Bạn Dấu Yêu

Chương 2



Treo máy xong, Tân Du tiếp tục ngủ.

Hai giờ sau, Kiều Bình Nhất đến, xách theo túi lớn túi nhỏ đựng rất nhiều đồ, trong đó có một số rất đắt tiền— không phải hắn mua, là hắn tiện tay bòn từ trong nhà ra tới.

Tân Du nhìn thấy có vài bình rượu vang đỏ, “Gì mà mang tới nhiều rượu quá vậy?” Anh không mấy khi uống rượu.

“Ăn Tết chứ gì nữa.” Kiều Bình Nhất nói, “Không chỉ có rượu, còn có đồ ăn nữa nè.” Hắn mở banh miệng hai cái túi nilon bự đầy nhóc đồ cho Tân Du xem, “Mày không biết tao xách đồ lên nhà mày ở lầu 5 mệt tới cỡ nào đâu.” Tân Du ở tòa nhà kiểu cũ, không có thang máy.

“Mày dọn hết nhà bếp của ông ngoại mày hả?”

Từ sau khi cha mẹ Kiều Bình Nhất ly hôn, năm nào hắn cũng ăn Tết ở nhà ông ngoại.

“Không, tao nói đầu bếp lúc mua đồ ăn mua nhiều một chút.”

“Vậy à. Lấy đồ ra trước đi.”

Kết quả lấy ra xong chất đầy một bàn…

Tân Du hơi thấy phiền, “Mày chỉ biết muốn ăn, bây giờ nghĩ coi làm sao xử lý đây.”

Hai người đều biết nấu cơm, nhưng trình độ đều rất bình thường. Muốn đem đống đồ ăn Kiều Bình Nhất mang tới này nấu thành một bữa tối thịnh soạn, bọn họ sẽ phải mất rất nhiều công sức.

Kiều Bình Nhất cười híp mắt, “Nhìn theo công thức, từ từ làm thôi.”

Tân Du thực bó tay, nhưng nghĩ dù sao cũng là ăn Tết, một năm có một dịp, từ từ làm thì từ từ làm.

Từ 2 giờ chiều bọn họ bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn. Rửa rau xắt rau, vừa làm vừa trò chuyện, thời gian trôi qua cũng nhanh, chớp mắt đã hơn 5 giờ, nguyên liệu nấu ăn đã cơ bản chuẩn bị xong.

Kiều Bình Nhất rửa tay, vừa lau khô vừa ngồi xuống nghỉ một lát, “Ai da, eo mỏi nhừ. Làm cái này lượng vận động lớn thật, làm xong khỏi cần đi phòng gym luôn.”

Tân Du liếc hắn, “Vậy về sau thay vì mất thời gian đi phòng gym tập thì mày tới chỗ tao đây nấu cơm đi, tao không thu tiền mày.”

“Ha ha… Nấu cơm cho mày ăn? Đây là đãi ngộ của người chung chăn gối đó nha.” Kiều Bình Nhất đá một cái lông nheo qua anh.

Hai người bọn họ quen nhau từ nhà trẻ, biết tỏng con người của nhau, cho nên nói giỡn cũng không thèm kiêng kỵ gì hết.

Nhằm ngày thường, Tân Du còn có thể độp lại, “Mày nấu cơm cho tốt, đến tối tao sẽ hầu hạ mày chu đáo.” Nhưng mà, tình hình hôm nay hơi khác, tối qua anh nghiên cứu quá nhiều bộ phim người lớn, còn ngoài ý muốn khai quật ra tiềm lực của bản thân, nên bây giờ không có tâm trạng nói giỡn kiểu này.

Kiều Bình Nhất thấy Tân Du hôm nay không giỡn lại, liền hỏi: “Mày không vui hả?”

“Không.”

“Nói nghe cái, mày về Bắc Châu sớm vậy, có phải trong nhà có chuyện gì làm mày khó chịu?”

Tân Du ra ban công lấy cây lau nhà, lau dọn nước văng trên sàn nhà bếp, “Đến tuổi này còn chuyện gì nữa? Hối kết hôn đó mà.”

“À, cái này đúng là rất phiền.” Kiều Bình Nhất gật liên tiếp.

Tân Du cười nói: “Làm như mày hiểu lắm vậy, mày đâu có gì phải lo.”

Kiều Bình Nhất là gay, Tân Du là người đầu tiên biết chuyện này. Kiều Bình Nhất tự mình nói cho anh, nói khi xem phim người lớn mình thích xem đàn ông không thích xem phụ nữ, còn hỏi mình có phải là biến thái không…

Lúc ấy bọn họ vẫn là học sinh trung học, khi đó tiết học giáo dục giới tính ở Thương Thủy nói rất chung chung, internet còn chưa phổ biến, câu hỏi của Kiều Bình Nhất làm Tân Du bối rối: Mày hỏi tao tao đi hỏi ai?

