Bản Tôn Không Giữ Khí Tiết Tuổi Già

Chương 4



Muốn Tống Thiên Thanh tu luyện tâm pháp mới, vậy tự nhiên phải nhanh chóng giải quyết vấn đề kinh mạch trì trệ của hắn, Khương Uyển đợi một ngày, chớp mắt lại đến đêm khuya.

Khương Uyển: "..."

Không thể không hoài nghi ông trời có phải đang muốn trêu đùa cô hay không.

Canh ba ban đêm, Khương Uyển lại gõ cửa phòng đồ đệ mình.

Lần này cửa phòng nhanh chóng mở ra.

Khương Uyển nhìn thoáng qua quần áo và mái tóc chỉnh tề của hắn, có chút kinh ngạc: "Ngươi còn chưa ngủ? "

"Còn chưa có." Chuẩn xác mà nói, hắn chuyên môn chờ nàng tới, không nghĩ tới lại thật sự chờ được.

Khương Uyển bỏ qua ánh mắt mang theo nghi vấn của hắn: "Vậy vừa vặn, vi sư đến thay ngươi khơi thông kinh mạch."

Tống Thiên Thanh: "...."

Khơi thông kinh mạch? Nàng ba lần bảy lượt đêm khuya tới đây, chính là vì muốn khơi thông kinh mạch cho hắn???

Điều này chắc chắn là không hợp lý. Tống Thiên Thanh tự nhận mình là người tâm rất bẩn, tin tưởng chắc chắn chuyện xảy ra khác thường tất có yêu dị, hành động này của Huyền Ngọc nhất định có âm mưu. Tâm thần hắn căng thẳng, thoạt nhìn vẫn là một đồ đệ ngoan ngoãn tôn sư trọng đạo: "Đa tạ sư tôn. "

Trước khi đến Khương Uyển đã cẩn thận tra cứu qua phương pháp khơi thông kinh mạch, cũng để cho linh lực lưu chuyển trong kinh mạch bản thân vài tuần, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng, bởi vậy đan dược đều là lấy tốt nhất, dù sao nàng cũng nhiều lắm.

"Ăn cái này trước." Khương Uyển đưa cho hắn một viên đan dược, "Sau khi ăn xong ngồi xếp bằng, mở kinh mạch ra, không nên kháng cự linh lực của ta. "

Tống Thiên Thanh âm thầm đem viên thuốc kia lật qua lật lại kiểm tra nhiều lần, nhưng mặc cho hắn kiểm tra như thế nào cũng chỉ là một viên ngọc linh đan cực phẩm, nói một câu giá trị bằng cả một toà thành cũng không quá đáng, nếu không có nàng, lấy thân phận tiểu tử nghèo hiện giờ của hắn vô luận như thế nào cũng không dùng nổi.

Vấn đề kinh mạch trì trệ kiếp trước đã tra tấn hắn hồi lâu, nhưng hôm nay...

Tống Thiên Thanh do dự một chút, vẫn là đem đan dược nuốt vào trong bụng.

Ngọc Linh Đan Phủ vừa vào miệng liền hóa thành một cỗ nước ấm chảy vào kỳ kinh bát mạch của hắn, Khương Uyển lại ném tới một bình đan dược: "Đây là Cố Nguyên đan, nếu cảm thấy kinh mạch không cách nào thừa nhận liền ăn một viên. "

Tống Thiên Thanh mở ra nhìn, không thể nghi ngờ lại là một bình cực phẩm đan dược.

Khương Uyển vẫn chưa cho hắn nhiều thời gian suy nghĩ, bàn tay đặt lên vai hắn, linh lực bàng bạc trong khoảnh khắc liền tràn vào kinh mạch của hắn. Nàng nhịn không được nhíu mày —— tình huống kinh mạch trì trệ của hắn vượt xa tưởng tượng của nàng.

Nếu nói kinh mạch của người bình thường là dòng sông chảy xiết, vậy kinh mạch của Tống Thiên Thanh chính là đường cao tốc vào ngày nghỉ lễ, bị va số những phương tiện giao thông chen chúc làm chật kín đường, cơ hồ có thể xem như là một mối tơ vò.

Khương Uyển theo bản năng cảm thấy không ổn, nhưng việc này cô thật sự là không có kinh nghiệm, cũng chưa từng thấy qua tình huống kinh mạch của người khác, bởi vậy cũng không chắc đây có phải là mình nghi thần nghi quỷ hay không.

