Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 5: Đánh ghen



Cuộc sống ở Mĩ của cô, nói sướng không sướng, nói khổ không khổ. Ngày nào cũng như ngày nào, nhẹ nhàng bình ổn trôi qua với công việc bận bù đầu từ sáng đến tối. Tiền làm thêm ở bệnh viện cũng không tệ, cộng với tiền học bổng nghiên cứu sinh thì cô cũng tích lũy được một ít.

Em gái cô luôn động viên cô rằng: “Chị hai à, “anh nghiện” đó không đụng vào chị thì chị nên mừng mới đúng. Nghĩ đến cảnh anh ta làm bẩn người chị thôi em đã nổi hết gai óc lên. Ẹ... chưa kể anh ta từng chạm qua bao nhiêu phụ nữ. Chị không tởm sao? Chị Hai à, chị nên cầu khấn để ba năm này trôi qua nhanh, sau đó về nước với em và ba mẹ. Em nhớ chị lắm!”

Lời Bảo Hân nói cũng không sai nhưng dĩ nhiên em gái cô còn nhỏ sẽ không thể hiểu hết được tình cảm trong lòng cô. Cô không phải là yêu thích hắn điên cuồng sâu đậm nhưng dù sao cũng là có tình cảm từ lâu. Còn hắn thì một chút thành ý muốn ở bên cô cũng không có, nói chi đến tôn trọng hay tiến đến những chuyện khác. Điều này khiến cô thấy hụt hẫng và trống trải.

Cô biết Ưng Túc không thích cô, cô cũng không thèm khiến hắn để ý đến mình, càng không hỏi tại sao hắn đối với cô như vậy. Nếu có thể, cô ước được như lời Bảo Hân nói, mong hắn xem cô như không khí để cô trải qua ba năm học ở Mĩ, sau đó... Nghĩ đến đây cô lại thở dài. Sau đó thì sao? Trở về nước hay tiếp tục làm không khí trong cái biệt thự này? Cô không biết làm sao cho tốt.

Với tính cách lạc quan, cuối cùng cô cũng chậc lưỡi nói thầm: “Dù sao cũng mới ba tháng, chuyện ba năm để ba năm nữa hãy tính.” Dẫu sao cuộc sống bây giờ cũng không tệ, không sợ chết đói, cũng không cần ngủ ngoài đường, làm “không khí” cũng không có gì mất mặt. Cốt là muốn an phận nhịn nhục sống qua ngày, nhưng trời không chiều lòng người, một ngày thời tiết xấu hơn thiên tai, nhân tình mà Ưng Túc bao nuôi bên ngoài lại vác mặt tìm đến cô.

Bảo Vy hoàn toàn vô cảm khi nhìn thấy cô ta. Cảm giác ghen là hoàn toàn không có. Lý do đơn giản là cô không biết cô nên ghen với ai và vì cái gì để ghen.

Nhẹ hớp ngụm trà hoa thơm lừng, gương mặt cô bình thản nhìn cô gái trước mặt. Cô gái này chỉ tầm mười tám tuổi, là một cô gái người da trắng chứ không phải cô gái Việt Nam hôm trước gặp ở Sở Tư Pháp. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng cô nàng này xấc xược có thừa. Cô ta vừa nói vừa khích Bảo Vy.

Lần đầu: nhịn.

Lần thứ hai: nhịn.

Lần thứ ba, đối phương chưa kịp mở miệng thì tách trà nóng trên tay cô rơi trọn vào người cô ta. Bảo Vy nhẹ đặt tách trà xuống bàn hững hờ nói: “Còn làm mất thời gian của tôi nữa thì sẽ không chỉ là trà.”

Cô gái ấy kinh ngạc nhìn Bảo Vy, có lẽ cô ta không ngờ Bảo Vy dám làm như vậy. Bảo Vy khoanh tay trước ngực, lườm cô ta bằng ánh mắt sắc nhọn. Hai người đấu mắt với nhau tầm mười giây thì

Ưng Túc bước vào. Cô ta như con mèo nhỏ quỳ xuống sàn vừa cầu vừa xin Bảo Vy. Bảo Vy nhìn màn “khổ tâm kế” trước mặt bằng đi mắt khinh thường chán ghét. Rồi cô lại dời tầm mắt qua Ưng Túc. Hắn tháo khăn choàng bằng lụa cao cấp đang đeo trên cổ lau đi nước trên người cô gái. Hắn thương xót cầm bàn tay đỏ hoét của cô lên nhìn, rồi hết lớn: “Thím Lý, mang thuốc trị bỏng đến đây.”

Từ đầu chí cuối cô lẳng lặng quan sát. Từ lúc bước vào, hắn thật xem cô là vô hình, trong mắt hắn chỉ có cô tình nhân này.

