Bạn Trai Tsundere Của Tôi

Chương 11



Mấy hồn ma bị tôi hỏi sốc nặng, rất lâu không có ai, à không, có một con ma đến trả lời câu hỏi của tôi.

Tôi gật gật đầu với họ nói “Đúng vậy, tôi có thể thấy mọi người vì tôi gần như là một nửa đồng loại cùng mọi người.”

Đương nhiên, còn có một số lý do khiến tâm linh của tôi dễ trúng từ khi tôi còn nhỏ.

Một hồn ma cao lớn, người phản ứng đầu tiên nói: “Ý cô là người mới tới hôm nay?”

Nhìn thấy tia hy vọng trong mắt tôi, anh ta lại lắc đầu nói: “Ngay từ lúc chúng tôi từ nhà xác tới thì đã không thấy anh ta đâu rồi”.

Tôi bối rối khó hiểu.

Anh ấy có thể đi đâu?

Ma nam đã từng nói với tôi ma không thể rời xa tro cốt của họ quá lâu.

Nghĩ đến đây, tôi nhìn về phía đầu giường.

Cái túi đã được đặt ở đó đã biến mất.

Cùng lúc biến mất, còn có tên tiểu côn đồ ở giường bên cạnh nữa.

Tim tôi chùng xuống, tôi vội vàng hỏi những con ma này: Con tên đàn ông ở giường này thì sao? Các người có nhìn thấy không?”

Một con ma nhớ ra, nói với tôi: “Hình như được xuất viện rồi?” Anh ta gãi đầu “Sao nửa đêm mới xuất viện?”.

Tôi hiểu ra mọi chuyện, lê cái chân bị thương của mình vội vàng đến chỗ y tá trực.

Tên khốn nạn đó thực sự đã được xuất viện, hắn ta vội vã rời đi mà không hề làm thủ tục.

Giám sát ở hành lang cho thấy hắn ta đã lén lấy túi xách của tôi.

Có lẽ hắn ta nghĩ rằng bên trong có đồ gì đó có giá trị, nhưng thực sự bên trong chỉ có một cái hũ.

Cái hũ bị trộm đi, ma nam cũng đành chịu, đành phải đi theo.

Y tá đã gọi cảnh sát cho tôi, trong khi chờ cảnh sát đến, tôi không thể ngồi trên ghế ngừng run rẩy.

Sự yếu đuối lan tràn khắp cơ thể, giống như điểm yếu chí mạng nhất bị kẻ xấu nắm lấy.

Nếu hắn ta phát hiện ra cái túi không có gì khác ngoài một cái hũ, hắn ta sẽ không bao giờ trả lại nó một cách đàng hoàng.

Cái hũ nằm trong tay hắn, hắn có cả trăm phương ngàn kế để xử lý, mỗi kết cục tồi tệ nào cũng khiến tôi rùng mình.

Nếu thực sự như vậy, ma nam phải làm sao.

Anh ấy sẽ không bao giờ quay trở lại?

“Là cô báo cảnh sát?” Giọng cảnh sát phát ra từ trên cao.

Tôi ngẩng đầu lên, vô tình mặt đã ướt đẫm nước mắt.

Giọng anh cảnh sát nhẹ nhàng, anh ta trấn an tôi: “Cô đừng lo lắng quá, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô lấy lại. Trong túi cô có cái gì? Nó trị giá bao nhiêu?”

Tôi nghẹn ngào nấng từng cái nói với anh ta: “Chỉ có một hũ đựng tro cốt”.

Nghe tới câu trả lời này, biểu cảm của mọi người đều thay đổi.

Phải thôi.

Có người bình thường nào lại mang tro cốt đến bệnh viện cùng mình đâu cơ chứ?

Đương nhiên không thể họ biết được sự thật, sau một lúc dừng lại, tôi cúi đầu nói thêm: “Đó là tro cốt của người yêu tôi.”

Không khí trầm lắng hơn.

Vài nữ y tá đau lòng nhìn tôi.

Đối với món đồ đặc thù như vầy, cảnh sát càng quan tâm hơn cả tài sản cá nhân, lập tức bố trí lực lượng cảnh sát gọi tất cả camera giám sát xung quanh bệnh viện để truy tìm bọn côn đồ.

Hai cảnh sát ở lại lập hồ sơ cho tôi, họ nói gì tôi nói đó, trong lòng không ngừng cầu mong tìm được hũ tro cho tôi.

Đúng lúc này, trên hành lang náo loạn, có người hét lên: “Trở lại rồi! Tìm được hắn ta rồi!”

Tôi nhanh chóng nhìn xung quanh, thấy tên côn đồ đang được hộ tống bởi hai đến ba nhân viên bảo vệ.

Hắn ta đeo chiếc túi đen chéo vai của tôi quanh cổ, bên trong vẫn phồng lên, rõ ràng mọi thứ vẫn còn ở đó.

Tôi không quan tâm đến cái chân bị thương đang đau đến mức không đi lại được của mình, vội vàng chạy lại cởi cái túi ra.

