Bạn Trai Tsundere Của Tôi

Chương 14



Hóa ra là ma có thể hiện về báo mộng cho người nhà.

Kiến thức lạ này đã được tiếp thu.

Tôi thậm chí còn không muốn hỏi về quá khứ của anh ấy với Tá Di thì ma nam đã chủ động tiết lộ mọi chuyện, nam đức vô cùng. (vỗ tay cho anh chồng nhà người ta)

Tá Di là con gái của bạn bố mẹ anh, nhỏ hơn anh mấy tuổi, có thể nói là thanh mãi trúc mã trong truyền thuyết.

Tá Di này từ bé đã thích anh.

Suốt sáu tháng kể từ ngày ma nam qua đời, cô ấy mãi không thể chấp nhận được sự thật, tháng trước trong một lần say rượu lái xe gây tai nạn trên đường về thì cũng qua đời. Mọi chuyện bây giờ là từ đó mà tiếp.

Để hoàn thành tâm nguyện của cô ấy khi còn sống, ba mẹ cô ấy thậm chí đã nghĩ đến việc ghép ma nam cho cô.

Ba mẹ ma nam không tin điều này, họ cũng biết con trai mình không thích nên đã từ chối.

Ba mẹ Tá Di rút lui, đành phải mua căn nhà đối diện, đưa con gái họ vào ở để cô ấy có thể gần gũi hơn với ma nam.

Với một tình yêu cứng đầu như vậy, tôi thật sự không thể nghĩ ra được ma nam đã nói gì để khiến cô ấy từ bỏ anh mà bằng lòng rời khỏi đây.

Ma nam nôn sạch không sót một chuyện, nói xong liền yên lặng chờ phản hồi của tôi. (ngoan quá đi)

Tâm cơ kín quá đi.

Dù sao tôi cũng phải phản ứng đáp lại người ta, nhưng mà tôi cứ thấy sai sai chỗ nào ấy.

Cuối cùng, tôi chỉ đành đưa tay lên xoa xoa tóc anh “Ngoan, làm tốt lắm.”

Nói xong tôi không dám nhìn anh nữa, giả vờ bận việc khác rồi bước nhanh đi.

Không còn là tôi tán tỉnh anh theo một chiều nữa, anh đối với tôi, tôi đối với anh.

Đêm trước khi Tá Di dọn ra ngoài, tôi đang rửa bát trong nhà thì nước bắn túng tóe lên mặt bàn như một chuyển động sống, nó hiện thành từng chữ “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Sau khi ma nam ngủ say, tôi mặc áo khoác bước ra gặp Tá Di.

Cô ấy dường như dã đợi tôi rất lâu, thấy tôi ra liền hỏi đi thẳng vào vấn đề “Cô có biết anh Nam chết như thế nào không?”

Lúc quay về tôi không muốn ngủ nữa.

Những lời của Tá Di cứ xoay quanh não tôi, nó chứng tỏ những suy đoán trước đây của tôi không phải là không có căn cứ.

Tôi nhìn ma nam bên cạnh.

Anh ngủ ngon lành, không thở, không một chút hơi sống, đôi khi trông như một hình nộm.

Tôi nhớ lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ở đây, cả người như bị bao trùm bởi sự cô đơn hịu quạnh

Tôi đặt nhẹ tay mình vào lòng bàn tay anh, tiến lại gần anh hơn.

Tôi áp trán vào vai anh, từ từ nhắm mắt lại.

Trong giấc mơ của mình, tôi đã trở lại trường trung học Thanh Lâm bảy năm trước.

Tiếng ve kêu chói tai, cỏ cây xanh tươi, tuổi trẻ tươi rói.

Mười tám tuổi đời của Phố Nam, mười bảy tuổi đời của tôi.

Buổi sáng tỉnh dậy, ma nam ngơ ngác nhìn trần nhà như thường lệ.

Mỗi đêm sau khi chìm vào giấc ngủ, tôi đều vô tri vô thức ôm lấy anh, anh vẫn thế, biết rõ sáng sớm không thể lay tôi được, sáng nào cũng đành giữ nguyên tư thế đợi tôi thức dậy.

Sáng nay anh lại thấy tôi thức dậy rồi mới ngồi dậy gác chân ra khỏi giường.

Xương bướm trên lưng anh hơi phồng lên, mái tóc dài hơn một chút che đi một số vùng da nhợt nhạt ở gáy anh.

Tôi cứ nhìn anh chằm chằm, anh để ý thì quay lại nhìn tôi dò hỏi như hỏi có chuyện gì vậy.

Tôi nói: “Cư Phố Nam

Đôi mắt anh khẽ run lên, vẻ mặt chợt sững lại.

