Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi

Chương 19: Ngoại truyện



Edit: Thỏ

Có một ngày, Lương Thiếu Đông và Khương Tự cùng ngồi ở sofa xem TV. Khương Tự theo thói quen mà vuốt cơ bụng người yêu, đang vuốt ve thì đột nhiên hỏi. “Đông Đông, nơi này có thể có em bé không?”

“…” Lương Thiếu Đông giả vờ đứng dậy.

“Em đi đâu?”

“Lấy thuốc cho anh.”

Khương Tự bèn chồm qua ôm lấy Lương Thiếu Đông, hôn hít lên cổ anh. “Sinh em bé cho anh nhé, Đông Đông.”

“… Cái đệch.”

Ba ngày sau, Lương Thiếu Đông dẫn một bé gái trắng nõn, đáng yêu, ngây thơ và bụ bẫm về nhà.

Khương Tự nhìn gương mặt của đứa bé hao hao với Lương Thiếu Đông, trong lòng cuộn lên sóng to gió lớn, đầu óc rơi vào hỗn độn thật sự. Nhất thời hắn không nói nên lời.

Chỉ thấy Lương Thiếu Đông ngồi xổm nói với đứa bé bằng chất giọng dịu êm. “Kỳ Kỳ, gọi cha nuôi.”

Bé gái hô to một tiếng với anh: “Cha nuôi!”

Trong đầu Khương Tự có thứ gì đó vừa cắt đứt.

Lương Thiếu Đông thấy tình hình không ổn bèn vội vàng xoay người ôm lấy bạn trai, hôn một cái: “Đây là cháu gái của thím em, em nhận làm con gái nuôi, thím cũng chịu rồi. Không phải anh muốn có con sao?”

Bánh răng trong não Khương Tự dần chuyển động, hắn nhìn chằm chằm đứa bé, giọng nghi ngờ: “Vì sao… Nó lớn lên giống em như vậy?”

“Thật không?” Lương Thiếu Đông hôn Kỳ Kỳ một cái, cười bảo. “Giống em thì lanh lợi, đúng không Kỳ Kỳ?”

“Quá đúng!” Kỳ Kỳ hôn phát lên mặt anh.

Khương Tự trợn mắt, hắn đâu còn thời gian để bận tâm chuyện khác nữa. Hắn kéo Kỳ Kỳ rời khỏi Lương Thiếu Đông, sau đó muốn lao bổ vào lòng anh nhưng lại bị anh nhanh chóng né sang chỗ khác, không cho hắn thực hiện ý đồ. Anh lạnh lùng nói: “Kỳ Kỳ ở nhà chúng ta hai tháng, nếu anh làm nó sợ, xem em trừng trị anh ra sao!” Dứt lời còn không thèm nhìn Khương Tự, Lương Thiếu Đông ôm đứa bé vào phòng.

Sắc mặt Khương Tự đen như nhọ nồi.

***

Sáng sớm, Kỳ Kỳ ngồi trên đùi cha nuôi, hết sức chăm chú mà xem hoạt hình Cừu vui vẻ. Khương Tự ngồi tựa vào vai Lương Thiếu Đông, hắn có cảm giác địa vị của mình đang bị con oắt kia khiêu chiến.

Giờ cơm trưa, trên bàn bày đủ thứ món ăn. Nào là sườn xào chua ngọt, cá chép giấm đường, gà rút xương và mấy món linh tinh mà con trẻ thích. Cũng may Kỳ Kỳ không cần ai đút, nó tự cầm lấy muỗng và ăn uống ngon lành.

Mặt khác Khương Tự chỉ gặm rau xanh, trên đỉnh đầu mây đen giăng kín.

Sau khi ăn xong Kỳ Kỳ muốn ngủ trưa, Lương Thiếu Đông bèn ru nó ngủ.

Khương Tự nũng nịu nói: “Đông Đông, anh cũng muốn ngủ trưa.”

Lương Thiếu Đông chỉ chỉ vào phòng ngủ bọn họ, tiếp theo làm động tác im lặng.

“Em ru anh ngủ đi mà.” Khương Tự trông vô cùng tội nghiệp.

Lương Thiếu Đông trợn trắng mắt.

Khương Tự nổi giận rồi! Hắn hoang mang xoay vài vòng trong phòng khách, quyết định tối nay sẽ không nhường nhịn nữa. Hắn phải giành lại Lương Thiếu Đông!

Tối đến.

“Cha nuôi, con sợ tối.” Kỳ Kỳ vừa khóc vừa thở hổn hển. “Con muốn ngủ với cha!”

Lương Thiếu Đông quay sang nhìn Khương Tự.

“Nghĩ.cũng.đừng.nghĩ.” Những lời này là Khương Tự dành cho Kỳ Kỳ.

Sau đó Kỳ Kỳ khóc ầm lên. “Con… muốn về nhà! Con nhớ mẹ!”

Khương Tự lập tức đứng dậy cầm chìa khóa xe.

“Ngồi xuống! Để chìa khóa lại!” Lương Thiếu Đông thật sự đau đầu, thật vất vả đứa bé mới ngủ yên, hắn lại chọc cho nó rống.