Nhưng ngoài mặt anh vẫn rất bình tĩnh an ủi Kiều Bình Nhất, “Không có sao hết, cái này không có gì nghiêm trọng.”

Cậu nhóc Kiều Bình Nhất yên tâm nhiều, rồi lại trông mong mà hỏi anh: “Mày cũng vậy hả?” Bọn họ là cùng nhau xem phim, đương nhiên không chỉ hai người bọn họ, là một đám nhóc choai choai tràn đầy tinh lực cùng nhau xem.

“Hả?”

“Có phải mày cũng giống như tao…?”

“Không có.” Tân Du phát dục chậm về tâm lý, lúc đó còn không có hứng xem phim người lớn— tuy là sau này anh cũng không hứng thú lắm— nếu so ra, Kiều Bình Nhất cũng không ‘quái đản’ gì hơn anh. Nhưng anh không thẳng thắn như Kiều Bình Nhất, không có ý định trao đổi bí mật với cậu, không muốn nói ra mình vừa không thích xem phụ nữ cũng không thích xem đàn ông.

“Thế à.” Kiều Bình Nhất cúi đầu, rất thất vọng.

Tân Du ôm lấy cậu, “Không có gì ghê gớm đâu, đừng suy nghĩ nhiều.” Rồi lại dặn dò, “Cũng đừng nói cho người khác.” Tuy rằng không hiểu, nhưng theo trực giác cảm thấy việc này bị người khác biết thì không tốt.

Kiều Bình Nhất rầu rĩ nói: “Tao biết rồi.”

Hiện tại, Kiều Bình Nhất đâu còn là cậu nhóc ngờ nghệch năm nào, “Có gì mà tao không hiểu? Tao cũng là bị giục kết hôn đó.”

Hắn đã comeout với trong nhà từ sớm, cụ thể là nói với mẹ hắn— nhà hắn là gia đình đơn thân. Mẹ hắn cũng thoáng nên tiếp nhận rồi, nhưng không đồng ý hắn công khai. Nói cách khác, bà con họ hàng nhà hắn vẫn cho là hắn thích nữ giới như số đông đàn ông khác. Cho nên vừa đến dịp Tết, hắn liền không được thoải mái.

Tân Du không thấy có gì đáng nói, “Mẹ mày không hối mày là được. Những người khác mày quan tâm làm gì.”

“Aiz, tao không tỉnh được như mày…”

Tân Du mỉm cười, quyết định duy trì hình tượng trước mặt thằng bạn thân, lơ đi chuyện phiền não mới phát hiện tối qua.

Kiều Bình Nhất tiếp tục nói: “Hơn nữa mẹ tao cũng giục tao tìm một người để ổn định, nói ăn chơi lắm vào dễ dính bệnh…”

“Ha ha…” Tân Du cười to, duỗi tay vuốt ve đầu chó của Kiều Bình Nhất, “Mẹ mày nói đúng rồi. Ngoan, nghe lời mẹ đi.”

Kiều Bình Nhất hất tay anh ra, “Mày xê ra! Tao đâu có ăn chơi nhăng nhít đâu, đều là đôi bên tình nguyện làm việc theo quy trình, mày có hiểu không hả?”

“Ha ha…” Tân Du bị hắn chọc cười dữ hơn, cười vang không dứt.

Hai người cười đủ rồi, cũng nghỉ ngơi tạm đủ, liền chính thức bật bếp, lại mất hơn hai giờ, rốt cuộc đồ ăn đều hoàn thành xong bưng lên bàn.

Thật không dễ dàng nha, rốt cuộc cũng được ăn.

Kiều Bình Nhất mở một bình rượu vang đỏ.

Bình thường Tân Du rất ít uống rượu, tối đa uống gần nửa ly, không phải do tửu lượng kém mà là do anh hơi dị ứng với rượu. Nhưng dịp Tết này tâm trạng anh không vui, nên mới để cho Kiều Bình Nhất đổ đầy ly.

Ly cạn lại đầy, đầy rồi lại cạn… Cuối cùng, hai người uống sạch hai bình rượu vang đỏ.

Uống say bí tỉ, hai người đỡ nhau về phòng ngủ, lên giường nằm. Một bàn lộn xộn cũng không rảnh dọn dẹp.

Lúc mới đầu hai người đều còn khá tỉnh táo, cùng nhau tán gẫu câu được câu mất, nhưng qua một hồi, men rượu dâng lên, đầu óc bắt đầu lẫn lộn.

