thông báo nhắc nhở:"Cửa xe sắp đóng, xin hành khách hãy mau chóng lên xe".

Tít! Tít! Tít!

Theo tiếng còi cảnh báo vang lên, đèn ở sân ga lần lượt vụt tắt. Bóng tối từ xa nhanh chóng lan tới gần, bao trùm lấy không gian vốn sáng ngời, tiếng bước chân rõ ràng từ trong bóng tối truyền đến.

Cộp! Cộp! Cộp!

Là tiếng giày cao gót dẫm lên mặt đất.

Cảnh tượng kỳ lạ khiến hành khách trên tàu tò mò, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở cửa tàu hô lên với Cố Chuyết Cưu:"Mau lên tàu!".

Cố Chuyết Cưu tăng tốc, trực tiếp nhảy xuống thang cuốn, ba bước dồn làm hai mà vọt vào cửa tàu. Cửa xe đóng lại, toàn bộ đèn tắt ngúm, ngăn cách bước chân xa lạ ngay trước cửa khoang tàu.

Cái lạnh thấu xương như ung nhọt bò lên cổ Cố Chuyết Cưu. Cậu có thể cảm nhận được khoảnh khắc khi cậu bước lên tàu, bước chân trong bóng tối đã tiến đến sát lưng. Nếu không phải ở giữa cách một khối thi thể thì không biết chừng cậu đã bị thứ kia túm lấy.

"Cậu không sao chứ?". Người đàn ông vừa lên tiếng nhắc nhở nhìn cậu, quan tâm dò hỏi.

Người này rất cao, khoảng 187cm, mái tóc xoăn dài buộc thấp ra sau đầu, đeo cặp kính gọng vàng và khẩu trang y tế. Bên ngoài khoác một chiếc áo blouse trắng, bên trong là áo sơ mi cùng màu, mỗi một chiếc cúc áo đều được đóng đến tận cùng, bên dưới là quần tây giày da.

Thoạt nhìn như phần tử tri thức cao mắc bệnh sạch sẽ, lịch sự nhã nhặn, sạch sẽ dịu dàng, toàn thân không dính một hạt bụi.

Cố Chuyết Cưu giương mắt đảo qua chiếc cổ thon dài của đối phương, để ý thấy một nốt ruồi son nằm trên yết hầu của hắn:"Tôi không sao, cảm ơn anh". Cậu lùi về sau hai bước, dời mắt lặng lẽ đánh giá hành khách trong khoang tàu.

Trong khoang tàu này có tổng cổng 11 người, ngoại trừ cậu và vị bác sĩ bên cạnh thì 9 người khác đang chia ra ngồi ở hai bên. Một cặp tình nhân đang ngủ, bên cạnh là một ông lão đang dại ra nhìn lên trần xe, đối diện lần lượt là một người đàn ông trung niên say rượu, một người đẹp mặc váy công sở và một gã seller mặc vest đeo cà vạt. Ngoài ra còn có một chàng trai tóc dài và một cô gái buộc tóc cao hai bên. Đầu Xanh thì đang dựa vào tay vịn lướt điện thoại, bên chân là chiếc fixed gear. Mười bốn người cùng hội với tên này thì ở một khoang khác đang hăng say thảo luận về cảnh tượng kỳ lạ trên sân ga.

"Cậu dừng ở trạm nào?". Người đàn ông chủ động dò hỏi, giọng nói trong trẻo dịu dàng.

Cố Chuyết Cưu:"Trạm kế tiếp".

So với người đàn ông thân thiện này thì cậu có vẻ hơi khô khan lạnh nhạt.

Người đàn ông chỉ cười cúi sát người, cơ thể cao lớn che khuất ánh sáng, hắn nhỏ giọng nói:"Cậu cũng thấy sao?".

Cố Chuyết Cưu:"Thấy gì?".

Người đàn ông nhìn vào mắt cậu, vẻ mặt bình tĩnh:"Trong xe có quỷ".

Trong lòng Cố Chuyết Cưu run lên. Khi cậu đang muốn hỏi lại thì bị tiếng vỗ tay đánh gãy. Theo tiếng động nhìn lại, là chàng trai tóc dài và cô gái buộc tóc hai bên, họ chính là hai người cuối cùng chạy vào tàu điện ngầm.

Chàng trai tóc dài thu hút được sự chú ý của mọi người xong thì nhanh chóng ném ra một quả bom:"Mọi người, hiện tại có một con quỷ treo cổ đang lẫn vào trong xe. Nếu đêm nay không tìm ra nó thì tất cả chúng ta sẽ phải chết ở nơi này".