Cô im lặng quay đi nhưng hắn không cho phép. Hắn lao đến giữ lấy tay cô, bắt cô phải nói rõ vì sao dám đánh tình nhân của hắn.

Bảo Vy chỉ đơn giản trả lời: “Tôi không biết cô ta là ai, nhưng ai dám xúc phạm tôi. Tôi sẽ không bỏ qua.”

Lực nắm của cổ tay gia tăng mấy phần sức, trong mắt Ưng Túc lại tăng thêm mấy phần lửa giận: “Không bỏ qua chính là dùng cách man rợ này để cư xử? Tôi đang hoài nghi xem cô có phải là người có giáo dục hay không?”

Bảo Vy trừng mắt nhìn hắn, dùng hết sức rút tay ra khỏi tay hắn: “Phan Ưng Túc, anh dám nói tôi vô giáo dục?”

Lúc này thím Lý bước vào, nhẹ nhàng đi đến chỗ Ưng Túc đưa thuốc. Lúc quay đi không quên e dè nhìn sang cùm tay sưng đỏ của Bảo Vy, nhíu mày lo lắng.

Ưng Túc quay sang bôi thuốc cho cô tình nhân bé nhỏ của hắn, không quên buông cho cô một câu: “Nếu cô được giáo dục tử tế, hãy sống cho văn minh. Còn không thì cút về cái làng quê nghèo hèn, mông muội của cô.”

Lời này nói ra như con dao lạnh lùng chặt đứt “an phận tuyến” của cô. Ưng Túc đã quên rằng, từ nhỏ lòng tự trọng của Bảo Vy đã rất cao. Một câu xem thường của bạn bè trong lớp đã khiến cô cho bọn họ sáng mắt bằng cách vượt lên hạng Nhất của lớp. Sau đó còn thăng liền hai lớp. Một câu phân biệt giữa dân tỉnh và dân thành phố đã khiến Bảo Vy trong năm năm lấy bằng thủ khoa đại học Y khoa. Trong khi những sinh viên khác là sáu năm rưỡi đến bảy năm. Nay với câu nói này của anh đã khiến máu Bảo Vy sôi trào. Ý định rời khỏi hắn liền xuất hiện trong đầu cô. Hơn nữa cô còn muốn ra đi thật oanh liệt. Nghĩ vậy, bàn tay Bảo Vy liền nắm chặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay hằn lên những vết đỏ sậm. Ánh mắt cô sôi trào lửa giận, cô căm giận người đàn ông trước mặt mình. Hắn dám chê bai và chà đạp nơi hắn và cô sinh ra. Bình thường hắn vô cùng kiệm lời với cô. Vậy mà vì cái con ranh con trước mặt mà hắn buông ra một câu dài như vậy chỉ để sỉ nhục cô.

“Phan Ưng Túc! Nơi nào có anh sẽ không có tôi.” Bảo Vy nén từng lời tức giận này trong lòng, cố nuốt cho trôi cục tức, ráng nhịn không nói ra. Ưng Túc nói ra lời này cũng biết mình quá đáng, hắn liền muốn đến phân bua gì đó nhưng nhìn hai mắt trừng to của Bảo Vy cùng sắc mặt doạ người của cô thì hắn cũng chỉ đành dừng ý nghĩ này lại.

Sau khi hắn đưa cô tình nhân của mình rời đi, Bảo Vy liền lên mạng tìm hiểu quá trình ly hôn ở Mĩ. Đáng buồn cười ở chỗ là cô chỉ vừa nhận giấy đăng ký kết hôn tuần trước mà thôi. Cả đêm hôm đó Ưng Túc cũng không quay lại. Bảo Vy cũng thức gần trọn đêm nhưng không phải để cô nhớ hắn hay nghĩ ngợi linh tinh mà là lập kế hoạch ly hôn. Mọi thứ xong xuôi, cô liền cười mãn nguyện, đóng máy tính lại, đi ngủ.

Mấy ngày sau, Ưng Túc cũng quay về nhà. Bảo Vy liền như biến thành con mèo bị cắt hết móng, bẻ hết răng. Cô biết mẫu phụ nữ Ưng Túc thích cho nên đã “hóa trang” y như vậy. Cô không nổi giận, không móc mỉa hay tỏ thái độ không vui gì. Ngược lại còn mỉm cười niềm nở, vui vẻ nói cười chào hỏi. Cho nên khi vừa về nhà, hắn còn nghĩ mình đi nhầm nhà.

Cô giúp hắn cởi áo khoác, vào bếp lấy nước chanh cho hắn, lấy khăn ấm cho hắn lau mặt... Nói chung là hầu hạ rất tốt mà không cần tiền boa.

