Bạn Trai Của Nữ Thần Hoá Ra Lại Thích Tôi

Chương 4: Tâm sự tuổi mới lớn



Ánh nắng giữa buổi ban trưa chiếu nhè nhẹ qua những tán lá, hòa vào làn gió se lạnh. Mặc dù mặt trời đã tỏa những tia nắng, xuống muôn vạn cõi trần nhiều hơn buổi sáng, tiết trời đã ấm lên rất nhiều, nhưng vẫn không thể làm mất đi cái giá lạnh của mùa đông.

Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, hòa cùng ánh nắng giữa buổi ban trưa. Khiến cho cô gái nhỏ đang rét run cầm cập, trong quán cà phê đang bật lò sưởi ấm áp, vậy mà Nhã Kỳ lại phải ra ngoài đường đi về trong tiết trời giá lạnh.

Hai hàm răng cô đập vào nhau, gương mặt ửng đỏ. Trước đây, cô vẫn hay cười nhạo anh là kẻ trăng hoa, hết hút hồn các cô gái khiến họ phải chia tay bạn trai mình, để có thể tới với anh.

Thế mà lúc này, trông cô có khác gì anh đây chứ! Giả làm người thứ ba, khiến cho họ phải chia tay với bạn trai mình. Thì ra, tật khốn nạn cũng có thể lây qua đường tình bạn.

Chàng trai tuấn tú đuổi theo cô ở phía sau, bóng lưng hai người quấn quýt bên nhau mãi không rời, có thể nói là rất giống với một cặp trời sinh vậy.

"Đợi tao với chứ, sao đi nhanh quá vậy?"

"Người thứ mấy rồi vậy?"- Nhã Kỳ tỏ vẻ không quan tâm, cô quay sang hỏi anh.

"Không nhớ nổi nữa, có thể là nhiều lắm chăng?"

Câu trả lời chẳng có đầu có cuối của anh, cũng có thể nói là mang rất nhiều hàm ý. Cái vẻ mặt cười cười nói cho có ấy, cô cũng thừa biết là chẳng có tình cảm gì với họ rồi. Vậy mà cứ phải dính vào yêu đương mới chịu.

Tính cảm như cái kim trong bọc, cứ từ từ đâm chồi, khiến cho người ta cảm giác được sự đau nhói cũng rất tê dại, thứ phiền phức không ai muốn có. Nhưng khi được nếm thử, lại mong muốn được thử thêm lần nữa.

Nhã Kỳ vừa đi vừa huýt sáo líu lo, cô vui vẻ nhảy nhót khắp nơi, trông như đứa trẻ mới được ba dẫn đi dạo, vậy nên rất vui phải chạy tung tăng tìm ra thứ mới mẻ vậy.

Lần nào anh đi mua sắm với cô cũng vậy, trông cô rất hứng thú giống như là mua đồ cho bản thân vậy. Cũng phải, đồ anh mua thì sớm muộn gì cũng thành đồ của cô mà thôi.

"Nè, nhà tao hết đồ ăn rồi!"

"Thì thôi, đừng ăn nữa!"- Nhã Kỳ lập tức trả lời:

"Nói vậy mà nghe được à, cái con nhỏ này?"- Trạch Dương giận dữ, hét lớn vào mặt cô.

Nhã Kỳ cũng chẳng nói thêm gì nhiều, cô chỉ đi tới và chỉ vào siêu thị ở gần đó. Con nhóc này, đã nghiện rồi lại còn ngại, nó không thèm ăn thì còn ai thèm ở đây nữa chứ. Chắc nó cũng muốn đi mua lắm mà ra vẻ với anh đây mà.

"Vậy vào đó mua nha!"- Trạch Dương nhếch mép lên cười, tạo thành một vòng cung bảy phần khinh bỉ, ba phần trêu đùa.

Cô liền gật đầu đồng ý, vừa mới bước vào tới nơi. Nhã Kỳ đã chạy tới mấy gian hàng bán đồ ăn vặt, nhanh tay chất đầy vào giỏ. Nếu đã có người trả tiền, thì cô chả có việc gì, mà lại ngại không chọn mấy thứ mình muốn cả!

Trạch Dương giờ đây, trông anh chẳng khác gì làm ô sin cho cô nữa rồi!

Người bạn thanh mai trúc mã của anh, nhìn nhỏ nhắn như vậy nhưng hóa ra là ăn không hấp thụ, cho dù cô có ăn cả thế giới cũng không thể lên ký nào.

