Bạn Gái Muốn Kết Hôn

Chương 1: Bạn gái muốn kết hôn [Oneshot]



1.

Đoạn Tô Nam sắp kết hôn.

Đào Hạ cuối cùng cũng biết được tin này.

Đêm khuya, Đào Hạ nhìn cô gái bên cạnh mình đã chìm vào giấc ngủ, lặng lẽ rời giường, lấy từ trong túi áo khoác của người yêu có một hộp đựng trang sức nhung màu đỏ được chế tác tinh xảo. Đào Hạ mở chiếc hộp nhỏ không lớn bằng lòng bàn tay của cô, hai chiếc nhẫn kim cương lấp lánh hiện ra trước mắt.

Đào Hạ nhớ lại hàng loạt hành vi bất thường của Đoạn Tô Nam dạo gần đây. Từ hai tuần trước, Đoạn Tô Nam đã hỏi Đào Hạ kiểu váy cưới nào đẹp. Đoạn Tô Nam luôn đi sớm và về muộn, ngay cả khi cô ấy không bận gì cả. Mỗi khi Đoạn Tô Nam nghe điện thoại, cô ấy lại trốn trên ban công và nói chuyện phiếm suốt đêm, và khuôn mặt luôn đỏ bừng khi cúp máy.

Lúc này, Đào Hạ sẽ rời mắt khỏi TV nhìn cô, và giả vờ thản nhiên hỏi: "Chị đang nói chuyện gì mà vui thế?"

"Không có chuyện gì." Đoạn Tô Nam cúi người hôn lên trán Đào Hiểu một cách tự nhiên, "Đừng xem TV quá khuya, rất hại mắt, em đi nghỉ ngơi đi."

Cô vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng Đào Hạ không thể phớt lờ khóe miệng của cô Đoạn Tô Nam đang nhếch lên.

Đào Hạ đã ở với Đoạn Tô Nam nhiều năm, và cô biết rõ mọi sắc thái biểu cảm trên khuôn mặt của bạn gái mình như lòng bàn tay, chưa kể rằng Đoạn Tô Nam không hề có ý định che giấu điều gì, trên mặt cô hiện rõ sự vui vẻ.

2.

Trước đây Đoạn Tô Nam không thích con gái.

Đào Hạ và cô khi còn là nghiên cứu sinh có chung thầy hướng dẫn, và Đoạn Tô Nam là đàn chị của Đào Hạ. Đào Hạ nhớ rằng lần đầu tiên gặp cô ấy, cô ấy đã có bạn trai, là một đàn anh khác thầy hướng dẫn với hai cô. Hồi đó hai người họ đều là trai tài gái sắc nổi tiếng trong trường, không biết có bao nhiêu dân FA phải ghen tị.

Đáng tiếc đôi trai tài gái sắc cuối cùng cũng không thoát khỏi việc chia tay. Khi lễ tốt nghiệp sắp diễn ra, Đoạn Tô Nam vẫn bước đi một cách rạng ngời, thậm chí còn không tham dự tiệc cảm ơn thầy cô hướng dẫn.

Đào Hạ vẫn còn nhớ vị đàn anh không quen biết kia, ở trên bàn rượu uống hết chén này đến chén khác, lúc say bí tỉ thì ôm đầu khóc rống, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng trên mặt, trông vô cùng khổ sở. Cuối cùng, đàn anh say đến mức nằm trên bàn rượu, miệng liên tục gọi tên của Đoạn Tô Nam.

Lúc ấy Đào Hạ cảm thấy đàn anh thật đáng thương, đồng thời ở trong lòng lại khẽ vui vẻ.

Đào Hạ có một bí mật đã giấu kín trong lòng bấy lâu nay và cô chưa từng nói cho ai biết. Cô thích Đoạn Tô Nam, hay đúng hơn thì là yêu thầm.

3.

Đào Hạ biết với Đoạn Tô Nam thì lần đầu tiên hai người gặp nhau là vào tháng chín, tháng nóng nhất và ẩm ướt nhất ở thành phố Thương Dương. Năm đó, Đào Hạ là sinh viên năm nhất vào trường nhập học, và người đầu tiên đưa đón cô là Đoạn Tô Nam.