Phan Ưng Túc lần đầu trong đời thấy Bảo Vy như vậy thì cũng thích thú nhìn xem cô định giở trò gì. Theo như kinh nghiệm của hắn thì tối nay cô nhất định bò lên giường hắn. Lúc đó, hắn sẽ một phát đá bay cô ra khỏi phòng để dẹp đi tính kiêu ngạo của cô. Nhưng hắn đã đoán nhầm rồi, Bảo Vy không bao giờ dùng thể xác làm cách cho nên đêm đó dù rằng Ưng Túc ở lại nhà nhưng cô lại chuyển sang phòng khác để ngủ. Điều anh không ngờ nhất chính là Bảo Vy giả vờ tiếp cận anh để anh không để ý mà gắn máy quay phim siêu nhỏ vào ví tiền, khóa dây nịt và mũi giày của anh. Thậm chí còn lén lấy chìa khóa mở cửa xe hơi để đặt máy ghi hình vào đó.

Sáng hôm sau thức dậy thì Bảo Vy đã không còn như tối qua nữa. Cô trở lại làm chính mình. Bởi vì chỉ cần một đêm giữ hắn ở nhà là quá đủ để hành động. Cô không muốn phí sức diễn thêm kịch nữa làm gì.

Lúc hắn bước xuống nhà thì cô đã đi làm từ hai tiếng trước. Hắn nhíu nhíu mày vẫn không hiểu chuyện gì, nghĩ không ra nên đành bỏ qua. Cho đến một ngày không xa, Vương Minh Kỳ gọi điện cho hắn và nói là Bảo Vy đã nộp đơn ly hôn lên tòa án thì Ưng Túc vẫn ung dung nói: “Tôi không ký tên là được rồi.”

Vương Minh Kỳ thở dài nói: “E là không được, bởi vì vợ của cậu có đầy đủ chứng cớ cậu ngoại tình.”

Ưng Túc hốt hoảng nhíu mày hỏi lại: “Chứng cớ gì?”

Vương minh Kỳ liền nói: “Hơn mười đoạn băng quay lén “chuyện đó” của cậu. Tư thế nào cũng có, màu da nào cũng có và nơi nào cũng có. Rõ hơn phim bom tấn, thật hơn phim thời sự. Tôi chỉ xem thôi cũng đã phục cậu rồi...”

Vương Minh Kỳ chưa nói hết câu thì Phan Ưng Túc đã đấm mạnh nắm tay xuống bàn, tức giận phun ra một câu: “Chết tiệt! Cô ta dám đặt bẫy tôi. Minh Kỳ, cậu phải biết tôi không thể ly hôn với cô ta lúc này. Ba tôi chắc chắn sẽ nổi giận. Chuyện ở công ty chưa ngả bài. Tôi không muốn ngay cả ba tôi cũng quay lưng với tôi.”

Vương Minh Kỳ nhẹ kéo nút thắt cà vạt qua lại cho dễ thở nhưng vẫn khó khăn nói: “Ưng Túc, vụ này mình không cãi nổi. Có trách hãy trách vợ cậu quá sắc bén. Tớ chắc chắn tòa án sẽ xử cho hai người li hôn rất nhanh.”

Sau khi cúp điện thoại, Ưng Túc mệt mỏi ngã lưng vào ghế ở phòng làm việc, tự dưng trong lòng cảm thấy rất phiền não, miệng anh liên tục lẩm bẩm: “Phương Bảo Vy, cô giỏi lắm! Dám chơi tôi thảm như vậy. Tôi không cho cô nếm mùi thì tôi gọi cô là mẹ... của con tôi”. Những chữ sau hắn liền hạ giọng, nói thêm vào nên rất nhỏ, gần như là lẩm bẩm.

Phan Ưng Túc đầu đầy diệu kế để Bảo Vy rút đơn ly hôn. Nhưng cuối cùng lại chọn ngay cách ngu ngốc nhất. Đó chính là chiếm đoạt Bảo Vy.

Đúng như lời của Vương Minh Kỳ, tòa án không có lý do để không xử vụ này ly hôn. Mặc cho Phan Ưng Túc tốn bao nhiêu tiền, vận dụng bao nhiêu quan hệ thì tòa án cũng không có lý do không tiếp nhận vụ kiện, càng không có lý do để Bảo Vy thua kiện.

Trước ngày lấy được quyết định ly hôn, cô dọn dẹp sạch sẽ phòng ốc và mang tất tần tật những thứ thuộc về mình ra đi. Cô quyết không lưu lại chút vết tích nào ở nơi này, cũng như trong cuộc đời hắn. Cuộc hôn nhân hoang đường giữa cô và Phan Ưng Túc cứ như vậy êm đẹp mà kết thúc sau gần sáu tháng mạnh ai nấy sống.

Có nằm mơ cô cũng không ngờ mọi thứ chỉ mới bắt đầu.