Tất cả mọi người ồ lên, Cố Chuyết Cưu nhân cơ hội này quan sát phản ứng của bọn họ.

Ông lão thờ ơ nhìn lên trần xe, đôi tình nhân đang chợp mắt tỉnh lại, dùng ánh mắt như nhìn kẻ lừa đảo để nhìn chàng trai. Người đàn ông trung niên say rượu tỏ ra trì độn, không có phản ứng gì. Người phụ nữ mặc váy công sở thì vẻ mặt kỳ quái, môi run lên như muốn nói gì đó. Gã seller siết chặt cặp táp, mu bàn tay nổi gân xanh, trên mặt là nụ cười châm chọc. Còn Đầu Xanh thì đeo tai nghe lên, tiếp tục lướt di động.

Nhóm fixed gear ở khoang xe khác ngừng thảo luận, hai mắt toả sáng nhìn chàng trai tóc dài.

Chàng trai tóc dài lấy giấy chứng nhận đạo sĩ ra:"Tôi là người của Huyền môn, đệ tử Bài giáo, Mộ Giáng Sương", nói rồi chỉ vào cô gái buộc tóc hai bên:"Cô ấy cũng là đạo sĩ của Huyền môn".

Cô gái kia:"Đệ tử Hoa Quang giáo, Nguyên Khinh Bạch".

Bài giáo cùng Hoa Quang giáo đều là một nhánh của Đạo giáo. Bởi vì không bằng hệ giáo lớn như Toàn Chân thanh danh hiển hách nên được quy vào đạo giáo dân gian. Bài giáo được truyền thừa từ Mao Sơn, phân bố ở hồ Động Đình, huyện Tương Âm. Rẽ nước đạp sóng, vớt xác, cản thi đuổi quỷ đều là những ngón nghề giữ nhà. Hoa Quang giáo thì chủ yếu phân bố ở vùng Quảng Việt, thờ phụng Hoa Quang Đại Đế làm tổ sư gia. Mà Hoa Quang đại đế lại chính là Mã linh quan - một trong 4 đại linh quan của Đạo giáo.

Cố Chuyết Cưu mím môi, lặng lẽ đứng dịch về phía cửa.

"Tôi xin lấy Tam Thanh tổ sư gia cùng cái tên đạo sĩ của mình ra thề, những lời tôi sắp nói ra sau đây đều là sự thật". Ánh mắt Mộ Giáng Sương sắc bén như điện, lời lẽ ngay thẳng nghiêm túc:"Một thầy giáo của trường trung học Lâm Quyến đứng trước tội danh tham ô bị phơi bày đã mặc một bộ quần áo dính máu (huyết y) treo cổ tự sát. Trong vòng 4 ngày đã có ba lãnh đạo nhà trường và một học sinh qua đời, cách chết giống y hệt nhau..."

Hắn nhìn quanh khoang xe một vòng, nhấn mạnh từng chữ:"Đều là bị doạ chết!".

Có người cười nhạo, cũng có người bị doạ cho run lẩy bẩy.

Gã seller xanh mét mặt mày, tỏ vẻ hài hước một cách khoa trương:"Xì! Chẳng lẽ do thầy giáo oan ức mà chết nên hoá thành lệ quỷ trở lại trường học giết người?".

Mộ Giáng Sương:"Không thể hoàn toàn khẳng định cả 4 người đều do lệ quỷ giết chết!".

"Ha!". Thanh niên sale móc mỉa:"Mặc huyết y treo cổ tự sát, theo lẽ thường không phải sẽ biến thành hồng y lệ quỷ đi khắp nơi giết người hay sao?".

Không phải.

Cố Chuyết Cưu âm thầm lắc đầu. Lúc còn sống mặc huyết y không có liên quan trực tiếp đến việc biến thành hồng y lệ quỷ sau khi chết.

"Hàm oan mà chết, sau khi chết oán khí không tiêu tan ắt sẽ hoá thành lộ sát, tức lộ quỷ, là loại quỷ thấp kém nhất, không có năng lực hại người. Còn việc trước khi sống mặc áo đỏ hay huyết y, sau khi chết sẽ biến thành lệ quỷ chỉ là suy nghĩ chủ quan của con người chứ không hề có chuyện này".

