Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người

Chương 12



Vì đến công viên, Dư Xuyên đặc biệt mặc quần áo mới. Áo sơ mi trắng như tuyết mặc trên người mang theo vẻ rực rỡ khó tả, cả mùa thu khô hạn cũng tươi đẹp hẳn lên.

Ngược lại với y, trên đường đi Trình Hạo ở phía sau đẩy xe lăn ngáp liên tục, sống cứ như mấy loài động vật về đêm.

Khi hai người đến công viên, y như Trình Hạo nghĩ, chỉ có một nhóm bác trai bác gái vội vã đi sớm. Người khoe chim thì khoe chim, người đánh cờ thì đánh cờ, người luyện kiếm thì luyện kiếm, người đánh Thái cực quyền thì đánh Thái cực quyền. Sáng sớm chim hót vang, hoa thơm đua nhau khoe nở vậy đúng là thiên đường cho những người lớn tuổi.

Vì vậy, khi bọn họ đi dạo trong công viên, nhìn xung quanh không có người trẻ tuổi nào, hai người xen lẫn trong nhóm người tóc trắng có vẻ không thích hợp lắm.

"Đây là công viên dành cho người lớn tuổi hả?" Đi một lúc lâu cũng không thấy cảnh sinh động muốn xem, Dư Xuyên bắt đầu có chút ủ rũ.

Trình Hạo giải thích với y: "Không phải, ít người trẻ tuổi thích dậy sớm. Chỉ có những nhóm bác trai bác gái buổi sáng không ngủ được. Đa số mọi người thường đến vào buổi tối."

Dư Xuyên bất mãn, "Nhưng buổi tối có gì vui? Tối như vậy! Không sợ trộm sao!"

"Buổi tối rất vui," Trình Hạo vừa đi tới ven hồ vừa nói chuyện, chỉ vào quảng trường cách đó không xa, "Đó là quảng trường, buổi tối có âm nhạc có suối phun, có các thím nhảy quảng trường, còn có khu vui chơi giải trí cho trẻ em, mấy gian hàng bày đồ ăn vặt... rất náo nhiệt!"

Không giải thích còn tốt, giải thích xong Dư Xuyên càng thêm bất mãn, "Sao cậu không nói sớm hơn! Làm hại tôi đi một chuyến tay không..."

"Tôi..." Trình Hạo thầm nghĩ: không phải anh là người một hai đòi tới công viên buổi sáng sao? Nhưng vì không muốn chọc tới quỷ tính tình không tốt này, hắn đành phải giảng hòa, "Buổi sáng cũng tốt mà, buổi sáng yên tĩnh! Anh xem, lúc này ít người không khí trong lành, tập thể dục rèn luyện thân thể một chút, càng khỏe mạnh hơn!"

Dư Xuyên hừ nói: "Tôi không cần tập thể dục!"

"Không cần tập thể dục nhưng cũng cần phải tu luyện đúng không? Người ta tu tiên đều phải 'hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt', hơn nữa kế hoạch là mỗi ngày vào buổi sáng. Nếu lúc này anh tu luyện chắc chắn sẽ tốt cho linh thể."

"Ai lại tu luyện ở trong công viên!"

"Nhiều lắm, rất nhiều sách đều viết như thế. Một số người đi dạo trong công viên bắt gặp người quét rác là nhà sư sau đó cho họ những lời khuyên để tu luyện tu tiên. Một số người được sinh ra đã có dị năng, phát hiện công viên linh khí ngầm rất dồi dào, cuối cùng tu luyện thành công phi thăng thành tiên."

"Có sách như thế nữa sao?"

"Đương nhiên, tiểu thuyết tu tiên đô thị!"

"Cái gì cái gì!" Dư Xuyên nghe không hiểu, có chút tức giận, "Cậu đừng nói mấy thứ đó với tôi, tôi không biết được chưa!"

"Được được," Trình Hạo vội vàng dỗ dành y bắt đầu xù lông, "Ý tôi là, công viên vào buổi sáng là một nơi tốt! Dù có ít người nhưng nhiều thực vật và động vật nhỏ. Không khí trong lành nhiều linh khí! Chắc chắn rất thích hợp với anh."

"Mấy cái cậu nói tôi ở trên núi đã nhìn hai năm! Nhìn đủ lâu rồi!" Dư Xuyên quay đầu sang một bên, "Tôi muốn tới chỗ đông người!"

