Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 13: Bao nuôi



Bảo Vy đi ra khỏi vũ trường thì nhận được điện thoại của Hạ Lê. Từ đầu dây bên kia phát ra giọng nói dễ thương mềm mại nhưng Bảo Vy nghe ra được sự không bình thường.

“Chị Bảo Vy, em tình cờ gặp một người bạn cho nên...”

Hạ Lê ngập ngừng giây lát. Bảo Vy liền tiếp lời cô: “Được rồi, chị sẽ tự đoán xe về. Em không cần ngại.”

Hạ Lê khẩn trương nói: “Không, không, chị không cần tự đón xe đâu. Em đã nói tài xế đến đưa chị về. “

“Ớ...”

Từ đầu giây bên kia Hạ Lê kêu lên một âm thanh nhỏ và được nén lại. Bảo Vy hiểu ý liền nói: “Chị hiểu rồi, cám ơn em.”

Sau khi cúp máy, chiếc xe của Hạ Lê liền đậu trước mặt cô. Cô quen mặt tài xế nên cũng vui vẻ bước lên xe.

Chiếc xe cao cấp lao nhanh trên đại lộ Los Angeles sáng đèn rực rỡ. Thành phố này cũng như rất nhiều thành phố lớn ở Mĩ, chưa bao giờ ngủ về đêm. Do vừa uống chút rượu nên Bảo Vy thấy đầu hơi ngà ngà, cô tựa đầu vào cửa kính xe suy nghĩ mông lung.

Hình ảnh xấu xa của Phan Ưng Túc nằm giữa mớ hỗn độn trong đầu cô ngày càng hiện rõ. Cô không tiếc lần đầu tiên dành cho hắn, bởi vì từ nhỏ cô đã thích hắn. Đồng ý lấy hắn thì cô cũng biết tấm thân này cũng sẽ chỉ dành cho hắn. Nhưng mà tại sao, tại sao hắn phải dùng cách đó để có được? Có được rồi lại đem chuyện đó ra để đả kích cô? Hắn thật ra xem cô là cái gì?

Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống khuôn mặt lần đầu trang điểm phấn son. Nhìn qua kính chiếu hậu, cô thấy mình xinh đẹp nhưng lại rất thê lương. Nếu có một điều ước, cô sẽ ước chàng béo năm đó trở lại. Chàng béo sẽ vì cô mà hết lần này đến lần khác chịu thiệt nhưng chưa bao giờ dám giận cô. Chàng béo mà ngày xưa đã không ngần ngại trèo lên cây xoài để lấy con diều cho cô khiến bản thân té gẫy chân cũng không trách cô một lời. Chưa bao giờ Bảo Vy nghĩ Ưng Túc có thể làm gì đó gây hại đến mình cho đến sau đêm đó. Trong lòng cô có biết bao nhiêu là hụt hẫng lẫn bi ai. Cảm giác thất vọng về người trong lòng còn khó chịu hơn là bị từ chối tình cảm.

Theo sau chiếc xe của Hạ Lê là một chiếc xe thể thao cao cấp màu xanh dương dạ quang của hãng McLaren, dòng siêu xe mới nhất của giới thượng lưu. Đôi mắt người đàn ông híp lại mang theo hàn khí lạnh băng. Đôi mày nam tính cũng vì sự lạnh lẽo trong lòng mà nhăn lên thành đường ném dữ tợn. Miệng anh ta không ngừng lẩm bẩm: “Nhanh như vậy đã có người bao nuôi cô ta sao?”

Người đàn ông vẫn giữ khoảng cách nhất định với chiếc xe sang trọng trước mặt, nhưng trong lòng anh thực sự chỉ muốn đăm vào nó. Ấn nút mở cửa kính, tay trái gác lên thành cửa xe, ngón tay anh đặt nhẹ lên chóp mũi suy nghĩ: “Ai là người đã bao nuôi cô ta?”

Nghĩ đến đây đôi mày anh lại nhíu chặt: “Khốn kiếp! Cô ta lại dám để cho người đàn ông khác chạm vào người.” Tuy miệng chửi thầm như vậy, nhưng khi nghĩ đến chuyện đó thì lòng anh lại điên tiết không chịu được. Tay anh nắm chặt vô lăng, cảm giác mất mác cứ ngày một tăng lên khi nghĩ đến cảnh Bảo Vy cùng người đàn ông khác làm ra chuyện đó. Anh nhắm mắt cô không nghĩ nữa nhưng miệng lại mắng tiếp: “Dâm phu, *** phụ! Để ông bắt được sẽ xé xác hai đứa mày.”

Chiếc xe dừng trước cửa của khu nhà Crescent, đúng với cái tên của nó, tòa nhà này được xây theo hình vòng cung bao quanh khu vườn nhỏ để đảm bảo vị trí của các căn hộ đều có được ánh sáng nhiều nhất. Bảo Vy đặc biệt thích thiết kế thông minh hiện đại mà lại ôn hòa với thiên nhiên của tòa nhà này. Chỉ khi về nơi này cô mới có cảm giác an toàn giữa thành phố xô bồ.