Cái hũ bằng gỗ mun nguyên khối bên trong không hề bị hư hại cũng không có dấu hiệu nào cho thấy nó đã bị mở ra.

Tôi ôm cái hũ trong tay, niềm vui bị đánh mất nay đã tìm lại được gần như khiến tôi bật khóc.

Nhân viên bảo vệ bệnh viện nói vừa nhìn thấy tên côn đồ lảng vảng trước cửa bệnh viện họ đã vội vàng đưa hắn đến đây.

Cảnh sát mắng mỏ bọn côn đồ trộm đồ của người khác.

Tôi tò mò hơn là làm thế nào hắn ta sẵn sàng trả lại nó nguyên vẹn.

Tên côn đồ mặt mày buồn bực nói: “Tôi tưởng trong đó có cái gì giá trị, là lỗi của tôi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, chị gái à, cầu xin tha cho em đi.”

Vừa nói hắn vừa dập đầu mạnh, quỳ xuống trước mặt tôi, chắp tay cúi lạy tôi rồi đập đầu vài cái.

“Giwof nói gì cũng muộn rồi, nhốt vào trại tạm giam mấy ngày.”

Cảnh sát lấy còng tay còng tay tên côn đồ, bắt giữ rồi đưa hắn ta đi.

Trước khi rời đi, tên côn đồ nhỏ bé ấy còn mang vẻ bị kích thích, cứ nhìn cái bình trong tay tôi với vẻ sợ hãi, như thể nhìn thấy một bóng ma.

Tôi đại khái đoán được những gì đã xảy ra bên ngoài sau khi hăn ta trộm đi.

May sao không xảy ra chuyện gì, trái tim của tôi cuối cùng cũng được ổn định.

Tôi trở lại phòng bệnh, vừa rửa mặt trở lại giường đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng bên giường đợi tôi.

Mũi tôi chua xót, chậm chạp nhào tới ôm chầm lấy anh.

“Xin lỗi, em sẽ không bao giờ đánh mất anh nữa.” Tôi thút thít với ma nam.

Ma nam không sao, chỉ cần tro còn là anh vẫn ổn.

Lần này khi bị tôi ôm, anh không có cảm giác như bị ăn đậu hũ như mấy lần trước, anh cũng không đẩy tôi ra sau khi ngượng ngùng nói vài câu.

Anh ấy vững vàng ôm lấy tôi, mặc tôi ôm anh bao lâu tùy thích, ôm đến khi nòa cảm thấy mệt mỏi mới thôi.

Đám ma trong nhà xác lại vào thăm cửa, thấy cảnh này thì đột ngột dừng lại, đám ma phía sau lần lượt xông vào đám ma phía trước.

Tôi buông ma nam ra rồi mời họ vào, nhưng cả đám đều không muốn làm bóng đèn.

Sắc mặt ma nam lại trở nên khó chịu, tôi nhất thời tương đối không nói nên lời.

Cuối cùng, tôi là người phá vỡ sự im lặng, hỏi anh: “Hắn ta đưa anh đi đâu?”

“Cũng không xa lắm. Anh ngáng hắn ngã vài cái, hắn cảm giác trúng phải tà khí, vừa thấy trong túi có một cái hũ liền nhanh chóng tính trả về.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cố ý cười nói: “Còn may còn may, em lo lắng vô ích rồi.”

Ma nam an tĩnh lại, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng.”

Anh ấy không biết tôi đã nghĩ đến bao nhiêu kết cục tồi tệ.

Quăng xuống sông, xuống cống, xả xuống hố xí, vận chuyển vào lò đốt cùng với rác, rắc ra ngoài như hạt bồ công anh bị gió thổi bay …

Cứ nghĩ tới chuyện này không thể không khỏi rùng mình ớn lạnh.

Ma nam thấy tôi mít ướt, đêm nay nghe lời đến khác thường với tôi.

Bất giác dùng từ “nghe lời” để miêu tả, tôi cảm thấy trên mặt mình nóng ran như chưa từng có trong đời này.

Nhưng đêm nay anh ấy thật sự nghe lời.

Thấy tôi lên giường, ma nam đứng ở nơi đó một hồi liền lẳng lặng đi tới bên kia giường.

Giường bệnh là giường đơn, tôi đã đặc biệt nhường một chỗ cho anh ấy, anh ấy mà nằm chắc chắn chúng tôi sẽ dính sát vào nhau.

Nam ma cố hết sức tránh đi, nhưng anh cao hơn 1,8 mét một chút, một mình ngủ trên giường này đã chật vật huống chính còn thêm tôi.

Nhưng đêm nay mặt trăng nhưng mọc đằng tây, anh không còn quan tâm đến vấn đề này nữa.

Náo loạn kết thúc trời cũng gần sáng.

Tôi xác nhận lại anh ấy vẫn nằm bên cạnh mình, tâm trí cả cơ thể rốt cuộc cũng được thả lỏng, mí mắt trên dưới đánh nhau.

Một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi cảm thấy như có thứ gì đó lạnh như băng in trên trán mình.

Như thể một nụ hôn nhẹ nhàng.