Ngày hôm đó là ngày trước khi đổ mưa, một cơn gió cũng không có, điện thì bị cúp, ai cũng cầm quạt tay hoặc lấy tạm sách vở quạt cho đỡ nóng, nhưng vẫn không ngăn được mồ hôi nhễ nhại, tóc bết cả vào khuôn mặt. Chỉ có một người là Đoạn Tô Nam, ăn mặc đơn giản, áo sơ mi trắng, quần jean và giày thể thao, đứng yên ở cổng trường đọc sách, một nửa mái tóc dài được buộc lại thành một búi nhỏ, phần tóc còn lại xõa tung trước trán, sạch sẽ và tươi tắn, như thể toàn bộ cơ thể cô ấy được bao quanh với một làn gió mát.

"Xin chào, chị tên là Đoạn Tô Nam." Đoạn Tô Nam đóng sách lại và đưa tay về phía Đào Hạ kèm theo một nụ cười.

Đôi tay đó của Đoạn Tô Nam mảnh mai như ngọc, Đào Hạ lo lắng đến nỗi đổ mồ hôi khắp lòng bàn tay. Cô đang mang theo hai chiếc vali lớn, cô có thể cảm nhận được hạt mồ hôi trên trán mình đang lăn dài trên má. Đào Hạ từng có thể trang điểm thêm để mình lúc này trông đỡ xấu hổ hơn. Cô thầm khinh bỉ bản thân tại sao lại bôi phấn lên mặt sau khi thoa xong kem nền BB. Cô rút một tay đang cầm vali rồi lau mồ hôi lên chiếc váy mới mua của mình, sau đó mới rụt rè nắm lấy bàn tay trông như chưa từng dính khói bụi.

"Chào chị, em là Đào Hạ."

Đây là lần đầu tiên Đào Hạ tự giới thiệu mình trước mặt Đoạn Tô Nam, cô muốn quay lại tát mình không biết bao nhiêu lần: Sao mày không trang điểm đậm hả?

Nhưng đối với Đào Hạ, lần đầu tiên cô nhìn thấy Đoạn Tô Nam còn sớm hơn lúc này rất nhiều.

4.

Lúc trước, Đào Hạ cũng không rõ xu hướng tính dục của chính bản thân. Đến khi cô học THPT, thấy các bạn cùng lứa đều giấu bố mẹ vụng trộm yêu đương thế là Đào Hạ cũng cảm thấy mong chờ.

Mối tình đầu của Đào Hạ là một cậu bạn ngồi cùng bàn với cô, cao ráo, gầy và trông gọn gàng, sạch sẽ. Khi đó, cả hai đều tham gia vào đội tuyển vật lý của trường, thường cùng nhau thảo luận về các câu hỏi của đề luyện, dần dần quen biết lẫn nhau. Sau đó cậu ta đã ngỏ lời tỏ tình với Đào Hạ.

Đào Hạ cũng không có cảm tình đặc biệt gì với con trai, nhưng thấy các bạn nữ xung quanh đều yêu thích, cô cũng đồng ý thử xem như nào.

Nam sinh kia ngoài mặt đối xử với Đào Hạ rất tốt, nhưng thực ra là một thằng lăng nhăng, chơi trò bắt cá hai tay với Đào Hạ và một cô gái khác cùng khối. Cô gái kia biết chuyện này sớm hơn Đào Hạ, nên đã chặn Đào Hạ lại trên đường và tạt một chai nước khoáng vào người cô.

"Đồ không biết xấu hổ, lại đi dụ dỗ bạn trai của người khác!" Cô gái buông ra những lời này rồi bỏ đi.

Đồng phục trường THPT của Đào Hạ khác với các trường khác, không phải là đồng phục thể thao mà là đồng phục đồng phục blazer, nam sinh mặc quần tây, nữ sinh mặc váy ngắn, những đôi chân trắng nõn lấp ló trong khuôn viên trường vào mùa hè tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

Thời tiết cuối hè đầu thu vẫn còn nóng nực, Đào Hạ không mặc áo khoác đồng phục, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng ở phần thân trên, cô gái kia lại cầm chai nước suối tạt lên người Đào Hạ, chiếc áo sơ mi bị ướt nên có thể nhìn xuyên qua và bám dính lên cơ thể cô ấy, thỉnh thoảng có vài học sinh đi qua chỉ chỏ vào Đào Hạ.