"Được rồi..." Trình Hạo không còn cách nào khác, đành phải đẩy y sang phía cổng khác.

Hai người đi vào qua cổng phía nam, đi qua toàn bộ công viên, ngước mắt lên nhìn cổng phía bắc.

Khi bước đến cổng phía bắc, chợt thấy chỗ bồn hoa ngồi nghỉ ngơi ở lối vào rất đông người, mặc dù họ đều là người cao tuổi nhưng hầu hết họ đều có quầy hàng trước mặt, thậm chí có người còn vừa nói chuyện điện thoại vừa khoa tay múa chân.

Trong công viên còn bày hàng quán?

Trình Hạo chưa bao giờ đến đây vào buổi sáng, vì vậy hắn không biết những người này đang làm gì.

"Có phải họ đang bán gì không?" Dư Xuyên cảm giác được linh khí rất sung túc, tâm trạng của y lại tốt lên.

Trình Hạo đẩy y về phía bồn hoa.

Một bồn hoa tròn dài hơn mười mét, xung quanh xếp vài chiếc ghế đá, thực sự có rất nhiều người. Ngồi, đứng, đi dạo, có người còn cầm bảng hiệu trên tay.

Trình Hạo đẩy xe lăn tự mở ra một con đường nhỏ, "Làm phiền một chút!"

"Ồ," Cả hai nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhóm bác trai bác gái, "Có thanh niên tự đến này, tích cực quá!"

Dư Xuyên trợn mắt ngoác mồm, ngay sau đó y nhìn thấy tấm biển do người bên cạnh cầm, trên đó có dòng chữ: "Thông báo tìm bạn trăm năm..."

Trình Hạo chợt hiểu ra, "Đây không phải là cộng đồng hẹn hò của Lệ Thành trong truyền thuyết sao?"

Hai người họ giống như cừu non bị kẹt trong hang sói, rất nhanh họ đã bị nhóm bác trai bác gái vây xung quanh.

"Hai người là anh em à? Điều kiện ngoại hình trông rất ổn. Hai người đã kết hôn chưa? Có bạn gái không? Dự định sinh bao nhiêu đứa con?" Một ông chú đeo kính hỏi.

"Không, không có, hai tụi cháu đi ngang qua xem một chút." Trình Hạo cười gượng một tiếng, cố nén càng ngày càng nhiều người bao vây.

"Đừng đinvội, trước tiên có thể tìm hiểu xem cậu đang tìm mẫu người như thế nào?" Người xem không thuận theo càng không buông tha.

"Con gái tôi là tiến sĩ, hồi còn đi học rất là ngoan chăm chỉ học hành, giờ đi làm rồi, trong quan hệ không có người khác giới cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện kết hôn. Cậu em này, cậu có muốn tìm hiểu chút không? Cho cậu xem ảnh con gái của tôi..."

"Con gái của tôi rất đẹp, năm nay mới ngoài hai mươi tuổi, cũng trạc tuổi cậu, hẳn là có chủ đề chung!"

"Gia đình tôi có năm dãy phòng và hai chiếc BMW. Nếu kết hôn, cậu có thể có của hồi môn!"

"..." Một đám người vội vàng tiến cử con gái của bọn họ.

"Ầy nhóc con này chân cẳng không tốt à?" Một bác gái chú ý tới Dư Xuyên, "Làm sao vậy? Là bẩm sinh hay sau này mới bị? Có ảnh hưởng đến đời sống vợ chồng sau khi kết hôn không?"

Trình Hạo thấy bác gái đưa tay ra muốn sờ soạng, lập tức chặn tay bác gái, nói: "Cháu đánh! Lúc mới thành niên em ấy muốn hẹn hò nên cháu đánh gãy chân em ấy!"

Nhóm bác trai bác gái chết lặng trước câu nói của hắn, trong phút chốc yên tĩnh lại.

Dư Xuyên cũng ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập hai chữ cạn lời.

Nhưng ở trong mắt người khác, giống như một người em trai đáng thương vô tội, hướng mọi người âm thầm tố cáo người anh trai biến thái này có quá nhiều khống chế.

"Cậu có tật xấu phải không! Sao cậu lại ra tay nặng như vậy với em cậu! Cậu có còn là người không!" Một ông chú mắng té tát.

