Bạn Trai Tsundere Của Tôi

Chương 12



Rạng sáng, phòng tiếp nhận bệnh nhân ở khoa điều trị nội trú hoạt động trở lại.

Tôi vì bị thương ở chân nên không thể đi được xa, bữa sáng là nhờ bà lão ở phòng bên cạnh, người đã ở cùng tôi đêm qua lúc chờ công an mang đến.

Ngay khi cánh cửa mở ra, một nhóm bệnh nhân bước vào sau lưng bà cụ, họ vây quanh như thể tôi là một ngôi sao.

“Chị gái, chị lên hót sợt rồi đóa biết hông?” Một người mở một clip trên điện thoại ra đưa cho tôi.

Người trong clip là tôi.

Ngày nay, với sự phát triển của mạng thông tin toàn cầu hóa, nhiều quan chức đã mở tài khoản nền tảng trực tuyến để bắt kịp thời đại, họ thường công bố một số trường hợp thú vị gặp phải trong lúc thi hành pháp luật.

Tối qua mấy anh cảnh sát nhân dân đến tra án còn quay lại video làm chứng, tôi tới bệnh viện mang theo một cái hũ đã đành, đằng này lại còn bị bọn côn đồ trộm hòng chiếm đoạt tài sản, chuyện này được họ đăng lên mạng .

Loại tin tức hiếm có này đã nhanh chóng được truyền đi hàng trăm lần, mức độ phổ biến ngày càng cao.

Trên thực tế, việc mất một cái hũ sẽ không gây ra náo động như vậy.

Vấn đề là, những gì tôi đã nói khi bị tra hỏi – “Đó là tro cốt của người yêu tôi.”

Đoạn video được dừng ở đây, chú cảnh sát còn đặc biệt ghép nhạc trữ tình cho tôi..

Chú cảnh sát này có tài năng edit quá đi, cư dân mạng xem xong liền cảm động, còn đều nói hóa ra đây mới chính là tình yêu.

Đầu tôi toàn vạch đen, không biết có nên giải thích rõ không nữa.

Lý do tại sao tôi nói điều này vào lúc đó là vì tôi phải cho chú cảnh sát biết rõ ràng là tro của ai.

Nhưng cũng không thể nói với họ đó là tro của con trai chủ nhà tôi được.

Lỡ chưa kịp chờ tên côn đồ bị bắt, tôi đã phải ngồi uống trà với mấy chú cảnh sát rồi.

Mấy bệnh nhân đầy ắp phòng cũng vì tôi mà cảm động

Bà lão mang cơm cho tôi lau nước mắt trên khóe mắt thở dài: “Con gái à, hóa ra con cũng là một người đáng thương, chắc hẳn sau khi người yêu ra đi, con hẳn nhớ cậu ấy lắm, thậm chí đi khám bệnh mà còn mang theo cái hũ bên mình.”

Ngay khi giọng nói bà lão vang lên, cái cốc trên bàn đột nhiên rơi xuống đất.

Được rồi, là bị ai đó làm rơi.

Nhưng mà ở đó không có ai cả.

Khi có nhiều người ma nam sẽ không xuất hiện, thậm chí tôi cũng không thể nhìn thấy anh, nhưng ngay khi âm thanh phát ra, nhưng với tiếng động này, tôi biết anh ấy đã ở đó lắng nghe chúng tôi.

Mọi người cứ anh một câu tôi một câu ca ngợi sự si tình tình của tôi khiến tôi ngượng ngùng.

Tôi nói anh ấy là người yêu mình, không biết anh ấy nghĩ gì.

Đây không phải là kiểu hôn và ôm mà anh thường bị trêu chọc.

Đây là vấn đề về vị trí và nguyên tắc.

Đối với chuyện này, tôi thấp thỏm không yên.

Đến hết chiều ma nam cũng không xuất hiện.

Người đàn ông thực vật trên giường gần tường vẫn nằm bất tỉnh.

Tôi ăn một quả táo, lúc thì xem tv lúc lại vuốt điện thoại.

Thực sự nhàm chán, ngón tay gõ vào hũ của anh ấy.

“Sao lại trốn rồi, ra đi.”

“Đừng nói là anh thẹn thùng đó nha?”

“Được rồi được rồi, em xin lỗi anh mà, về sau không nói với anh như vậy nữa, được chưa?”

“Thế em muốn nói như vậy với ai?” Giọng nói của ma nam đột nhiên vang lên từ tầng khí mỏng manh, lạnh lùng băng giá.

