Bạn Gái Hợp Đồng Của Hotboy Trường

Chương 7



7.

May quá, Lục Cẩm không si mê điên cuồng.

Những ngày tiếp theo, tôi và Tống Khanh vẫn duy trì việc show ân ái như cũ, cô ấy cũng không xuất hiện nữa.

Nhưng những nữ sinh có suy nghĩ không an phận với Tống Khanh, ở trong trường, ánh mắt khi nhìn thấy chúng tôi ở bên nhau cũng chuyển từ căm phẫn sang buồn bã, sau đó nhìn mãi cũng thành quen.

Đơn giản mà nói, tôi là bạn gái của Tống Khanh, điểm này dường như đã hoàn toàn được công nhận.

Có vẻ như, vấn đề của Tống Khanh đã được giải quyết triệt để.

Nhưng sao Hạ Tử Tinh một chút phản ứng cũng không có vậy!

Tôi và Tống Khanh thật sự yêu nhau, chuyện lớn như vậy, đừng nói là đến tìm tôi mà đếm cả Wechat cậu ta cũng không liên lạc với tôi, rắm cũng không đánh lấy một cái.

Thế này không ổn rồi.

“Đăng ảnh chụp chung của chúng ta lên vòng bạn bè, cậu ta nhìn thấy nhất định đến tìm cậu.” Tống Thanh đưa ra đề xuất.

“Làm như vậy có hiệu quả không? Chúng ta mỗi ngày đều ở trong trường show ân ái mà chẳng thấy cậu ấy phản ứng gì.” Tôi rất phiền muộn.

“Có thể là mấy ngày nay cậu ta không đến trường nên không thấy. Tôi là con trai, tôi hiểu rõ con trai nhất.”

Tôi nghĩ cũng đúng, hình như, thực sự là từ hôm cậu ấy giả làm bạn trai tôi đi gặp Tống Khanh, nửa chừng cậu ấy nhận được một cuộc điện thoại và từ đó tôi không gặp cậu ấy nữa. Có lẽ nào, cậu ấy thực sự có việc nên không nhìn thấy không?

Vậy là tối đó, tôi liền đăng lên bức ảnh chụp chung của tôi và Tống Khanh, thân mật nắm tay nhau.

Chú thích: “Tống tiên sinh, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn. Trái tim trái tim trái tim.”

Ừm, cái ngữ khí kiêu ngạo này, chắc là đủ để thu hút người khác rồi.

Kết quả ____

Bố: “Rau cải nhà chúng ta có người mua rồi sao?”

Mẹ: “A, Dao Dao, đây là bạn trai con à? Đẹp trai quá, Dẫn về nhà cho mẹ xem nào!”

Tô Ngữ: “Thật đúng là phù sa không chảy ra ruộng ngoài! Dao Dao, làm tốt lắm, mang vinh quang về cho phòng ký túc xá 401 của chúng ta!”

Bạn trai hợp đồng: “Chia sẻ. Lục tiểu thư, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn. Hôn. Bắn tim bắn tim bắn tim."

…….

Chết tiệt, không xong rồi, quên không phân nhóm đặc biệt chỉ cho Hạ Tử Tinh xem rồi!

Bây giờ muốn xóa đi cũng đã muộn…

“Tống Khanh, tôi quên chia nhóm, bố mẹ tôi cũng nhìn thấy rồi.” Tôi vội vàng nhắn tin cho Tống Khanh.

Bạn trai hợp đồng: “Không sao, nếu cần, bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể cùng cậu về nhà gặp chú dì.”

Tôi: “…”

Ý của tôi là vậy sao?

Cứ như vậy, càng ngày càng có nhiều lượt thích và bình luận, đây là lần đầu tiên tôi đăng lên vòng bạn bè mà nhận được nhiều lượt thích và bình luận đến vậy.

Nhưng người đáng lẽ phải nhìn thấy nó nhất, lại không có một chút phản ứng.

Hạ Tử Tinh nhất định là bị mù rồi.

“Tôi cảm thấy, hình như, chúng ta không đủ thân mật, không đủ để cậu ấy coi trọng.” Ngày thứ hai, sau khi Hạ Tử Tinh không có bất kì hồi đáp nào tôi liền nói với Tống Khanh, Tống Khanh đã đưa ra gợi ý thích hợp cho tôi.

“Vậy phải làm thế nào mới thu hút được cậu ấy đây?”

Tôi còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy đôi môi mỏng của cậu ta đặt lên môi tôi…

Chết tiệt, cứu mạng, tôi không thể thở nổi nữa rồi!

Tách.

“Được rồi.” Tống Khanh giơ bức ảnh mới chụp được vừa gửi cho tôi vừa nói, “Gửi trực tiếp cho cậu ta, thế này cậu ta không thể lại trốn không gặp được nữa.”

