Bạn Trai Là Gamer

Chương 1: Đam mê khó bỏ



“Chơi mấy cái game đó có gì hay mà suốt ngày chúng mày chơi thế? Nhàm chán!”

“Thời gian chơi game đấy tao thà đi ngủ còn hơn.”

“Chúng mày bị làm sao ý? Game này chỉ dành cho học sinh cấp 2 như Tùng Dương nó chơi thôi, ai sinh viên đại học đến nơi còn chơi mấy cái game này?”

Ngô Thùy Dương khoanh tay nhìn màn hình điện thoại của các bạn rồi lắc đầu thở dài. Không biết game có sức hấp dẫn như thế nào mà các bạn của cô có thể chơi game ngày đêm như vậy.

Mùa đông, cuối tháng 12, kỳ thi chọn học học sinh giỏi quốc gia vừa kết thúc, cũng là lúc kết thúc học kỳ 1 của năm học.

Lúc này, học sinh cuối cấp Trung học phổ thông đã bắt đầu tăng tốc cho kỳ thi tốt nghiệp và nghĩ đến việc lựa chọn trường đại học cho tương lai.

Thế nhưng giữa thời tiết lạnh giá giữa mùa đông, một người vừa giành giải ba học sinh giỏi cấp quốc gia môn Toán lại đang cuốn chăn trên giường chơi thứ game mà trước giờ cô luôn khinh thường liên tục mấy giờ đồng hồ.

“Đi trà chanh!”

“Thôi muộn rồi mẹ tao không cho đi ra ngoài đâu. Ở nhà chạy bo kéo rank cho tao đi.”

Ngô Thùy Dương cố tìm một cái bụi nào đó núp xuống rồi thoát ra ngoài trả lời tin nhắn của Uyên, nếu cô mà cứ chạy như con lăng quăng thì sau khi quay vào nhất định màn hình điện thoại của cô sẽ tối thui. Còn nếu cô không trả lời tin nhắn, chắc chắn cô sẽ không còn nguyên vẹn sau 5 phút nữa. Bởi vì nhà Uyên cách nhà cô vài bước chân và quan trọng là Uyên biết hiện tại cô đang làm gì, nếu như cô vì chơi game mà không trả lời tin nhắn của bạn, nhất định sẽ hiểu được cú đá của đai đen Taekwondo là như thế nào.

Cách đây không lâu, sau khi đạt giải Ba học sinh giỏi quốc gia môn Toán, là học sinh duy nhất không phải học sinh trường chuyên đạt giải Ba trở lên thì Ngô Thùy Dương đã biết trước được tương lai được tuyển thẳng vào trường đại học yêu quý của cô rồi. Thế nên cô không còn quá quan trọng vào việc ôn thi đại học như các bạn nữa nên đã quyết định xả stress một thời gian rồi mới làm gì thì làm tiếp theo.

Vào buổi tối mùa đông lạnh giá nhưng Ngô Thùy Dương tha thiết muốn được đi ăn kem, thế nhưng những người bạn yêu dấu của cô đều đang bận “chạy bo” mặc cho cô liên tục nhắn tin làm phiền. Các bạn thà chặn tin nhắn của cô để tránh làm phiền còn hơn là đi ăn kem cùng cô.

Vốn cô không biết sức hút của game là như thế nào mà các bạn đều sẵn sàng từ mặt cô chứ nhất định không từ mặt game. Ngô Thùy Dương quyết định làm một điều mà từ nhỏ đến lớn chưa từng làm, chính là tải game về để chơi thử.

Và sau đó… là chuỗi ngày “cắm mặt vào game” của Ngô Thùy Dương chính thức bắt đầu.

Cuối cùng cô cũng có thể hiểu, rốt cuộc game có sức hút như thế nào.

Trong game vừa có thể chơi cùng các bạn, vừa có thể bật mic để cùng trò chuyện, có thể may mắn bắn trúng được ai đấy, cũng có thể là vừa vào game chưa kịp làm gì đã bị bắn. Còn có thể gặp và nói chuyện cùng với những người bạn nước ngoài, những người bạn chưa bao giờ biết nhau là ai. Chơi game thực sự rất thú vị!

Từ lúc có các bạn chơi cùng đông vui cho đến khi các bạn chăm chỉ học hành thì chỉ còn mỗi Ngô Thùy Dương chăm chỉ leo rank một mình. Tất cả là tại bố mẹ sinh ra chỉ có khả năng học tập tốt và hát hay ra thì cô làm mọi thứ đều dở tệ, chính cả chơi game cũng thế. Tuy nhiên thì không gì ngăn cản được niềm đam mê chơi game của cô dẫu thi thoảng hay bị đồng đội chửi.

“Học ít thôi! Chạy bo nào các bạn iu của mình:3”

Tất nhiên trên đời này làm gì có nhiều lớp trưởng như thế này, trong khi các bạn đang tập trung ôn thi khảo sát vào sáng ngày hôm hôm sau thì lớp trưởng gương mẫu lại vào nhóm lớp rủ các bạn chơi game.

Cũng bởi tại bình thường cô chỉ chơi game cùng Uyên và Tuấn Anh, là hai người bạn thân nhất của cô. Có điều Uyên chuẩn bị thi lấy chứng chỉ tiếng Anh Ielts còn Tuấn Anh với sự đe dọa của phụ huynh thì phải chăm chỉ ôn bài để không bị cô chủ nhiệm phê bình trong cuộc họp phụ huynh sắp tới.

Và điều không ngờ tới chính là… cô đã nhắn nhầm vào nhóm chat có cô chủ nhiệm.

Ngay 1 phút sau khi được cô chủ nhiệm thả tim tin nhắn thì cô mới phát hiện ra.

“Lớp trưởng có vẻ rất rảnh? Vào mail nhận thêm đề bài tập để làm nhé!”

Ngô Thùy Dương:...

Cả lớp liên tục thả haha vào tin nhắn của cô chủ nhiệm còn bạn nào đó đang ngậm ngùi cắm đầu làm 200 câu bài tập tiếng Anh để nộp lại cho cô vào 12 giờ tối cùng ngày.

Ngô Thùy Dương liên tục gửi tín hiệu SOS cho người bạn yêu dấu Trịnh Tú Uyên nhưng không nhận được sự hỗ trợ nào. Tất nhiên cô phải tự - thân - vận - động.

Đã lâu từ giữa kì 2 lớp 11 cô đã không học bất cứ môn nào khác ngoài Toán, và vốn dĩ đã không phải là học sinh giỏi môn này, nhưng cô chủ nhiệm cũng là giáo viên dạy tiếng Anh lại yêu cầu phải làm 200 câu bài tập và trình bày lý do tại sao lại chọn đáp án như thế.

Cô còn đang tính rủ các bạn chơi thêm 1 trận game nữa để có thể lên rank vàng sau nhiều ngày cắm mặt vào game và được các bạn gánh còng lưng cơ mà?

Rốt cuộc là tại sao lại thành mình cô phải làm thêm bài tập tiếng Anh như thế này?

Có những sự dại dột đều phải trả giá?