Bạn Trai Tôi Mất Tích Rồi

Chương 1



Tôi tên Thẩm Lan, là một nữ sinh viên bình thường. Tình cảm của tôi cùng bạn trai vẫn luôn rất tốt. Thế nhưng bỗng một ngày nọ, anh ấy đột nhiên không thấy tăm hơi.

Một ngày trước khi anh ấy mất tích, chúng tôi còn đi hẹn hò ở công viên giải trí. Lúc rời khỏi công viên giải trí, anh ấy bảo tôi rằng anh ấy vốn định lúc đu quay lên đến chỗ cao nhất thì hôn tôi, thế thì thần tiên trên trời sẽ có thể nhìn thấy bọn tôi, phù hộ bọn tôi sẽ yêu nhau mãi mãi.

Kết quả lúc lên đến chỗ cao nhất, vì sợ độ cao mà anh ấy ôm chặt tôi, không hề nhớ đến chuyện đó nữa.

Nói xong anh ấy có hơi ũ rũ cúi đầu, cúi mặt xuống, y như một chú chó buồn bã.

Chú chó ngốc này, sao lại đáng yêu đến thế chứ.

Sau đó chúng tôi cùng nhau đến rạp chiếu phim, phim do anh ấy chọn, là một bộ phim mới chiếu, đang cực kì nổi tiếng.

Bạn trai nói, anh vốn nghĩ rằng tôi sẽ bị cốt truyện dọa sợ tới mức như con chim nhỏ nép vào lồng ngực anh.

Đúng, anh lại thất vọng rồi. Kết quả lại là anh khóc nức nở rúc vào lồng ngực tôi, trách tôi: “Tại sao em lại không sợ một chút nào chứ!” Giọt nước bên khóe mắt dưới ánh sáng mơ hồ của màn ảnh, lấp lánh như sao.

Tôi nghĩ hôm nay anh mất mặt đủ rồi, không nên mất mặt thêm nữa. Vì thế nên gạt anh ra, đưa mình vào vòng ôm của anh. Kết quả, anh ấy huhu đẩy tôi ra, nhét bản thân vào lồng ngực tôi.

Trong nháy mắt, tôi có cảm giác như cả rạp chiếu phim đều nhìn chúng tôi, nhìn một thanh niên trai tráng kêu khóc rúc vào lồng ngực bạn gái, mà bạn gái lại dùng vẻ mặt đầy tuyệt vọng nhìn máu tươi trên màn ảnh.

OK, thể diện của lão ta đi tong rồi, thôi coi như mất hẳn! Cái gì mà đáng yêu, tất cả đều là ảo giác.

Về phần người bạn trai như thế, tại sao tôi lại yêu ư? Nói ra thì dài lắm.

Khi tôi biết anh, là lúc năm nhất mới vào đại học. Anh có đôi mày kiếm, mắt sáng ngời, cả người đầy khí thế, là chó đội lốt người. Dù sao thì nhìn thế nào cũng không ra bộ dạng nhát cáy như bây giờ.

Chớp mắt, hai ba năm trôi qua, trước mặt tôi, anh càng ngày càng không che giấu bản tính của mình, tâm trạng tôi có hơi phức tạp.

Dù sao thì, có cô gái nào không muốn ríu rít như chim nhỏ nép vào người bạn trai đâu? Sao đến lượt tôi lại thành bạn trai ríu rít như chim nhỏ nép vào người rồi?

Thấy bức bối.

Hôm nay là ngày thứ 60 bạn trai tôi mất tích, đúng, tôi vẫn chưa tìm được anh ấy. Tôi đã đi rất nhiều nơi, bao gồm cả quê anh và cả những nơi anh hay đi, nhưng đều không tìm được. Thậm chí hashtag #Tìm kiếm Ngao Thâm# #Ngao Thâm nên về nhà đi# trên mạng cũng được không ít người chú ý, bây giờ dân cư mạng đang cho rằng chuyện Ngao Thâm là do tôi bịa đặt vì muốn nổi tiếng.

Ok, tôi thề, lúc Ngao Thâm trở lại, tôi mà không đập anh ra bã thì quyết không tha thứ.

Ngày 65 anh mất tích, có người tìm đến tôi, nói: “Tôi biết cô đang tìm một người, cho cô cái này, cô có thể nhìn thấy người đang trốn.”

Nói rồi, anh ta đưa cho tôi một quả cầu thủy tinh bằng nắm tay trẻ con. Trong thủy tinh khúc xạ ánh sáng mặt trời rực rỡ, trông khá đẹp.

Tôi cảm thấy có hơi đáng tiếc, dù sao trông tên này cũng ưa nhìn, thế mà lại bị điên. Có lẽ là do cảm nhận được sự kháng cự của tôi, người đó nhét cục thủy tinh vào tay tôi xong liền chạy đi mất, chân như lắp tên lửa vậy, đuổi theo không kịp.

Haizz, quả cầu cũng nặng lắm, biết đâu lại là thật. Tôi giơ cục thủy tinh ra trước mắt, ánh sáng xuyên thấu qua cục thủy tinh rồi tụ vào một điểm ở phía trước, rất đẹp đẽ.

Nhưng mà, tôi có thấy bạn trai đâu.