"Yêu sớm thì có sao! Các chuyên gia đã nói ở tuổi dậy thì yêu sớm là rung động bình thường! Làm sao cậu có thể... Ầy!"

"Người đàn ông này thật quá tệ! Sau khi kết hôn nhất định có xu hướng bạo lực gia đình, không thể chọn!"

"Đúng! Đối xử với em ruột còn như vậy, đối xử với vợ như thế nào đây? Người đàn ông này thật khủng khiếp!"

Có người lợi dụng lúc hỗn loạn đã lấy điện thoại chụp ảnh Trình Hạo, "Một người đàn ông bạo lực như cậu nên bị xóa sổ khỏi cộng đồng hẹn hò! Tôi muốn đưa ảnh của cậu vào góc khuất hẹn hò, tới một lần mắng cậu một lần! Làm cho cậu cả đời không tìm được vợ!"

Khung cảnh nhất thời vô cùng hỗn loạn, mọi người đều oanh tạc mắng hắn, vì thế Trình Hạo vội vàng đẩy Dư Xuyên bỏ chạy.

Mãi cho đến khi đi qua hai con đường, Trình Hạo mới thở hồng hộc dừng lại.

"Sao cậu lại nói chân của tôi do cậu đánh gãy?"

"Tốc chiến tốc thắng chứ sao!"

"Cậu sắp bị bọn họ xóa sổ rồi!" Dư Xuyên nhìn thấy dáng vẻ không thèm để ý của hắn, cảm thấy chuyện có chút nghiêm trọng.

"Hahaha, bị chặn hẹn hò sao?" Trình Hạo cười đến che bụng, "Đừng lo, trình độ xóa sổ này giống như lúc tôi tuyên bố muốn khỏa thân trong nhà vậy, không ai thèm để ý đâu!"

Bản tin buổi trưa vài ngày sau, vẻ mặt Trình Hạo mất tập trung nhìn hai bản tin phát trên TV. Tin đầu tiên là việc một anh trai họ Trình bị lừa 8.000 nhân dân tệ khi hẹn hò trên mạng, than thở khóc lóc nỗ lực ủng hộ ngăn chặn lừa đảo trên mạng; tin thứ hai là một người đàn ông quậy phá cộng đồng hẹn hò, tự thuật trải nghiệm bạo lực rằng đôi chân của em trai là do anh ta đánh gãy, những công dân đang muốn hẹn hò hãy chú ý...

Đoạn đầu là đoạn video hắn che mặt chỉ có giọng nói, đoạn sau là ảnh do người khác chụp lại, chỉ cần người quen Trình Hạo nhất định sẽ nhận ra cả hai, quả thực là hiện trường oanh tạc lớn!

Nhưng mà đây đều là chuyện sau này.

Hai người rời khỏi công viên, Trình Hạo đưa Dư Xuyên đến một cửa hàng ăn sáng có tuổi đời mấy trăm năm. Đây vẫn là món ăn khoái khẩu của Trình Hạo khi còn nhỏ, mỗi lần viện trưởng đưa mọi người đi tham gia hoạt động, hắn đều ăn một tô mì đầy thịt bò, nhưng lớn lên hắn rốt cuộc không có cơ hội quay lại nữa.

"Hai tô mì thịt bò! Một phần bánh khoai tây!"

"Được, chờ một chút!"

Sau khi trầm trồ khen ngợi bữa sáng, Trình Hạo giới thiệu với Dư Xuyên, "Trước kia chắc anh chưa từng đến Lệ Thành bao giờ. Món ăn đặc biệt nhất ở Lệ Thành của chúng tôi là mì bò! Chờ lát nữa anh nếm thử xem!"

Dư Xuyên nhìn cảnh vật xung quanh, khẽ lẩm bẩm: "Dễ hỏng..."

Trình Hạo nói: "Bữa sáng chính hiệu chính là ở chỗ cũ này. Sau khi nếm thử đảm bảo anh sẽ thích!" Vừa nói, hắn vừa lau chén đũa cho y rồi lấy hai chén canh đậu đỏ miễn phí.

Dư Xuyên cầm lấy canh đậu đỏ ngửi thử, hương vị rất ổn, "Ngọt."

"Ở đây nấu canh từ đậu đỏ thật, không giống như những tiệm bên ngoài, đều là bột hòa tan." Trình Hạo húp xong một hơi, lau miệng chờ mì bò.