Kiều Bình Nhất dùng đôi mắt say lờ đờ nhìn đắm đuối người nằm bên cạnh, “Anh trai đẹp, nhìn anh quen quá nha… Tôi thích hình mẫu như anh đó…” Hắn ôm lấy người ta hôn lên…

Tân Du mơ mơ màng màng, bị hắn hôn một cái, trực tiếp kết nối với cảnh tượng xem trong phim hôm qua: Mình nằm ở trên giường, bên người có anh chàng đẹp trai…

Anh tránh khỏi Kiều Bình Nhất, đè hắn xuống, nhìn kỹ vào, nhưng trước mắt mơ hồ mông lung, không nhìn ra được cái gì rõ ràng.

Kiều Bình Nhất nhấc người lên hôn ngoài miệng anh một cái, sau đó ngã cái ình lại trên giường. Cái nệm bị hắn ngã xuống làm lắc lư, giống chiếc thuyền nhỏ bị gợn nước lay động, hai hành khách trên thuyền bị choáng váng đến bật cười.

Trong tiếng cười, Tân Du đè lại người trước mắt, chậm rãi hôn trở về… Môi lưỡi thơm mềm, hương vị thực tuyệt, càng hôn càng say mê. Càng hôn càng thấy không đủ, cần thiết làm thêm càng nhiều chuyện khiến mình thấy sảng khoái.

Ngày hôm sau, Tân Du tỉnh trước, anh là bị khát quá nên tỉnh, yết hầu nóng ran, mơ mơ màng màng bò dậy uống nước, sau đó nhìn thấy người mình trần trụi, cùng với Kiều Bình Nhất cũng trần trụi y hệt, còn có mấy đốm loang lổ trên drap trải giường…

Sét đánh giữa trời quang… Thật lâu rồi anh chưa bị chấn động như vậy.

Kiều Bình Nhất còn chưa tỉnh, thân thể lộ ra ngoài chăn đầy vết tích loang lổ, có thể vì thân thể không thoải mái, trong lúc ngủ mơ hắn vẫn cau mày.

Tân Du túm chặt chăn, định đắp cho hắn, lại chần chừ, khẽ nhấc chăn lên, muốn nhìn rõ hơn tình trạng thân thể Kiều Bình Nhất… Sau đó nhẹ nhàng kéo chăn lại, lại nhẹ nhàng ngồi qua một bên, mở di động bắt đầu tìm kiếm tin tức.

Tìm xem mấy chục phút, Tân Du cảm thấy mình đã cơ bản hiểu được tình huống…

“Tiểu Kiều? Tiểu Nhất? Nhất Nhất?” Tân Du lay Kiều Bình Nhất nhè nhẹ, qua nhiều năm như vậy— ít nhất trong vòng mười năm nay, lần đầu tiên anh dùng cách xưng hô cùng với giọng điệu và cách thức dịu dàng như vậy để đánh thức Kiều Bình Nhất.

Kiều Bình Nhất bị anh lay hai phút, mới mơ mơ màng màng mở mắt, “Ưm? Sao vậy…” Lại qua một hồi mới tỉnh được chút, hắn định ngồi dậy, “Shhh…” Mình bị xe tông hay sao vậy? Sao mà đau khắp cả người?

“…” Tân Du đỡ lấy hắn, “Mày vẫn nên nằm xuống trước đi.”

Đầu tiên Kiều Bình Nhất tỏ ra khó hiểu, sau đó nhớ tới vài thứ… Tối hôm qua tuy rằng say bí tỉ, nhưng không có say đến không biết trời trăng, hắn vẫn còn có chút ấn tượng về chuyện gì đã xảy ra, “Fxxk!!…” Hắn che lại trán nhỏ giọng chửi lên.

Một lát sau, hắn bỏ tay ra, Không đúng nha, tại sao lại là mình nằm dưới, hắn nghi ngờ nhìn Tân Du, “Đừng nói với tao là mày coi tao là đàn bà nhá?!” Hắn mò trong chăn sờ tình trạng thương tích của chỗ đó, hình như còn đỡ, không quá thê thảm, còn tình hình cụ thể thì phải đi soi gương xem cái mới biết…

Tân Du muốn giải thích một chút, nhưng hình như cũng không biết nói sao cho phải…

Kiều Bình Nhất nói: “Lúc mày sờ vào cảm giác đâu có giống đúng không? Thế quái nào mà mày có thể làm tiếp được? Một thằng trai thẳng dù có uống say cũng không thể làm nổi chuyện cưỡng…”

Tân Du ngắt lời hắn, nghiêm túc sửa lại: “Đồng. Thuận.”