Con gái tầm mười sáu mười bảy tuổi là độ tuổi có lòng tự trọng cao nhất, Đào Hạ hoảng sợ khoanh tay lại, cố gắng che đi phần ngực gần như không mảnh vải che thân của mình. Phản ứng đầu tiên của là xong rồi, về sau không còn mặt mũi đi học ở cái trường này nữa.

Sau đó, có một cái gì đấy được khoác lên trên đầu Đào Hạ, cô được bao phủ trong một bóng râm.

Đào Hạ hoảng sợ ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy một cô gái đang đứng trước mặt, đang nheo mắt cười với cô, "Cậu không sao chứ?"

Cô gái sạch sẽ đẹp đẽ đạp xe leo núi, chân đi giày thể thao màu trắng bước trên mặt đất, ống quần duỗi thẳng đến cực điểm, lộ ra mắt cá chân trắng nõn đẹp đẽ. Cô gái quay đầu lại với mặt trời và cười rất tươi.

"Không... không sao cả "Đào Hạ ngẩn người nhìn cô.

"Vậy thì tốt rồi." Cô gái với làn da trắng nõn gật đầu, khoác túi xách bên hông, đạp chân lên bàn đạp, nhanh chóng đạp xe chạy ra ngoài.

"Này! Đồ của cậu!" Đào Hạ hét lên trong khi nắm lấy chiếc áo mà cô gái vừa để trên đầu mình.

"Cho cậu đấy." Cô gái chào mà không quay đầu nhìn lại.

Mãi cho đến khi bóng lưng cô gái kia biến mất trong đám đông, Đào Hạ mới lật miếng dán thêu tên bên trong cổ tay áo đồng phục.

"Đoạn Tô Nam." Đào hạ lẩm bẩm vuốt ve ba chữ đó.

Sau đó, cô nhận thấy rằng Đoạn Tô Nam hình như đang mặc một chiếc quần tây đồng phục. Cũng phải thôi, nếu đi xe đạp đến trường thì mặc váy sẽ rất bất tiện.

Đào Hạ cuối cùng vẫn chuyển trường, trước khi đi "bạn trai cũ" của cô đến xin lỗi một cách lúng túng.

"Đào hạ, mặc dù tớ có lỗi với cậu, nhưng cậu hãy tự hỏi bản thân xem đã từng thích tớ bao giờ chưa?"

Đào Hạ cười chế nhạo, "Ít nhất thì tôi không có bắt cá hai tay trong khi hẹn hò với cậu."

Sau này, dù Đào Hạ đã quên đi của cậu ta trông như thế nào, nhưng cô vẫn luôn nhớ đến nụ cười của Đoạn Tô Nam trong ánh sáng.

Đến khi cô thực sự có thể xác định được xu hướng tính dục của mình, rồi nghĩ đến chuyện này, cô luôn cảm thấy mối tình đầu của mình không phải là cậu bạn cùng bàn rẻ rách mà là một cô gái mặc áo trắng đạp xe leo núi.

Mặc dù lúc đó Đoạn Tô Nam đến tên cô còn không biết.

5.

Sau khi tốt nghiệp cao học, Đào Hạ vào làm việc ở một công ty nằm trong top 500 quốc gia tại thành phố Thương Dương. Ai có thể ngờ rằng sau khi bước vào, tổ trưởng của cô ấy đi hóa ra lại là Đoạn Tô Nam.

Ngay cả Đoạn Tô Nam cũng không thể tin được mà cười nói "Tiểu Hạ, xem ra chúng ta thật sự là có duyên."

Đào Hạ vui mừng đến mức không nói được lời nào, chỉ biết gật đầu lia lịa như một con ngốc.

Đoạn Tô Nam có lẽ là đàn chị giỏi nhất thế giới, vì đã dạy cho Đào Hạ mọi thứ trong tay. Ký túc xá mà công ty sắp xếp cho Đào Hạ tình cờ lại ở dưới lầu của Đoạn Tô Nam, hai người là chị em học cùng trường, trước đây có quan hệ thân mật, sau khi tốt nghiệp lại có duyên như vậy nên cả hai thành đôi chị em thân thiết tâm đầu ý hợp.

Sau đó đến sinh nhật của Đào Hạ, cô ấy không gọi cho bất cứ ai trong công ty, trừ Đoạn Tô Nam. Căn hộ của Đào Hạ còn có những người bạn cùng phòng khác, không tiện lắm, nên hai người mua rượu và đồ ăn để ăn mừng ở phòng Đoạn Tô Nam.