Trong kinh mạch của hắn có thể linh lực lưu chuyển địa phương thật sự quá hẹp hòi, Khương Uyển không thể không đem linh lực thu bó thành thêu hoa châm thô kỹ, chậm rãi ở trong kinh mạch của hắn khai phá.

Đây là một công trình lớn, chờ Khương Uyển khơi thông kinh mạch xong, thời gian đã trôi qua hơn một canh giờ. Nàng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền ngạc nhiên phát hiện sắc mặt Tống Thiên Thanh đã tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi to bằng hạt đậu theo tóc đầu lưu lại, lưu lại một đống nước trên mặt đất.

Khương Uyển lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được, dùng linh lực sinh sôi xông ra kinh mạch tuyệt đối là một chuyện vô cùng thống khổ. Thống khổ như vậy, nhưng thiếu niên mười bốn tuổi này lại có thể nhịn xuống không nói một tiếng, toàn bộ quá trình không bị nàng phát hiện một tia khác thường, đây là nghị lực tuổi hắn nên có sao?

Sắc mặt của hắn quá khó coi, Khương Uyển suy nghĩ một chút lại xuất ra một quả Ngọc Linh đan, ngón tay khẽ đẩy viên đan dược kia đi vào trong miệng hắn.

Ngọc linh đan này chính là một vị thuốc ôn thuần nhất, Tống Thiên Thanh nhất thời cảm thấy trong kinh mạch đau đớn như đao cắt giảm bớt không ít. Hiện giờ linh lực của hắn vận chuyển thông suốt không trở ngại, hắn cũng có thể xác nhận Khương Uyển tuyệt không có lưu lại tai họa ngầm cho hắn.

Tâm tình hắn phức tạp nhìn Khương Uyển một cái, nghĩ thầm chẳng lẽ nàng thật lòng muốn làm sư tôn của hắn?

Nhưng kinh mạch của hắn trì trệ, nguyên nhân cùng người thường rất khác nhau, chẳng lẽ lấy tu vi của nàng cũng phát hiện không được sao?

Nhưng mà vô luận Tống Thiên Thanh quan sát như thế nào, trên mặt Khương Uyển cũng không có một tia vẻ mặt khác thường.

Hắn yên lặng nắm cổ tay mình, không biết là nên may mắn là nàng không phát hiện ra không ổn hay là nên tuyệt vọng vận mệnh của mình không cách nào lay động.

Khương Uyển cũng không biết những suy nghĩ này của hắn, chỉ cảm thấy tính tình Tiểu Tống kiên nhẫn nhịn đến mức này, nói vậy có thể luyện tốt "Ngọc Thanh Huyễn".

"Nếu đã tốt thì vi sư sẽ không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa." Nàng vỗ vỗ bả vai Tống Thiên Thanh, "Nhớ cần cù tu luyện."

Tống Thiên Thanh nhìn theo nàng rời đi, chỉ cảm thấy nàng thậm chí có chút cao hứng.

Nàng ta đang hạnh phúc vì cái quái gì vậy???

- -------------------

Thời gian chớp mắt đã đến ba ngày sau đó.

Tống Thiên Thanh đương nhiên không nghe Khương Uyển nói tu luyện.

Quyển "Ngọc Thanh Huyễn" kia hắn cẩn thận xem qua, quả thật là một quyển tâm pháp tinh diệu hiếm có, càng khó có được rất thích hợp với hắn, nhưng mà so với tu luyện, hắn hiện tại càng muốn biết Huyền Ngọc sẽ trừng phạt hắn như thế nào.

Khương Uyển nhìn Tống Thiên Thanh trong vô tội lại mơ hồ lộ ra một tia hợp lý khí tráng, nhịn không được lại lặp lại một lần nữa: "Không luyện???"

"Đệ tử ngu dốt." Tống Thiên Thanh nói.


Khương Uyển trăm triệu lần không nghĩ tới mấy ngày trước còn rất nhu thuận tiểu đồ đệ lại phản nghịch không hề có dấu hiệu.

"Ngươi có khó khăn gì khác? Nói ra để người làm sư phụ như ta nghe một chút." Khương Uyển cố gắng quan tâm đến hắn.

"Đệ tử cũng không có khó khăn gì khác." Tống Thiên Thanh một bộ dáng dầu muối không vào.

"Tống Thiên Thanh." Khương Uyển trầm mặt xuống, lần đầu tiên gọi hắn tên đầy đủ, "Ngươi còn nhớ rõ ta đã nói rồi, nếu là không thể hoàn thành là có trừng phạt? "

"Đệ tử cam nguyện nhận phạt." Tống Thiên Thanh tuyệt đối không trốn tránh, đây chính là mục đích của hắn.