Tôi hỏi lại câu hỏi, lần này hơn bao giờ hết tôi nhất định phải nhận được câu trả lời của anh: “Sao anh lại chết?”

Biết rõ chuyện này như dẫm phải bãi mìn của anh, nhưng tôi cần phải biết.

Nếu không, chết không nhắm mắt.

Tôi tiếp tục từng bước hỏi: “Nửa năm trước anh đã xảy ra chuyện gì?”

Ma nam thay đổi sắc mặt, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, bộ dạng tái nhợt cùng tàn nhẫn vô cùng đáng sợ.

Lúc này, anh ấy không còn trông quen thuộc với tôi nữa, đã trở thành một hồn ma thực sự.

Tôi nhìn thẳng vào anh ấy hỏi lại: “Cư Phố Nam, sao anh lại chết?

“Anh không phải là kết hôn với đàn chị sao? Tại sao người đàn ông bên cạnh chị ấy bây giờ lại không phải anh?”

“Tại sao anh lại muốn xóa mặt chị ấy trong ảnh cưới của mình?

“Anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi cảm thấy những cảm xúc mạnh mẽ của anh ấy được khơi dậy liên tục như một đại dương đang dâng trào.

Nhưng tôi phải hỏi.

Câu cuối cùng vừa rơi xuống, một đám sương mù đen đã xuất hiện xung quanh vẻ mặt u ám của Cư Phố Nam.

Màn sương đen từng chút từng chút nhấn chìm anh, cuối cùng ánh mắt oán hận của anh cũng biến mất.

Cả căn nhà bắt đầu rung chuyển.

Mọi thứ trên bàn rơi xuống đất, mọi thứ đều rung chuyển ngoại trừ chiếc giường bên dưới tôi, nó sụp đổ gần như ngay lập tức.

Tôi hét lớn vào căn phòng hỗn loạn: “Cư Phố Nam! Anh nói em biết đi! Em sẽ giúp anh!”

“Là em đã từ bỏ anh nhường cho đàn chị, nhưng chị ấy đã làm gì anh? Sao bây giwof anh lại thế này?”

Giọng tôi xen lẫn tiếng khóc, tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi ôm đầu gối khóc lóc thảm thiết.

Một lúc sau, căn nhà dần trở lại yên tĩnh.

Một thứ vô hình lại gần tôi, nó nhẹ nhàng chạm vào má tôi như một làn gió, như thể anh ấy đang đưa tay vuốt ve những giọt nước mắt trên mặt tôi.

Màn hình máy tính để bàn cạnh tường sáng lên.

Tôi rời khỏi giường, từ từ đến gần máy tính.

Máy tính không do ai điều khiển đã tự khởi động, một vài cú nhấp chuột có trật tự với mũi tên trên màn hình đã mở ra một thư mục.

Sau khi bấm play, một đoạn video bắt đầu như một câu chuyện khó hiểu.

Góc quay của video là camera giám sát trên trần nhà, tôi nhìn lên, camera giám sát tại vị trí đó hiện đã được gỡ bỏ.

Tôi nghĩ video này đã được ghi lại trước đây.

Trong video, âm thanh thân mật, đùa giỡn lan tràn vào tận phòng ngủ, một nam một nữ ôm hôn rồi lén lút xông vào.

Tôi nhận họ là đàn chị và chồng hiện tại của chị ấy.

Còn người đàn ông trong tấm ảnh cuới đầu giường là Cư Phố Nam.

Hai người họ ngã xuống giường, đàn chị đẩy người đàn ông ra, hỏi anh ta: “Anh đã làm những gì em bảo chưa?”

Người đàn ông nóng lòng hôn lên cổ chị ấy “Yên tâm đi, anh đã nhờ một người chuyên nghiệp trong tiệm sửa xe động tay động chân, sau này không ai tra ra được đâu.”

“Vậy là tốt, vạn nhất đừng phạm sai lầm, nếu không số tiền bảo hiểm lớn như vậy sẽ biến mấy vô ích, em còn đang chờ dùng để mở cửa hàng đây này.”

“Biết rồi, biết rồi! Nào em yêu, hôn chồng một cái đi.”

Video kết thúc, tôi ngồi phịch xuống ghế, rất lâu sau mới hoàn hồn.

Vì tôi là một người sắp chết nên kể từ ngày chuyển tới đây tôi chưa bao giờ sợ bất kỳ con ma nào.

Nhưng bây giờ, tôi mới hiểu sâu sắc câu nói lòng người còn đáng sợ hơn ma.

Một dòng chữ chậm rãi được gõ trên máy tính——

Đưa cô ta đến gặp anh.”

Tôi nói được, tôi sẽ giúp anh.