Tôi vẫn còn chìm đắm trong đôi môi dịu dàng của Tống Khanh, chưa kịp phản ứng.

“Hả? Ừ ừ.”

…..

Tối đó, sau khi về ký túc xá, tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn là nghe theo lời của Tống Khanh, gửi cho Hạ Tử Tinh bức ảnh tôi và Tống Khanh hôn nhau.

Quả nhiên, một phút sau khi tôi gửi bức ảnh đó cho Hạ Tử Tinh, cậu ấy gọi điện thoại đến. Cậu ấy quả nhiên vẫn còn quan tâm tôi! Tôi kích động bắt máy.

“Dao Dao, xem ra mộ phần tổ tiên nhà cậu đang nghi ngút khói thật rồi.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cợt nhả của Hạ Tử Tinh, “Không ngờ tên Tống Khanh kia thực sự bị mù, thế mà lại thích cậu thật. có điều một đại soái ca như cậu ta, cậu phải trông nom kĩ vào đấy. Tôi nghe nói, những cô gái thích cậu ta có thể xếp hàng từ cổng trường đến tận nước Pháp, nói đi, cậu đã dùng bùa gì để mê hoặc cậu ta?”

“Bên kia, nói chuyện điện thoại nhỏ tiếng thôi. Dạ vâng, dạ vâng.”

“Hạ Tử Tinh, cậu đang ở đâu?” Nghe thấy âm thanh từ đầu dây bên kia, tôi thần kinh căng thẳng.

“Tôi đang ở bệnh viện.” Hạ Tử Tinh hình như đã đi đến một chỗ khác, nhỏ giọng nói.

“Hả?”

“Đừng lo, không phải tôi, là Miêu Miêu, hôm đó cô ấy bị ngã gãy chân, thời gian này, tôi đang ở trong bệnh viện chăm sóc cô ấy.”Chẳng trách đã nhiều ngày như vậy mà ngay cả cái bóng của cậu ấy tôi cũng không gặp.

“Có nghiêm trọng không?”

“Vẫn ổn, chúc mừng cậu, độc thân 19 năm, cuối cùng cổ thụ đã nở hoa, đợi Miêu Miêu xuất viện, cậu và Tống Khanh nhất định phải đãi tôi một bữa thịnh soạn đấy, biết chưa hả, nha đầu thối. Được rồi, không nói với cậu nữa, Miêu Miêu hình như đang gọi tôi.”

“Này….”

Tút tút.

Hạ Tử Tinh đã cúp máy.

Nhìn điện thoại trong tay, tôi có thể cảm nhận được, Hạ Tử Tinh vừa nãy gọi điện không có một chút buồn bã nào khi tôi có người yêu. 𝘛hử‎ đọc‎ tr𝘂yện‎ không‎ q𝘂ảng‎ cáo‎ tại‎ ﹍‎ 𝘛rU𝓶𝘛r‎ 𝘂y𝓮n﹒𝙑n‎ ﹍

Vấn đề là, tôi hình như cũng không vì Hạ Tử Tinh không buồn, mà buồn dù chỉ một chút.

Tôi làm sao vậy?

…..

Đêm đó, tôi ngồi ở ban công để gió thổi rất lâu.

Không biết vì sao, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Trong đầu bất giác hiện lên những kí ức tôi và Hạ Tử Tinh cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, cùng nhau tranh giành đồ ăn… vừa xa xăm lại vừa thân thuộc.

Tô Ngữ nhìn ra tâm trạng của tôi không tốt, cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, quay sang hỏi tôi.

Sau khi tôi kể cho cô ấy nghe về cảm nhận của mình, Tô Ngữ cười.

“Cậu ấy à, đây chính là ảo tưởng điển hình của thanh xuân. Thực ra chỉ là cậu và cậu ta từ nhỏ đến lớn đều ở bên cạnh nhau, chưa từng chia xa, cậu liền cho rằng đó là tình yêu.”

Tôi có chút mờ mịt: “Đấy không phải tình yêu thì là gì?”

Tô Ngữ nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Tình thân? Thực ra cậu ta giống như anh trai của cậu phải không?”

Tôi im lặng một lúc, lắc đầu nói: “Không đúng, tôi sinh sau cậu ấy một tháng, tôi là em gái của cậu ấy!”

Tô Ngữ: “…..”

Kỳ thật tôi cũng không biết Tô Ngữ nói có đúng hay không, nhưng khi tôi nghĩ kỹ lại, khoảng thời gian này khi ở bên Tống Khanh, tôi hình như quên mất sự tồn tại của Hạ Tử Tinh.

Lẽ nào, tôi đã phải lòng người khác rồi ư?

Ch.ết t.iệt, hóa ra tôi cũng là một tra nữ.

- Còn nữa -