Bạn Trai Là Cảnh Sát Không Tồi

Chương 29



Vương Hi Hòa đưa Y Ân một đường rời khỏi trường Đại học, trên đường quay về nhà cũng không hề hé răng nửa lời. Bầu không khí này là lần đầu Y Ân cảm nhận được, suốt quãng đường cậu cũng nghẹn muốn chết rồi! Đảo mắt qua người bên cạnh một chút, sắc mặt Vương Hi Hòa vẫn chưa hòa hoãn được chút nào.

Y Ân đột nhiên đưa tay phải lên ôm lấy ngực, Vương Hi Hòa hốt hoảng phanh xe lại, đưa tay lên cổ Y Ân nhưng không tìm thấy lọ thuốc đâu. Bây giờ lại đến anh gấp rồi!

"Thuốc của em đâu? Tại sao không thấy?" Khuôn mặt Vương Hi Hòa nhăn lại, tâm tình cũng bắt đầu bấn loạn. Anh chưa bao giờ quên chuẩn bị thuốc cho Y Ân, tại sao bây giờ lại tìm không thấy.

Y Ân thấy anh như thế, môi khẽ nhếch lên nhẹ nhàng buông bàn tay đang ôm ngực ra, nhẹ vòng tay qua ôm lấy cổ anh. Vương Hi Hòa còn chưa định thần lại đã nhận lấy một vòng tay cố hết sức rướn người sang bên anh, biết rằng mình đã bị lừa, anh cũng không chất vấn gì cậu vì anh biết nguyên nhân cậu làm chuyện đó.

"Tại sao không nói trước với anh?" Cho dù có lẽ anh không đồng ý nhưng anh vẫn không vui khi cậu tự mình ra mặt như thế.

"Anh sẽ đồng ý?" Cằm gác trên vai anh Y Ân nhẹ giọng hỏi ngược lại.

"Đương nhiên không!"

"Giờ anh hiểu chưa."

"Hiểu rồi!" Tự biết bản thân đã nằm trong thế bí, anh rõ ràng biết tính Y Ân nên mới giấu chuyện những vụ án gần đây. Nếu cậu đã biết anh cũng thừa biết cậu nhất định sẽ làm chuyện gì đó!

Cả hai cứ ôm nhau như thế, không tranh cãi không dụ dỗ nhưng bầu không khí lại hết sức ngọt ngào. Im lặng...im lặng...im lặng...

"Chúng ta rời khỏi đây thôi!" Vương Hi Hòa trong bầu không khí im lặng đó đưa ra một quyết định, đối với hai người thật ra chuyện chuyển nhà chỉ là một trong những phương thức sống thôi.

Nhưng lần này sau khi nghe Vương Hi Hòa nói ra câu đấy, Y Ân chỉ sau một khắc suy tư dứt khoát nói "Không". Cậu không ngại khó khăn, không ngại trốn tránh, không ngại hiểm nguy...nhưng cậu cảm thấy như vậy là đủ rồi. Chỉ cần người đàn ông đó muốn, lúc nào cũng có thể tìm được bọn họ. Mọi người cũng chỉ là những con người hết sức bình thường, họ không thể trốn tránh cả đời, không thể lo nghĩ cả đời, cũng không thể...dửng dưng suốt đời.

Y Ân đã rất nhiều lần muốn đứng ra tố giác mọi chuyện, nhưng đa số lần cậu đều không có cơ hội làm chuyện đó. Lần này những vụ án đương nhiên giống như những lần trước đều được người đàn ông đó bố trí một cách có kế hoạch xung quanh cậu, nhưng lần này một người đã bị hạ sát tại nơi cậu xuất hiện, có lẽ người đàn ông đó đã không đợi thêm được nữa rồi.

"Em thật sự muốn làm như vậy sao?" Vương Hi Hòa một lần dứt khoát, nghiêm túc hỏi cậu.