Dư Xuyên muốn nói nấu canh đậu đỏ không có đậu đỏ thì nấu cái gì, nhưng sau đó y nhận ra xã hội đã qua ba mươi năm, nhất định không phải như mình tưởng, nên hỏi: "Có giống mùi vị khi còn nhỏ cậu ăn không?"

"Tôi nhớ rõ chính là mùi vị này. Hồi đó tuần nào chúng tôi cũng phải đi làm từ thiện, bốn năm giờ sáng đã phải đi ra ngoài, dì không kịp làm bữa sáng nên viện trưởng đưa chúng tôi tới đây ăn. Cảm giác thật sự rất nhanh. Rõ ràng lần trước uống canh đậu đỏ còn tưởng như mới ngày hôm qua, chớp mắt đã hai mươi năm." Trình Hạo có chút hoài niệm.

"Tại sao cậu lại đến cô nhi viện?"

"Viện trưởng nói ông ấy nhặt tôi ở cửa. Chắc là có người cố tình để tôi ở đó."

"Vậy sao cậu lại có tên này?"

"Khi ông ấy nhặt tôi, tôi không có gì ngoài cái chăn nhỏ trên người, viện trưởng cũng không biết họ của tôi nên ông ấy thuận miệng nói: Trình, vậy đặt họ Trình đi! Tình cờ có một bài thơ của Mạnh Hạo Nhiên bên cạnh nữa, cho nên đặt luôn cho tôi tên này."

"Nhưng..." Dư Xuyên luôn cảm thấy hắn kỳ quái, đang định nói gì đó, lúc này ông chủ bưng hai tô mì đi tới, "Ăn đi cho nóng, muốn thêm gì thì trên bàn đều có."

"Được rồi, cảm ơn!" Trình Hạo đặt một tô đến trước mặt Dư Xuyên, nói nhỏ: "Khi anh hút phải cẩn thận, đừng để bị người khác nhìn thấy!"

Nhìn thấy trên tô mì nổi lên một lớp dầu đỏ, Dư Xuyên tỏ vẻ khó xử, "Tôi không ăn cay được!"

"Anh cũng có ăn đâu, anh hút khí thôi không phải được rồi sao?"

"Không được!" Dư Xuyên che mũi, "Cay quá!"

"Được rồi, được rồi," Trình Hạo dùng muỗng vớt lớp dầu đỏ trên bề mặt vào tô của mình, "Thật đáng tiếc! Mì bò không có dầu ớt không phải là mì bò Lệ Thành đích thực."

Thẳng cho đến khi trong tô chỉ còn lại một ít bọt dầu đỏ Dư Xuyên mới bằng lòng nếm thử, hít một ngụm, vị cay nồng thơm ngon khiến Dư Xuyên sặc nước mắt đảo quanh trong hốc.

"Cay chết tôi!"

Trình Hạo vội vàng đưa canh đậu đỏ cho y, "Anh ăn cay một chút cũng không thể!"

"Đều tại cậu!" Dư Xuyên vừa lau nước mắt vừa đẩy mì bò ra xa, "Tôi không ăn!"

Trình Hạo nhìn cái mũi đỏ bừng của y, tràn đầy áy náy, "Tôi cũng không biết! Lần sau sẽ không đưa anh đi ăn cay nữa."

Chủ quán bữa sáng vui vẻ đi qua, tự hào nói: "Dầu ớt của tôi tự làm với công thức bí mật độc quyền. Nhìn thì chỉ có dầu thôi, nhưng nước súp lại cay, thế nào? Đủ cay chưa?"

"Thật sự rất đủ..." Trình Hạo chịu đựng ánh mắt hình viên đạn của Dư Xuyên, hỏi chủ quán, "Có món ăn vặt nào không cay không?"

"Không cay? Vậy hoành thánh?" Chủ quán suy nghĩ một hồi, "Hay cháo màn thầu?"

"Được vậy một chén hoành thánh!"

Cũng may là sự chấp nhận hoành thánh của Dư Xuyên vẫn còn được, sau khi nếm thử cũng chỉ bắt bẻ như hàng ngày: "Nếu là nhân tôm bóc vỏ và thịt gà thì ngon hơn."

"Ông trời nhỏ, đừng chọn lựa!"

"Hừ!"