Bạn Trai Tsundere Của Tôi

Chương 13



Vừa lên xe, lớp trưởng liên tục hắt xì.

Thời tiết màu hè nóng rực như này, xe gần như lạnh như hầm băng nếu không có điều hòa.

Cậu ta muốn nói chuyện với tôi một lần nữa, nhưng vừa nói được vài câu liền hắt xì với sổ mũi, hoang mang hỏi tôi “Linh Linh, cậu không lạnh hả?”

Tôi đã quen với cảm giác này rồi.

Mỉm cười trừ với lớp trưởng, nhân lúc cậu ta không để ý liền vỗ về cái hũ trong tay một cách đe dọa.

Nhiệt độ dần dần được phục hồi.

Tôi không cho cậu ấy lên phòng vì sợ làm lớp trưởng sợ như Thương Dương lần trước.

Tôi xuống xe nhìn câu ta lái xe đi, tôi biết rất rõ rằng đây có lẽ là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.

Vào trong tiểu khu, ma nam lền xuất hiện.

Anh ung dung đi bên cạnh tôi, đột nhiên u ám nói: “Nhìn xe cậu ta rời đi lâu như vậy? Không nỡ à? Có cần tôi gọi cậu ta quay lại giúp em không?”

Tôi liếc anh một cái “Ý anh là sao?”

Chả có ý gì cả” Anh nhẹ giọng nói

Tôi không muốn tiếp tục chủ đề này, anh lại cố chấp bày chuyện, lại hỏi tôi: “Hai người ngần ấy năm mà tình cảm vẫn tốt như vậy, xem ra quan hệ không bình thường chút nào ha.”

Nói như thế nghĩa là hồi ấy anh có để ý đến tôi?

Tôi cảm thấy anh ấy có vẻ ghen: “Đúng rồi, tụi em coi nhau như anh em một nhà mày.”

Nói xong liền thấy anh dừng bước chân.

Tôi quay lại nhìn anh, chỉ thấy anh nghiêm nghị nói: “Có người tới.

Lúc lên tới cầu thang, hóa ra có một người hàng xóm mới chuyển đến ở ngay bên kia cửa.

Chính xác mà nói, phải là một bàn thờ tro cốt khác.

Lúc tôi đi lên, đôi vợ chồng già mang tro vừa đi xuống nên chúng tôi không gặp nhau.

Lúc mở cửa, tôi không thể không nhìn lại, tự hỏi cư dân mới là loại ma nào.

Do bị thương ở chân nên thời gian gần đây tôi không thể đi làm được, tôi ở nhà không ra khỏi cửa.

Hàng xóm đều đến thăm tôi, một lần hồn ma sát vách đã tiết lộ với tôi rằng cô gái tên Tá Di dọn đến ở cánh cửa đối diện hình như là một người quen cũ của ma nam.

Hay đấy.

Tôi còn đang tự hỏi hèn gì mấy nay anh ấy có vẻ không ổn.

Chuyện này làm tôi càng tò mò hơn.

Trước khi đi ngủ, tôi tình cờ đề cập chuyện này với ma nam, nhưng anh cũng thành thật nói với tôi thật sự trước khi chết anh có quen cô gái cửa đối diện.

À ha, hóa ra là không thể chung chăn chung gối nên lúc chết phải sống cửa đối diện.

Xem ra tình hình thực sự không bình thường.

Không chỉ tôi tò mò về cô gái Tá Di này mà cô ấy cũng đang đầy hoang mang về sự tồn tại của tôi.

Chúng tôi đã sớm có cuộc gặp gỡ đầu tiên.

Một hôm tôi xuống lầu để đổ rác, vừa ra khỏi thang máy thì bất ngờ bị đẩy từ phía sau,  suýt chút nữa thì đập đầu vào tháng máy đối diện rồi.

May mắn thay, tôi đã thoát khỏi thảm họa này, tôi nhìn lại, nhưng không có gì trong thang máy.

Tôi biết ai đã làm chuyện này nhưng tôi không định quan tâm.

Đột nhiên đèn trong hành lang vụt tắt, xung quanh tối đen như mực.

Hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy, một bàn tay băng giá từ từ lướt qua sống lưng, cô ấy cố ý áp sát vào tai tôi thì thầm: “Tôi tên Tá Di, cô tên gì?”

Tôi bình tĩnh đáp lại cô ấy: “Xin chào, tôi tên là Khúc Linh Linh.

Ma nữ không ngờ những lời đe dọa của cô ấy không có tác dụng gì đối với tôi, đột nhiên không biết phải tiếp tục như thế nào.

Cửa mở, ma nam bước ra, ngọn đèn trên lóe hai phát rồi bật sáng.

Thế là cuối cùng tôi đã nhìn thấy cô gái đứng sau lưng mình.

Cô ấy chỉ khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt non chẹt, thậm chí sau khi chết, trên người vẫn còn khí chất cưng chiều.

Nhìn thấy ma nam đi ra, cô ấy lập tức cúi đầu tránh xa tôi như một đứa trẻ đã làm điều gì sai trái.

“Linh Linh, vào trước đi.”

Nam ma mở cửa để tôi về nhà, nhưng anh lại ở bên ngoài, có vẻ anh có chuyện muốn nói với Tá Di.

Không lâu sau anh quay lại, nhìn mặt tôi trước, sau đó mới chính thức thông báo với tôi: “Mấy ngày nữa cô ấy sẽ dọn ra ngoài.”

Tôi nhún vai dửng dưng nói: “Cô ấy có chuyển đi hay không cũng không phải việc của em?”

Tôi thậm chí còn không nhận ra mùi giấm trong lời nói của mình.

Nhưng lại đột nhiên có hứng thú “Cô ấy đã là ma, hũ tro cốt của chính mình cũng không thể đụng vào, làm sao chuyển đi được?”

P/s: gần hết rồi!