“Anh làm lẫy gì đó? Rõ ràng anh muốn có con.” Lương Thiếu Đông bước tới ôm lấy Khương Tự đang hờn dỗi, tiếp theo môi lưỡi quấn quýt, anh trao hắn một nụ hôn sâu.

Khương Tự giành quyền chủ động, hôn anh đến điên cuồng. Tựa như muốn nuốt Lương Thiếu Đông vào bụng và hôn đến hạ bộ anh cứng lên.

“Ngày mai… Đưa nó trở về…” Khương Tự thở dốc.

“Không được… Ưm….”

“Nó đi, hoặc là mình đi, em chọn một.” [Chơi gì khôn vậy, sao không phải nó đi hoặc anh đi =))))]

“…”

Lương Thiếu Đông bất đắc dĩ mà phong kín môi bạn trai, cứ thế đem người ôm vào phòng ngủ.

Có một số việc, ở trên giường vẫn giải quyết tương đối dễ dàng.

Trải qua một đêm va chạm giao lưu, Khương Tự đối với Kỳ Kỳ không còn cảm giác kỳ thị ra mặt nữa. Hắn quyết định đổi phương án khác, đó chính là đánh lạc hướng Kỳ Kỳ.

Khương Tự ném cho Kỳ Kỳ một chiếc máy tính bảng, bên trên hiện lên một loạt chuyên mục hoạt hình dành cho trẻ em. Nào là Cừu Vui Vẻ, Chú Gấu Boonie, Bảy anh em Hồ Lô. (Lương Thiếu Đông: “….Đừng nhìn em.) Ước chừng xem hết đống hoạt hình này cũng còn lâu lắm.

Lương Thiếu Đông một tay đỡ eo một tay dọn dẹp bàn ăn bừa bộn (do Kỳ Kỳ làm đổ cơm), sau đó nhìn đến một lớn một nhỏ ngồi đằng kia. Một lớn xem TV, một nhỏ chơi máy tính, Lương Thiếu Đông cảm thấy bầu không khí trong nhà hòa thuận, anh rất hài lòng.

Khương Tự phe phẩy cái đuôi đến gần anh, cầu ôm cầu xoa đầu cầu hôn hôn các thứ. Lương Thiếu Đông nhẹ nhàng đẩy hắn sang một bên, rồi anh ngồi cạnh đứa cháu mình. “Kỳ Kỳ đang xem gì đó?”

“Xem đồ chơi ạ.” Kỳ Kỳ cũng không ngẩng mặt lên.

Gì?

Lương Thiếu Đông vừa thò đến gần đã thấy… Ông đệch, còn tưởng rằng đang xem Cừu vui vẻ. Đây là gì? Taobao? Thật đúng là mẹ nó đang xem đồ chơi, nhìn thấy cái nào liền ấn bỏ vào giỏ hàng cái đó, nó thêm hơn 200 món vào giỏ hàng!

Kính koong — —

Lúc này ngoài cửa vang lên giọng nói. “Chuyển phát nhanh đây ạ!”

“A! Đồ chơi của con đến rồi!” Kỳ Kỳ hưng phấn nhảy khỏi sofa, muốn đi mở cửa. Lương Thiếu Đông dở khóc dở cười nhìn Khương Tự. “Anh dạy nó dùng Taobao à?”

Khương Tự cười khinh khỉnh: “Đâu, kia là anh đặt mua sextoy qua mạng.”

Vẻ mặt Lương Thiếu Đông chính là… Bó chiếu.

Cũng phải, Kỳ Kỳ có mua sắm cái gì đâu. Đứa trẻ ngây thơ cho rằng bỏ vào giỏ hàng đồng nghĩa với mua hàng, vừa mở cửa nó đã vội hỏi nhân viên chuyển phát nhanh: “Chú à, bên trong là đồ chơi của cháu?”

Người nhân viên nhìn hóa đơn chuyển phát nhanh, nét mặt có hơi vi diệu. “Cái này… Chú không biết nữa, cháu hỏi cha mẹ cháu đi.”

Lương Thiếu Đông mặt dày bước qua ký nhận, sau đó đá Khương Tự đi, tự tay ôm đứa trẻ về phòng.

Kỳ Kỳ vẫn luôn miệng hỏi: “Cha nuôi, khi nào đồ chơi của con mới có?”

“Cha nuôi, sao cổ cha đỏ hồng?”

“Sáng nay cha nuôi còn ngủ nướng trên giường, xấu hổ quá đi mất!”

“Đông Đông, khi nào mình thử hàng mới đây em?” Khương Tự hưng phấn vác thùng ‘đồ chơi’ vào phòng, suýt chút nữa đụng ngã con bé.

Kỳ Kỳ: “Oa oa, con muốn mẹ… Chú hư quá… hu hu…”

Lương Thiếu Đông mệt mỏi nói: “Đừng khóc…”

Đệch, vẫn nên đưa nó về nhà sớm thì hơn.

Còn như vậy nữa anh phát rồ là cái chắc.

— —

Thỏ nghĩ nếu có con trai mà đứa con do Đông Đông sinh ra thì Khương Tự sẽ đội con và đội vợ lên đầu, vì đó là con ruột của họ =))))