Gã seller phì cười:"Trước phủ định, sau khẳng định, câu kế tiếp là "nhưng mà..." chứ gì? Tôi đoán có người nuôi quỷ giết người đúng không? Vậy nên đám "Huyền môn chính đạo" các người mới nhận tiền làm việc, kết quả mọi chuyện đổ bể, quỷ chạy mất rồi!". Gã đứng dậy, trực diện gây hấn:"Nói đi, cô cậu định thu mỗi người bao nhiêu tiền mới có thể bảo mệnh? Năm trăm hay một nghìn tệ? Ống mực, bùa chú, kiếm gỗ đào ở đâu? Chắc hai người không định tay không bắt quỷ đâu nhỉ?".

Mộ Giáng Sương nhìn gã seller đột nhiên trở nên kích động, bình tĩnh nói:"Không ai nuôi quỷ, cũng không nhận tiền, tôi không thể đảm bảo tất cả mọi người đều sống qua đêm nay, cho nên anh đoán sai rồi".

"Sai rồi? Sai ở đâu?". Gã seller đỏ ngầu hai mắt, huyệt thái dương giần giật, hơi thở gấp gáp, gã bỗng nhiên cao giọng nói:"Sai ở đâu? Tôi lại làm sai ở đâu? Vì sao luôn nói tôi làm sai? Vì sao tôi không thể đúng một lần?".

Không khí trong khoang tàu lập tức trở nên căng thẳng, nhóm người ở khoang bên cạnh cũng kéo nhau sang xem.

Mộ Giáng Sương đanh mặt, tay trái chạm vào túi đồ bên hông, Nguyên Khinh Bạch cũng đứng dậy, cảnh giác nhìn gã seller.

Bác sĩ hỏi nhỏ:"Quỷ bám vào người?".

Cố Chuyết Cưu rũ mắt, không phải gã.

Mộ Giáng Sương:"Quỷ không có nhân tính, lộ quỷ thấp kém nhất cũng biết lợi dụng điều kiện giết người. Con quỷ treo cổ kia lợi dụng lúc trong trường đang hoảng loạn và một số người có tật giật mình để giết người. Giết người đủ nhiều là có thể thoát khỏi hàng ngũ lộ quỷ, trở thành quỷ thế thân".

Làm người không được như ý thì muốn thành quỷ, làm quỷ lại muốn hoàn dương làm người, thông thường sẽ lựa chọn tìm thế thân.

Quỷ có năng lực tìm thế thân được gọi chung là quỷ thế thân. Năng lực được tăng cường đến một điểm nào đó là có thể tiến hoá thành hồng y lệ quỷ.

"Hiện tại con quỷ treo cổ kia đã trở thành quỷ thế thân, bám vào sợi dây thừng mà nó dùng để tự sát. Thông thường, chỉ cần thực hiện nghi thức cản điếu là có thể tiễn nó đi, nhưng phía nhà trường lại giấu giếm chuyện có 4 người chết, dẫn đến việc chúng tôi đánh giá sai cấp bậc của quỷ treo cổ, để nó bám vào người qua đường trốn lên tàu điện ngầm. Nếu không nhanh chóng bắt nó thì nó nhất định sẽ nghĩ cách giết chết chúng ta".

Lời vừa dứt, đôi tình nhân phía đối diện đã trắng mặt, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động:"Anh ta không nói dối, thầy giáo của trường trung học Lâm Quyến sợ tội tự sát. Bởi vì dáng vẻ mặc huyết y mà chết quá tà ma nên đã bị học sinh quay lại đăng lên mạng. Tuy rằng video đã bị xoá sạch nhưng vẫn khiến dân tình dậy sóng. Hơn nữa, hôm nay lại còn chính là ngày đầu thất!".

"Tôi chịu quá đủ rồi!". Gã seller bỗng nhiên rống lên giận dữ, tiện tay cầm xe đạp quăng xuống đất, tiếng động lớn đến mức khiến mọi người sợ hãi tránh né. Ngược lại, mười mấy người đi fixed gear lại oán giận vây tới.

Nhưng gã seller lại móc ra một con dao phay từ trong cặp táp, phẫn nộ lên án:"Chúng mày đều thỉ biết thoái thác, cả đám chúng mày! Giống hệt thằng chủ chết tiệt béo như lợn kia của tao, coi tao như tên ngốc, lừa tiền gạt mạng của tao! Được thôi, trước khi chết tao sẽ giết sạch lũ chúng mày, rồi giết con lợn chết kia, giết cả đám đồng nghiệp kia nữa!".

Nói rồi gã giơ dao phay chém về phía người phụ nữ mặc váy công sở, cô ta theo bản năng hét lên chói tai.