Tâm tư anh ấy phức tạp quanh co quá đi, tựa như thích nhưng rồi lại như không thích.

Tôi nhấc cái hũ lên lắc mạnh, cố gắng hất anh ra để trò chuyện với tôi.

Khi cảm giác lành lạnh quen thuộc tràn tới, tôi hiểu rằng mình đã thành công, anh sắp xuất hiện.

Nhưng vừa lúc đó, điện thoại của tôi lại đổ chuông.

Người gọi đến là lớp trưởng trường cấp 3 của tôi. Cậu ta đọc tin tức về tôi và nói rằng công ty cách đây không xa, cậu ta muốn đến thăm tôi.

Lúc gọi đến cậu ta đã tới cầu thang của bệnh viện.

Cậu ta nói có đàn chị tới cùng nữa.

Đàn chị lớn hơn chúng tôi một tuổi nên tôi với lớp trưởng thường gọi chị ấy là đàn chị.

Tôi đã rất lo lắng khi nghe tin chị ấy đến, nhưng tôi chỉ có thể nói lời chào mừng.

Vài phút sau, có tiếng gõ cửa phòng, tôi vô thức liếc nhìn cái hũ trong túi rồi nói mời vào.

Chỉ có lớp trưởng đi vào.

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, hỏi cậu ta “Không phải đàn chị cũng đến sao?”

Lớp trưởng ngẫu nhiên tìm một chiếc ghế đẩu để ngồi xuống rồi nói: “Cũng không biết làm sao. Vừa bước vào bệnh viện đã nói không được khỏe. Về rồi, bảo tôi gửi lời hỏi thăm tới cậu”

Sau đó cậu ta hỏi tôi “Sao thế này? Mất bao lâu mới hồi phục?”

“Không sao cả, buổi chiều bác sĩ tới kiểm tra là có thể xuất viện rồi.”

“Vậy thì tốt… đúng rồi, tôi muốn hỏi cậu, cậu kết hôn khi nào, đối phương là ai, còn truyện hũ tro là sao?” Lớp trưởng cau mày bối rối hỏi.

Sau khi tin tức được đăng lên vào sáng nay, nhiều người tôi biết đã đến chào hỏi tôi về chuyện này.

Thật khó để giải thích vấn đề này một cách quá rõ ràng, mặc dù tôi với lớp trưởng có thân thiết hơn những người khác, nhưng tôi cũng không thể nói sự thật với cậu ta.

Tôi chỉ nói với cậu ta rằng đó thực ra là tro của một người bạn, tôi được nhờ giữ hộ, còn chưa kịp về nhà đã phải nhập viện.

Lớp trưởng không chút nghi ngờ, cười nói: “Linh Linh, sao cậu cứ hấp tấp như ngày nào thế hả?”

Trong ba năm cấp ba, tôi đều học cùng lớp với lớp trưởng, cậu ta là người biết rõ hoàn cảnh cá nhân của tôi hơn cả giáo viên chủ nhiệm.

Sau mỗi lần giáo viên trong lớp biết được tôi là một cô gái mồ côi không nơi nương tựa, họ đều bảo lớp trưởng quan tâm tôi thật tốt.

Cậu ấy là lớp trưởng tận tâm nhất cũng là người chu đáo nhất với tôi, thậm chí vì chuyện này mà chúng tôi còn dính scandal ngoại tình.

Lớp trưởng đã biết về tình trạng của tôi từ rất sớm nên vẫn hòa hợp với tôi bằng một thái độ rất lạc quan.

Cậu ta cứ ở đây không có ý định rời đi, mãi đến khi bác sĩ trực của tôi đến khám và nói có thể xuất viện thì cậu ta mới ngỏ ý muốn đưa tôi về nhà.

Tôi đồng ý, xuất viện với cây gậy ba toong, được lớp trưởng hộ tống ta khỏi bệnh viện.

Cậu ta sợ tôi mệt nên đã chủ động giúp tôi ôm cái hũ.

Tôi muốn tự mình ôm lấy nhưng câu ta nhất quyết từ chối, vừa đi được vài bước mồ hôi đã nhễ nhại, cậu ta tò mò nói: “Trong cái hũ này có gì vậy, sao lại nặng như thế, giống như đang khiêng một người luôn ó.”

Tôi không nói nên lời, dĩ nhiên biết bên trong là con ma nào đó.

P/s: vì anh ghen ghen ghen ghen mà!