Khương Uyển bị lời nói của hắn dứt khoát nghẹn lại.


Nhất thời lại không phân biệt được là loại nào càng bi thảm hơn.

Ban đầu cô ấn định thời hạn ba ngày cho Tống Thiên Thanh cũng chỉ là sợ hắn kéo dài, chỉ cần hắn luyện thật tốt là ba ngày không luyện xong, cô cũng không định thật sự phạt hắn, nhưng một chút không luyện liền thuần túy là vấn đề thái độ.

"Đã như thế, vi sư là tất yếu phạt ngươi." Vừa dứt lời, tay nàng nhanh hơn đầu óc thi triển ra một đạo thuật pháp.

Khương Uyển nhất thời hoảng sợ, nàng hiện giờ cũng có tu vi Nguyên Anh, Tống Thiên Thanh làm sao chịu đựng được một kích của nàng! Nhưng thuật pháp đã không cách nào triệu hồi, Khương Uyển chỉ có thể trơ mắt nhìn một đạo linh quang kia đang đánh trúng Tống Thiên Thanh, mà hắn cũng giống như là bị dọa choáng váng, ngay cả trốn cũng không tránh một chút.

Nhưng ngay sau đó, sự kinh hách của cô biến thành rung động, ngay sau đó hai vai không kiềm chế được mà run rẩy, tiếng cười cũng càng lúc càng lớn, cười thẳng đến khom lưng xuống.

Tống Thiên Thanh đương nhiên sẽ không trốn, hắn nhắm hai mắt lại, đã chuẩn bị tốt chịu đựng thống khổ, vô luận là ác độc trừng phạt cỡ nào, hắn đều có thể thừa nhận.

Nhưng mà thống khổ trong dự đoán không đến, ngược lại cảm nhận được một tia ấm áp quỷ dị.

Tống Thiên Thanh trong lòng kỳ quái, chậm rãi mở hai mắt ra.

...... Rất cao. Đó là cảm giác đầu tiên của hắn.

Tuy rằng hắn mới mười bốn tuổi, nhưng vóc dáng vẫn luôn phát triển rất nhanh, cũng không thấp hơn Khương Uyển bao nhiêu, hắn chưa bao giờ cảm thấy nàng cao lớn như vậy.

Trong lòng Tống Thiên Thanh dâng lên một tia dự cảm không rõ.

Hắn muốn hỏi nàng đây là chuyện gì xảy ra, nhưng vừa ra khỏi miệng lại là một tiếng sữa, giống như làm nũng trăm chuyển ngàn hồi "ầm ĩ".

Tống Thiên Thanh: "..."

Tống Thiên Thanh: "!!! "

Tống Thiên Thanh lần đầu tiên cảm nhận được, cái gì gọi là hoảng sợ.

Hắn muốn quay đầu nhìn mình, lại phát hiện mình phảng phất như không có cổ, hơi động một chút liền thập phần khó khăn.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!!!!!

Khương Uyển nhìn một loạt động tác này của hắn, càng cười đến thở không nổi, cô bỗng nhiên lại cảm thấy thu đồ đệ vẫn rất thú vị, hơn nữa trong nháy mắt nghĩ ra một trăm lẻ tám phương pháp trừng phạt sau này có thể thực hiện.

Đợi nàng cười đủ rồi, mới rốt cục đại phát từ bi lấy ra một cái gương, ngồi xổm xuống giơ lên trước mặt Tống Thiên Thanh.

"Tự mình xem một chút đi." Ý cười trong giọng nói của cô cũng không nén được.

Gương trong vắng phản chiếu rõ ràng hình ảnh phản chiếu của Tống Thiên Thanh bây giờ.

Bộ lông trắng như tuyết, thân thể tròn trịa, còn có đôi mắt đen nhánh ướt sũng...

Tống Thiên Thanh trong lòng kinh hãi, thiếu chút nữa không ngất đi.

Đời trước đời này của hắn cộng lại, cũng không có yếu ớt như vậy, phẫn nộ như vậy.

Nên làm thế! Chết đi!! Huyền! Ngọc!

Nàng ta thậm chí còn cười! Dám bến hắn thành một con hải cẩu!

Trong lòng Tống Thiên Thanh nhất thời không cách nào khắc chế nổi suy nghĩ đến một trăm lẻ tám loại phương pháp khi sư diệt tổ.

Hắn bắt đầu ghét vị tiên tôn này, vị tiên tôn này quả thực rất đáng ghét!