Bảo Vy cảm ơn tài xế xong thì một mình bước xuống xe đi vào nhà. Cô không biết phía sau cô là ánh mắt sắc lạnh và nụ cười nhếch môi của Ưng Túc.

Sau khi thấy Bảo Vy đi vào nhà, xác định không có thêm người nào đi cùng thì tự nhiên lòng anh như được cởi trói. Anh ấn nút gọi cho Đoàn Nam Phong. Đầu dây bên kia rất nhanh có tiếng trả lời. Ưng Túc không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề một cách sốt ruột và khẩn trương.

“Nam Phong, tòa nhà Crescent của tập đoàn cậu có khách hàng nào tên Phương Bảo Vy không?”

Đoàn Nam Phong liền nói: “Mấy chuyện nhỏ như vậy mình không nhớ nổi. Ngày mai sẽ nói giám đốc Nellis gửi báo cáo cho cậu.”

Ưng Túc lại nói tiếp: “Nói với cấp dưới của cậu, tìm cho tôi một căn hộ cạnh căn hộ của khách hàng Phương Bảo Vy. Nếu bán rồi thì dùng giá cao gấp năm lần mua lại cho tôi.”

Đoàn Nam Phong nhếch môi cười như đoán được chuyện gì đó nhưng với tính cách tế nhị, anh không hỏi thêm, chỉ vững chắc đồng ý với Ưng Túc: “Được rồi, không thành vấn đề.”

Từ ngày Bảo Vy dọn đi, Ưng Túc trước sau chỉ ngủ trong căn phòng của cô. Anh không hiểu sao anh lại làm như vậy, chỉ đơn giản là rất muốn ở nơi này. Đêm nay cũng như vậy, sau khi tắm rửa anh lại leo lên cái giường cô từng nằm qua, một tay gác lên trán, một tay sờ sờ chỗ nằm bên cạnh.

Nhiều khi anh cứ tự hỏi khi trưởng thành Bảo Vy là một cô gái như thế nào? Cô có còn kiêu ngạo như lúc nhỏ hay không? Nếu cô thực sự đơn thuần và vẫn còn có lòng kiêu ngạo thì tại sao lại chịu nhận tiền của gia đình anh? Chưa kể còn có học bổng tiến sĩ kia, lại cũng là từ mẹ anh mang về cho cô. Phải chăng khi lớn lên ai cũng sẽ thay đổi. Bảo Vy cũng không ngoại lệ. Cô cũng sẽ vì tiền mà đến với anh cũng như những phụ nữ khác. Nghĩ đến đây, mắt anh hiện lên tia chán nản. Nhưng ngay sau đó, rất nhanh anh lại nghĩ: “Nếu đã như vậy, tại sao phải nhất định ly hôn? Tại sao phải bỏ anh? Tại sao một chút quyền lợi ly hôn cũng không lấy?”

Hàng đống câu hỏi hiện ra trong lòng khiến anh phải mất ngủ. Dù cố nhắm mắt anh vẫn cứ nhìn thấy hình ảnh ngày hôm nay của cô. Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt ráo hoảnh lướt qua anh không chút do dự. Dáng người của cô được bộ đầm gợi cảm bao bọc càng khiến anh nhớ đến đêm hôm đó. Cảm giác ấy đau đáu trong lòng khiến anh không sao ngủ được. Anh lăn qua lộn lại vài cái liền thấy cơ thể có phản ứng. Đây cũng không phải lần đầu tiên kể từ sau đêm đó, hình ảnh của cô cứ như vậy chiếm lấy tâm trí anh, hành hạ dục vọng của anh.

Anh đưa tay lấy điện thoại, tìm một lượt trong danh bạ. Những cô gái trước giờ hấp dẫn được anh đều nằm trong một nhóm, lướt qua hơn trăm cái tên cũng không thấy ai là anh thực sự muốn cho đêm nay. Những đêm trước còn có thể là miễn cưỡng phát tiết nhưng đêm nay người phụ nữ chết tiệt kia lại ăn mặc như vậy xuất hiện trước mặt anh. Làm sao anh có thể tìm được người nào qua nổi đây? Đêm nay không giải quyết, anh sống thế nào đến sáng mai?

Nghĩ đi nghĩ lại, anh liền nhớ đến một cái tên. Đúng, chính là cô ta. Vì cô ta đến đây chọc tức Bảo Vy mới khiến cô một hai đòi ly hôn với anh. Chính là vì cô ta cho nên bây giờ cô ta phải chịu trách nhiệm.

Nghĩ vậy Ưng Túc liền bước xuống giường mặc quần áo rồi lái xe nhanh đến nhà cô tình nhân mà hắn đã bao nuôi bốn tháng nay. Tâm trạng hắn lúc này có phần bớt buồn phiền vì chuyện của Bảo Vy, thậm chí có phần hứng thú khi sắp gặp nhân tình mà lâu nay hắn đã quên bẵng đi.