“…” Kiều Bình trợn mắt xem thường.

Tân Du chần chờ một lát, “Tao cảm thấy… Khả năng cao tao là bi (bisexual). Là loại mày chướng mắt nhất ấy.”

“…”

Kiều Bình Nhất từng cùng Tân Du thảo luận rất nhiều lần về đề tài xu hướng giới tính của con người.

Kiều Bình Nhất có quan điểm là: Loại đáng bị kỳ thị không phải là nhóm yêu người cùng giới, mà là đám bi mới đúng. Đám hai đầu cắm đó mới hay lang chạ nhất, mới đáng bị khinh nhất.

Kiều Bình Nhất tắt tiếng một lúc lâu, mới nói: “Tao cho rằng mày là kiểu vô tính (asexual).”

Tân Du nói: “Không tới mức đó, hơi ít nhu cầu chút thôi.”

“Mày nói nghe nhẹ nhàng…”

Hai người im lặng một hồi.

Tân Du nói: “Vậy là, có cần đi bệnh viện không?”

“Không cần!” Kiều Bình Nhất kiên quyết phản đối, sau đó nghĩ đến Tân Du cũng có thể bị thương, “Mày cần đi hả?”

Tân Du lắc đầu, “Cần mua loại thuốc nào?”

“Hả?”

Ánh mắt Tân Du dừng ở phần thân thể bị che dưới chăn của Kiều Bình Nhất.

Kiều Bình Nhất hiểu ý, mặt lập tức nóng bừng, hắn cực kỳ hy vọng mặt mình không đỏ lên, “Lúc trước tao cũng chưa từng sử dụng chỗ đó!!”

Tân Du nói: “Xin lỗi, kỹ thuật của tao không thuần thục.”

“Mày lăn xa thật xa cho tao…” Lần này mặt Kiều Bình Nhất đỏ lên thật, vì bị chọc tức.

Tân Du đi tới khom lưng sờ trán hắn, “Hơi nóng. Mày thiệt tình không biết phải mua loại thuốc nào hả?”

“Không biết. Toàn là tao ở trên, hơn nữa kỹ thuật tao tốt, không cần phải đi mua thuốc!” Kiều Bình Nhất trợn trừng mắt với anh.

Tân Du nói: “Nhưng về phương diện này, dùng loại thuốc nào tốt hẳn phải là thường thức trong giới tụi mày, mày không mua thì cũng phải biết chứ.”

Bị nói không có thường thức, đỉnh đầu Kiều Bình Nhất muốn bốc khói, hắn vùi mặt vào gối đầu, “Tân Du, mày thật là đồ khốn! Lúc này mà mày còn chèn ép tao…”

“…” Tân Du ngồi vào mép giường, dùng tay khẩy tóc Kiều Bình Nhất, ấn đầu hắn lắc nhẹ như mọi khi hay làm. “Đừng tức giận, tao cũng đang rầu lắm.” Anh chưa từng nghĩ tới sẽ lên giường với bạn thân chí cốt của mình, chuyện ngoài ý muốn này phát sinh khiến anh khó mà chấp nhận.

Kiều Bình Nhất hơi nhô mặt ra khỏi gối, liếc mắt nhìn Tân Du, “Mày rầu cái gì mà rầu, người bị đau cũng đâu phải là mày.”

“… Thật ra tao cũng đau.” Tân Du nói.

“…” Nét mặt Kiều Bình Nhất trở nên vi diệu, Hắn cũng ngủ Tân Du sao? Nhưng sao mà không có một chút ấn tượng nào hết… Tiếc ghê nơi.

Tân Du lại không biết Kiều Bình Nhất hiểu lầm, anh nói đau là chỉ cái thứ phía trước của anh bị sử dụng quá mức nên hơi đau. Ngoài cái này ra, cả eo và lưng cũng thấy đau. Anh nghĩ, nấu cơm chưa chắc thay thế được tập gym, nhưng vận động trên giường chắc chắn là được.

Kiều Bình Nhất lật người, cuộn đến bên Tân Du, dùng đầu ủn anh, “Mày có sao không?”

“Hả?” Tân Du không hiểu lắm, nhưng cũng không hỏi, “Tao không có sao.”

“Vậy ha.” Kiều Bình Nhất cho là anh an ủi mình, im lặng một hồi, nói, “Kỹ thuật của tao thật sự tốt lắm đó, tối hôm qua là tại uống say.”

Hả? Tân Du thuận miệng nói theo: “Ừ, dù sao mày cũng luyện nhiều năm như vậy mà.”

“…”