"Vậy anh có muốn đồng hành cùng em không?"

"Em có muốn câu trả lời khác mọi khi không?" Nhẹ kéo Y Ân ra khỏi vòng tay, bắt cậu đối diện với ánh mắt của anh, giống như muốn chất vấn cậu tại sao lại hỏi anh như thế.

"Muốn!" Y Ân cũng muốn nghe câu trả lời khác từ phía anh, từ khi hai người xác nhận ở bên cạnh nhau hầu như anh chưa bao giờ đứng ở phía đối diện với cậu.

"Nhưng rất tiếc...anh không có câu trả lời khác."

Cả hai đã cùng xác định đối phương là nửa kia của mình đương nhiên không có chuyện tách nhau ra, hơn thế nữa cả hai cũng chưa từng cô độc. Vương Hi Triệt với thân phận của một đứa em trai luôn ủng hộ anh trai, cho dù bản thân bị đưa vào nhiều tình huống nguy hiểm nhưng chưa bao giờ trách móc hay oán than hai người nửa lời.

Cho dù ở đâu, chỉ cần hai người cần Vương Hi Triệt sẽ xuất hiện như một ông tiên vậy. Cả ba người là gia đình của nhau!

Y Ân cùng Hi Hòa về nhà, trong nhà không biết sao lại tối đen, nhìn trong khu vực xung quanh vẫn sáng cả hai bỏ qua trường hợp cúp điện. Hi Hòa chợt có cảm giác không ổn một bên đưa Y Ân quay lại xe đưa tay chốt cửa xe lại, một bên mở thùng xe phía sau lấy ra một khẩu súng ngắn phòng thân quay trở vào bên trong.

Y Ân thấy Hi Hòa như thế lại không dám kêu lớn tiếng sợ lại gây phiền phức cho anh, nhưng trong lòng cậu cũng gấp muốn chết, hai mắt Y Ân chăm chú dõi theo bước chân của Hi Hòa mà không biết bản thân cậu cũng đang bị một đôi mắt khác theo dấu.

Hi Hòa bước vào trong thì phát hiện cửa không khóa, sự cảnh giác của anh nhanh chóng tăng vọt. Đúng như anh dự đoán có chuyện gì đó đã xảy ra ở đây, bên trong bị xáo trộn hết cả lên, hơn nữa không phải dấu hiệu của sự lục lọi mà mà giằng co. Những dấu chân được in một cách rõ ràng và loạn xạ trên sàn nhà, đâu đó còn có những vết máu nhỏ giọt trong phòng cho thấy có người đã bị thương, nhưng không biết là phe nào. Trên bàn trong phòng khách một mảnh giấy được để lại kẹp dưới điện thoại của Hi Triệt.

Màn hình điện thoại hiển thị danh bạ của anh, Hi Triệt có lẽ muốn gọi cho anh nhưng không kịp. Lật xem tờ giấy, còn chưa xem hết nội dung Hi Hòa đã lao ra ngoài, trước mắt anh là một chiếc xe trống không.

Y Ân đã biến mất.

Mảnh giấy với dòng chữ "Ta rất nhớ Y Ân. Các con tại sao không đến thăm ta?" Không hiểu tại sao Hi Hòa lại cảm thấy mỉa mai hơn bao giờ hết.

Trên cánh cửa xe, một chữ S với hai dấu mũi tên được tô vẽ bằng một lớp sơn màu đỏ như máu, lớp sơn còn chưa khô hết chảy dọc theo mép xe.

Vương Hi Hòa như chết lặng tại chỗ, Y Ân bị đưa đi, Hi Triệt lại không rõ tung tích. Tại sao mọi chuyện lại như thế?

Chắc chắn là đám người đó...

Không quan tâm chiếc xe vì dấu sơn mà nổi bật như thế nào, Hi Hòa lao xe với tốc độ chóng mặt tiến thẳng đến trường Đại học A.