Chàng trai ôm đầu ảo não, quả này thì chỉ có thể là anh cháy túi thôi, chứ làm sao mà nuôi nổi con heo này. Anh đi tới gần bên cô gõ nhẹ vào đầu cô và nói.

"Trông mày nhỏ, mà sao ăn nhiều thế!"

"Ăn nhiều mới mau chóng lớn chứ, tao cũng đang tuổi dậy thì mà."

Thì ra, không phải cô lúc nào cũng ăn như vậy, mà là do dậy thì muộn. Chuyện này anh cũng có nghe mẹ cô nói qua, con gái dậy thì muộn sẽ rất lâu phát triển.

Anh nhanh tay lấy thêm mấy đồ ăn nữa, để chuẩn bị chiến dịch sáu ngày sáu đêm nuôi con heo của mình, Nhã Kỳ ở một bên nhìn thấy anh lấy nhiều thức ăn như vậy ngạc nhiên hỏi.

"Mày ăn nhiều thế à? Đúng là không biết giữ body gì hết!"

"Tao có mua cho tao ăn đâu, tao mua cho mày ăn mà!"

"Hả?!"

Cô trố mắt ra nhìn đống đồ ăn, đang được chất đầy trong giỏ hàng ấy, rồi nuốt một miếng nước miếng. Mặc dù bình thường cô ăn rất nhiều, nhưng cô không nghĩ rằng bản thân mình, có thể sẽ ăn được hết đống đồ ăn đó.

Trạch Dương nhanh chóng ra thanh toán, nhưng anh nhận ra rằng cái đuôi của mình đã chạy mất ở đâu đó rồi mà anh không hay biết, anh liền quay lại quầy hàng khi nãy.

Lúc này, Nhã Kỳ còn đang bận rộn với hộp sữa bò mới ra của hãng hàng mà cô thích nhất, đôi bàn chân cố gắng kiễng lên với tới nơi trên cùng cao nhất.

Trong lòng cô thầm nhủ, cố gắng lên chút nữa, chỉ một chút nữa thôi! Sắp với tới rồi!

Bỗng nhiên, có một đôi bàn tay với tới hộp sữa cho cô, Nhã Kỳ quay người lại phía sau nhìn xem đó là ai. Cô thật không ngờ tới, cài thằng bạn thân suốt ngày trêu chọc mình, hóa ra lại có ngày hắn ta ga lăng và ấm áp tới vậy.

"Muốn lấy cái này sao?"

"Đúng rồi đó!"- Nhã Kỳ hớn hở nói:

"À thế à, không cho đấy!"

Đúng là cô đã nằm mơ giữa ban ngày rồi, mà làm gì có chuyện cậu ta lại tốt với cô như vậy cơ chứ! Cô thật không hiểu sao, cái tên đáng ghét suốt ngày trêu chọc cô như này, cũng có ngày được đám con gái vây tới.

Cô bực tức muốn đấm cho anh một phát, nhưng ngay lập tức đã bị hút hồn bởi nụ cười tỏa nắng của anh.

Cô phải công nhận một điều rằng, người bạn thanh mai trúc mã này của mình rất đẹp trai, chưa gì mà đã có thể trở thành chàng thanh niên sức dài vai rộng rồi.

Nghĩ tới đây Nhã Kỳ liền liếc nhìn lại bản thân mình, vừa lùn đã bé như que tăm lại còn xấu, tuy cô không phải là đứa mọt sách suốt ngày đeo gọng kính dày cộp hay làn da ngăm đen gì đó.

Cô rất trắng, trắng như tuyết vậy mái tóc xoăn tự nhiên, trông rất giống với một con búp bê vậy. Nhưng cũng chính vì điều đó mà khiến cô rất tự ti.

Nhìn mái tóc dài thẳng và óng mượt của các bạn nữ khác, khiến cho cô cảm thấy rất tự ti vì mình có một mái tóc xoăn, đôi lúc còn xù hết cả lên nữa.

Khi bước đi bên cạnh anh, cô rất tự ti về bản thân, sợ cô khiến anh bị bạn bè và mọi người xa lánh. Sợ anh vì cô mà bị nói mấy lời không hay.

Vậy mà may thật! Anh đã không hề xa lánh hay bỏ rơi cô, Nhã Kỳ may mắn thật, cô vẫn còn cậu bạn thanh mai trúc mã. Nếu sau này cô không có ai thích, thì cũng đã có thể ăn trực và sống qua ngày ở nhà anh rồi.