Sau ba lần uống rượu, Đào Hạ đã hơi say, mặt đỏ bừng giống phát sốt, trên đỉnh đầu như có hơi nước bốc lên.

Mượn men say, cô cười hỏi: "Đàn chị, chị với đàn anh... chia tay như thế nào?" Nói xong, cô còn nấc một cái khá lớn.

Đoạn Tô Nam giật lấy ly rượu trên tay Đào Hiểu, cau mày nói: "Không được uống nữa, em say rồi."

"Em không có!" Đào Hạ dựa vào bên cạnh Đoạn Tô Nam ôm bình rượu, mùi rượu phun lên khuôn mặt trắng như ngọc, "Đàn chị, nói đi." Cô dựa vào cánh tay của Đoạn Tô Nam, xoa xoa như thể muốn lấy lòng.

"Em thật sự muốn biết sao?" Đoạn Tô Nam cầm ly rượu cười nửa miệng.

"Ưm!" Đào Hạ hung hăng gật đầu

Đoạn Tô Nam cười, đặt ly rượu xuống.

Một giây tiếp theo, Đào Hạ cảm thấy có thứ gì đó ấm áp phủ lên môi mình, và khuôn mặt phóng to của Đoạn Tô Nam xuất hiện cách mắt cô chưa đầy 5cm.

Mềm quá...

Đào Hạ không kìm được thè lưỡi liếm môi Đoạn Tô Nam.

Đồng tử của Đoạn Tô Nam đột nhiên co rút lại, ôm chặt lấy đầu của Đào Hạ, và lưỡi của cô vượt qua ra hàm răng của Đào Hạ, đi vào vào trong miệng rồi khuấy đảo.

Đào Hạ chỉ cảm thấy đau và tê ở đáy lưỡi. Cô chưa học cách thở trong khi hôn, và hai người lại tách ra, oxy trong phổi của Đào Hạ đã cạn kiệt, nên cô chỉ có thể ôm ngực và hít một hơi thật sâu.

"Bây giờ em đã biết chưa?" Đoạn Tô Nam hỏi.

Đào Hạ nhìn vào đôi mắt đang cười của Đoạn Tô Nam, trên khuôn mặt vốn đã ửng đỏ như bầu trời lúc hoàng hôn, lại xuất hiện thêm hai đám mây đỏ rực rỡ.

Dù trong lòng đang ngập tràn trong niềm vui nhưng cô vẫn giả vờ dè dặt hỏi: "Biết... biết gì cơ..."

Đoạn Tô Nam khẽ cau mày đau khổ thở dài, "Chị thích em, Tiểu Hạ."

6.

Đào Hạ nhớ lại quá khứ của mình với Đoạn Tô Nam, nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của Đoạn Tô Nam, cô đặt chiếc hộp đựng trang sức lại vào túi áo khoác của Đoạn Tô Nam.

Đoạn Tô Nam từng không thích phụ nữ.

Đào Hạ đã hồi hộp chờ đến ngày này, đợi Đoạn Tô Nam nói với cô ấy, "Chị xin lỗi, chúng ta chia tay đi, chị chuẩn bị kết hôn."

Đoạn Tô Nam vẫn không nói ra những lời này, Đào Hạ đã ở bên cô nhiều năm như vậy, cho dù Đoạn Tô Nam không nói ra, cô cũng có thể tự mình tìm ra manh mối.

Đào Hạ nằm bên cạnh giường và cẩn thận hôn lên trán của Đoạn Tô Nam.

"Tạm biệt, Tô Nam."

Cuối cùng, cô không thể kìm nén được quá nhiều nỗi buồn trong lòng, Đào Hạ đau đớn cố ngăn những giọt nước mắt tuôn rơi, nhưng cô không thể ngăn được.

Người phụ nữ này, cô đã yêu thầm cô ấy tám năm, sáu năm bên nhau, mười bốn năm, cô làm sao có thể buông tay.

"Tạm biệt, Tô Nam." Đào Hạ lại hôn cô một lần nữa.

7.

Đào Hạ cuối cùng cũng rời đi.

Trong lòng vẫn lưu luyến Đoạn Tô Nam, cô lang thang không mục đích trên đường — sau khi rời khỏi Đoạn Tô Nam, cô không còn nơi nào để đi.

