Bạn Trai Là Cảnh Sát Không Tồi

Chương 27



Người để ý đến sự xuất hiện của những chiếc xe cảnh sát là người không ai đoán được – Vương Y Ân. Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cảnh sát đến trường nhiều lần trong một ngày đương nhiên đối với một người nhạy cảm như cậu, nhất định sẽ có ý muốn tìm hiểu.

Giờ này đáng lẽ Y Ân phải ở phòng làm việc của Vương Hi Hòa để làm bài tập, điều đương nhiên thôi, vốn dĩ cậu đã không thể tự bản thân ở một mình được, chưa kể đến những vụ án gần đây còn có dấu hiệu của người đàn ông đó, Vương Hi Hòa chỉ không buột Y Ân vào người kéo đi khắp mọi nơi thôi.

Nhưng do vụ án của Triệu Lâm Nhữ, nên các giáo viên có một cuộc họ đột xuất bàn luận về việc phải thông tin với học sinh như thế nào?

Trên đường đến thư viện, Y Ân một lần nữa bắt gặp người cảnh sát ban sáng, cậu đã đi theo anh và đến được phòng ký túc xá của Tiêu An Nhược. Trong lúc đang do dự có nên bước vào trong hay không, Y Ân ngay lập tức nghe được bên trong đang bàn luận về những vụ án gần đây.

"Cậu là ai?" Người bên ngoài bước vào đột ngột, hơn nữa còn nói ra lời không đầu không đuôi, Triệu Kỳ Nhiễm tỏ vẻ khó chịu.

"Cậu ấy là bạn cùng lớp với em, tên là Vương Y Ân, ngồi trên bàn mình đó mày!" Trong phòng chỉ có mình Lục Minh nhận ra Y Ân nên hắn tự nhiên đứng dậy giải thích mọi chuyện. Lục Minh sau khi nói xong còn len lén nhìn ra phía sau xem Vương Hi Hòa có theo tới hay không?

"Cậu nói cậu biết hung thủ là ai là có ý gì?" Thấy Lục Minh nhận ra cậu, Triệu Kỳ Nhiễm cũng không quan tâm nhiều đến thân phận của cậu nữa.

"Có phải trên người các nạn nhân đều có ký hiệu được khắc bằng dao không? Giống như người đó!" Bản thân Y Ân cũng không hiểu tại sao cậu lại nói ra những điều đó, có lẽ một phần cậu đã tin tưởng vào những người trong phòng này rồi. Hơn thế nữa, cậu rất ngạc nhiên khi có người lại mang ký hiệu nạn nhân của người đàn ông đó ở đây, nhưng Y Ân thật ra cũng không suy nghĩ nhiều như thế.

Triệu Kỳ Nhiễm ngạc nhiên vì Y Ân lại biết về ký hiệu đó, Tiêu An Nhược ngạc nhiên vì Y Ân có thể thấy Triệu Lâm Nhữ, còn Lục Minh ngạc nhiên vì...cả hai điều.

"Cậu biết điều đó?/ Cậu thấy được hắn?" Cả hai câu hỏi đưa ra về hai vấn đề khác nhau, nhưng lại đồng thanh đến lạ.

Y Ân sau khi nghe được câu hỏi của Tiêu An Nhược sắc mặt thay đổi đi một cách rõ ràng, cứ y như là bí mật của bản thân đã bị phát giác. Y Ân từ sau khi vượt qua sự kiện đó, thì cậu có thể thấy được một số thứ kỳ lạ, theo quan sát của Y Ân đa số những "người" mà cậu có thể thấy phần lớn là có những cảm xúc rất mãnh liệt. Giống như là nếu như là người chết oan, hoặc là người có mối hận sâu đậm với người còn sống và người có tình cảm sâu đậm, nhưng điểm chung là những thứ tình cảm đó phải vượt trên sự bình thường, nó thể hiện sự khát khao mãnh liệt, sự oán niệm cực độ, hoặc tình cảm bào mòn cả núi.

"Đó...là oan hồn sao?" Y Ân hướng về phía Tiêu An Nhược đưa ra câu hỏi, vì Tiêu An Nhược là người đặt ra vấn đề đó, có nghĩa là cậu ấy cũng thấy được oan hồn kia.

"Đây là Triệu Lâm Nhữ, là người mà cảnh sát vừa thông báo cho nhà trường là đã tìm thấy thi thể cậu ấy! Cũng là bạn cùng phòng với tôi, bạn cùng lớp với chúng ta...lúc sống." Nghe Lục Minh nói Y Ân là bạn cùng lớp với hắn nghĩa là cũng cùng lớp với cậu rồi, nhưng ngày nhận lớp Tiêu An Nhược không hề gặp Y Ân cho nên cậu cũng chỉ dựa vào lời Lục Minh mà nói thôi.