Mộ Giáng Sương lập tức bắt được tay của gã seller, vặn "rắc" một tiếng, dao phay cũng theo đó rơi xuống đất. Nguyên Khinh Bạch vặn người đá vào bụng gã, người sau bị đá văng ra xa 3-4m, tiếng gãy xương vang lên thanh thuý.

Gã seller dường như không cảm thấy đau đớn, giãy dụa đứng dậy.

Đôi tình nhân vội né ra xa, nơm nớp lo sợ hỏi:"Có phải hắn bị quỷ bám vào người rồi không?".

Người phụ nữ run rẩy nói:"Gã phê thuốc rồi".

Mấy người nhìn sang, người phụ nữ nói son môi của cô lăn vào WC nam. Cô cho rằng bên trong không có ai nên tính vào nhặt lại, không ngờ lại nhìn thấy gã seller đang hút ma tuý trong đó. Cô định chạy đi báo cảnh sát thì bị gã bắt được, ép cô đi đến tàu điện ngầm. Ở đây cô không gặp được bảo vệ hay nhân viên kiểm tra an ninh nên không dám báo án.

Gã seller đưa lưng về phía mọi người, vặn vẹo tứ chi, khớp xương cứng đờ. Giống như mấy nhân vật sống lại trong các bộ phim kinh dị, gã đột nhiên xoay người, dữ tợn lao đến.

Tất cả mọi người đều đang phòng bị gã seller nên không hề phát hiện đèn trong toa tàu đang lần lượt vụt tắt từ xa.

Loa thông báo nhắc nhở:"Tàu sắp tiến vào đường hầm, các hành khách vui lòng tuân thủ các quy tắc an toàn".

Tàu điện ngầm tiến vào đường hầm sẽ không tắt đèn, càng không có quy tắc an toàn.

Cố Chuyết Cưu run ngón trỏ, hét lớn:"Tất cả mọi người đừng động đậy!".

Lời vừa dứt, đèn trong xe đã tắt ngúm. Bóng tối đặc quánh che mất tầm nhìn, thính giác bị phóng đại lên vô tận. Người trong toa tàu lặng thinh không một tiếng động, gã seller trong khoảnh khắc nào đó cũng đột nhiên trở nên im bặt.

Cố Chuyết Cưu loáng thoáng nghe thấy tiếng "cạch", "cạch", tiếng nọ nối tiếp tiếng kia, cực kỳ đều đặn. Nhưng động tĩnh quá nhỏ, rất nhanh đã bị tiếng leng keng của tàu điện ngầm bao phủ.

Đến khi đoàn tàu rời khỏi đường hầm, ánh đèn sáng lên, Cố Chuyết Cưu còn nghĩ mình đã nghe nhầm.

Ánh đèn sáng ngời rọi xuống, sáng tỏ phản ứng chân thật nhất của từng người. Cố Chuyết Cưu nhanh chóng ghi nhớ phản ứng của bọn họ.

Ông lão duy trì tư thế nhìn lên trần xe. Đôi tình nhân rúc vào cạnh cửa, chuẩn bị tông cửa bỏ chạy bất cứ lúc nào. Người đàn ông say rượu mờ mịt, hiển nhiên vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh xung quanh. Đầu Xanh nắm tay lái xe đạp đứng cạnh một phía cửa xe khác, đám đàn em đứng cách cậu ta ba bước, biểu cảm kinh hoàng.

Mộ Giáng Sương và Nguyên Khinh Bạch đều lộ vẻ mặt ngưng trọng.

Tí tách.

Trong bóng tối, người phụ nữ cứ ngỡ như bị ai đó hắt nước lên người. Cô cúi đầu, nhìn chiếc áo sơ mi đẫm máu đỏ, máu loãng men theo mái tóc, khuôn mặt và váy áo rơi tí tách xuống mặt đất. Nhìn theo hướng mà dòng máu đang ồ ạt chảy ra là gã seller với chiếc đầu không cánh mà bay.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào cổ gã seller, máu thịt đỏ rực và xương dính với nhau, miệng vết rách không đồng đều, chứng tỏ đầu đã bị đột ngột kéo xuống, tứ chi còn đang vặn vẹo muốn bò dậy. Không hiểu sao lại khiến cô nhớ đến lũ gà vịt bị cắt cổ trong dịp tết, cái chết và khát vọng sống mãnh liệt tạo nên sự vặn vẹo cực đoan đến đáng sợ.

Hàm răng cô va vào nhau canh cách, khuôn mặt vặn vẹo như đám gà sắp bị cắt cổ, yết hầu run rẩy dữ dội, chợt bùng phát ra tiếng hét chói tai.