Đoạn Tô Nam bây giờ đang làm gì nhỉ? Cô ấy hẳn rất biết ơn mình nhanh nhạy nhận ra, không cần phải làm cho mọi việc trở nên khó xử. Dù sao thì hai người vẫn còn làm chung công ty, có muốn tránh mặt nhau cũng khó.

Không còn mối tình mười bốn năm, Đào Hạ cảm thấy rất khó chịu, đi lang thanh trên đường, mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.

Đào Hạ đi ngang qua một cửa hàng áo cưới.

Cô nhớ tới những kiểu váy cưới khác nhau mà Đoạn Tô Nam đã cho cô xem trong khoảng thời gian này, vì vậy cô dừng lại bên ngoài bức tường kính của cửa hàng đồ cưới nhìn tất cả các loại váy cưới rực rỡ bên trong với vẻ ngưỡng mộ.

Nếu như Đoạn Tô Nam mặc những bộ váy cưới này, cô hẳn sẽ là cô dâu đẹp nhất thế giới.

Tiểu thư, tiến đến xem một chút đi, hôm nay mới đến một kiện áo cưới, là đến từ quốc tế nổi danh nhà thiết kế hàng hiệu tử, ngài khẳng định sẽ thích! Mắt sắc cô bán hàng lưỡi rực rỡ hoa sen, liền lôi khuyên đem Đào Hạ làm tiến trong tiệm.

"Cô ơi, vào xem thử đi. Hôm nay vừa có một chiếc váy cưới mới. Đây là thương hiệu lớn đến từ nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế. Cô chắc chắn sẽ thích nó!" Cô bán hàng có ánh mắt sắc sảo, miệng lưỡi thuyết phục Đào Hạ đi vào cửa hàng.

"Không... không cần..."

Lời từ chối yếu ớt của Đào Hạ hoàn toàn bị phớt lờ, cô bị ấn ngồi xuống trước gương trang điểm, ngồi xuống, chuyên viên trang điểm nhanh chóng thoa kem và phấn trên mặt cô. Đào Hạ ngồi ngơ ngác, bối rối trước những gì xảy ra đột ngột.

Khoác lên mình bộ váy cưới cầu kỳ được làm thủ công, Đào Hạ được đưa đến địa điểm tổ chức hôn lễ trong tình trạng choáng váng.

Mình không phải là... bị bán đấy chứ?! Đào Hạ cuống đến mức sắp khóc, xong rồi, bây giờ phải làm sao đây...

8.

Hôn lễ diễn ra trong một lâu đài cổ điển theo phong cách thời trung cổ, Đào Hạ bước lên cỗ xe nạm đá quý như một công chúa, người chờ cô ở điểm đến không phải là hoàng tử mà là một công chúa cao quý khác.

Đoạn Tô Nam cũng đang mặc váy cưới, đứng bên ngoài xe ngựa, thanh lịch đưa bàn tay đeo găng tay màu trắng dài đến khuỷu tay ra trước mặt Đào Hạ.

"Bước xuống nào, công chúa của tôi."

"Tô Nam? Không phải chị..." Đào Hạ cầm lấy tay của Đoạn Tô Nam bước xuống xe ngựa và nhìn xung quanh, "Chuyện này... chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

"Tiểu Hạ, kết hôn với chị đi." Đoạn Tô Nam mở hộp trang sức mà lần trước Đào Hạ đã nhìn thấy, cầm lấy một chiếc nhẫn, đeo vào ngón áp út bên trái của Đào Hạ.

Đào Hạ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương trên tay, nhất thời không tiêu hóa được sự thật trước mắt, "Nhưng không phải chị chuẩn bị kết hôn sao?"

"Đúng vậy." Đoạn Tô Nam đặt một chiếc nhẫn khác vào lòng bàn tay của Đào Hạ, "Với em."

Đoạn Tô Nam cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đào Hạ, "Tiểu Hạ, đeo nhẫn cho chị, cả đời này em sẽ là của chị, em có sợ không?"

Đào Hạ run rẩy đeo chiếc nhẫn cùng kiểu vào ngón áp út tay trái của Đoạn Tô Nam, nghẹn ngào nói: "Sợ chị thì em là con cún con."

9.

Vậy là, vào ngày Đào Hạ vì đau khổ đã bỏ nhà đi, Đoạn Tô Nam vẫn tìm ra cô và nắm tay cô dẫn về nhà.

Kể từ đó, công chúa và công chúa sống một cuộc sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!