"Ra là vậy!"

"Bỏ qua chuyện đó đi được không? Không phải vấn đề quan trọng bây giờ là vụ án hay sao!? Làm sao cậu biết về dấu ấn trên người các nạn nhân?" Một người không biết từ đâu tới, nhưng lại biết manh mối quan trọng nhất trong vụ án làm cho Triệu Kỳ Nhiễm không khỏi tò mò. Nhưng thông qua cách nói của cậu, giống như muốn tố giác lại giống như không muốn.

"Người gây ra vụ án thì tôi không biết, nhưng người đứng phía sau là...cha tôi! Ông ấy là người đứng đầu một đạo giáo gì đó, nhưng bên trong nó là sự phản biện lại sự hoàn hảo của nhân loại. Ông ấy cho rằng những gì bên ngoài càng hoàn hảo thì bên trong càng mục rữa, có thể nói đó là một tà giáo."

"Đó là lý do nạn nhân của ông ấy đều có chữ S bị gạch chéo trên người, ý nói không có sự hoàn hảo nào trên thế giới này!" Nghe được những lời Y Ân nói, Tiêu An Nhược có thể đưa ra ý nghĩa của dấu ấn được khắc lên người các nạn nhân, nhưng sự hoàn hảo ở đây là sao?

Đúng như Y Ân nói, những đứa trẻ đôi khi chính là mảnh ghép hoàn hảo của gia đình, chúng khiến cho những người lớn trở nên có trách nhiệm hơn, chia sẻ với nhau nhiều điều và thấu hiểu nhau hơn. Một khi mảnh ghép hoàn hảo bị đứt đoạn, thì những gì là trách nhiệm, là thấu hiểu, là chia sẻ...không còn ý nghĩa gì nữa.

Cho nên hung thủ đã lựa chọn nạn nhân là những đứa trẻ, đối tượng dễ ra tay, dễ tổn thương và có hiệu quả nhất định. Và bằng chứng chính là sức ảnh hưởng của nó đến mạng xã hội, đương nhiên là về mặt tiêu cực. Nếu để lộ ra những ký hiệu trên người các nạn nhân, sợ rằng cộng đồng mạng sẽ có đủ cớ để xây dựng nên một giáo phái hùng mạnh sau tấm màn che.

"Cậu chắc chắn người đứng sau mọi chuyện là cha cậu?!" Triệu Kỳ Nhiễm không phải người mới vào nghề đương nhiên sẽ không nghe lời nói phiến diện từ Y Ân.

"Tôi chắc chắn, tôi từng thấy ông ấy...giết người, thủ pháp đều giống như thế, hơn thế nữa, ông ấy từng cho tôi xem bản phác thảo tay ký hiệu đó!"

"Cha cậu tên là gì?" Triệu Kỳ Nhiễm cần phải điều tra đối tượng này trước mới biết được có nên hành động tiếp theo hay không?. ngôn tình hay

"Vương Văn Thức, ông ấy từng được gọi như thế! Nhưng sao khi trở thành người sáng lập của giáo, tôi đã không nghe được cái tên đó nữa. Bây giờ cũng không biết!" Chỉ nhắc đến tên người đàn ông đó, cũng khiến cho tim Y Ân đập nhanh hơn bình thường một hiệp.

Chỉ vừa nói xong, Y Ân khụyu chân xuống sàn, tay phải ôm lấy ngực tay còn lại gấp gáp mở chiếc lọ nhỏ đeo trên cổ. Mọi người điều bất ngờ với sự việc trước mắt chưa biết phải phản ứng ra sao, Lục Minh là người duy nhất phản ứng kịp thời, hắn gấp gáp bước tới bên cạnh Y Ân, thuần thục mở chiếc lọ trên cổ, đổ ra một viên thuốc đưa cho Y Ân.

Sau khi uống thuốc, Y Ân ngồi bệt xuống sàn nhà, cố gắng điều tiết hơi thở của bản thân, mồ hôi trên trán cũng bắt đầu xuất hiện. Tiêu An Nhược cũng bước đến bên cạnh xem tình hình, giơ tay ra đỡ Y Ân lên giường. Nhưng hành động đó đã bị cắt ngang, vì phía ngoài có người đã đạp cửa xông vào. Không ai khác chính là Vương Hi Hòa!

Thấy Y Ân có dáng vẻ suy kiệt, Lục Minh còn đang nửa ôm nửa dìu cậu, Vương Hi Hòa như không kiềm chế được phản ứng và cũng quên mất bản thân là ai hay thậm chí đang ở đâu. Chỉ biết bọn họ đang khi dễ người của anh!

"Các người đã làm gì em ấy!"