Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 10: Núi Bảo Tháp



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Sầm Thâm tìm thấy Hoàn Nhạc, chàng đang đánh cờ tướng với người ta ở ven đường, ngồi đối diện một cụ ông, được một vòng cụ ông vây chung quanh.

Ông Lý, bạn già của bà Vương sát vách, cũng ở trong đó.

Chỗ này là một cửa hàng sửa chữa bình xe đạp điện ngay mặt tiền, quầy cờ tướng được bày dưới gốc cổ thụ lớn, chú một câu, bác một câu, tay xoay quả óc chó, tay xòe quạt phẩy, vô cùng náo nhiệt.

“Ông ơi, ông ơi ngài không thể đi lại, hành vi này phi quân tử lắm!” Hoàn Nhạc nghiêm trang bắt bẻ ông lão tóc trắng đối diện, khóe môi đượm nét tươi cười, bộ dáng thiếu niên hào hứng đặc biệt khiến người ta ưa thích.

Đặc biệt làm các ông bà cụ lão yêu mến.

Các cụ ông vây xem lập tức lao nhao phê phán ông lão tóc trắng đối diện một tràng, ông lão tóc trắng thổi râu trừng mắt, nhưng rất muốn thắng, bèn nhìn Hoàn Nhạc trách: “Anh là bậc con cháu, nhường ông một chút thì có sao!”

“Không nhường, không nhường!” Ông Lý tức khắc ngắt lời, giơ tay vỗ vỗ vai Hoàn Nhạc: “Nhạc Nhạc tới đi con, giết lão ta không còn manh giáp!”

“Dạ rồi.” Hoàn Nhạc vén ống tay áo, tức tốc đánh đến ông lão tóc trắng ôm ngực, mặt mày đau xót.

Sầm Thâm đút hai tay vào túi nhìn chốc lát, đương muốn rời đi, một người đàn ông trẻ tuổi xách theo một túi bánh nhân thịt tới mời các cụ ăn.

“Nhạc Nhạc lại đây, con thắng nhiều nhất, chọn cái lớn!” Ông Lý nhìn Hoàn Nhạc bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, những người khác cũng không kém là bao, cực kỳ yêu mến chàng.

Cuối cùng Hoàn Nhạc lấy một cái, đang muốn ăn thì nhác thấy Sầm Thâm đi về.

“A Sầm!” Chàng lập tức xin lỗi các cụ, nói hẹn gặp lại rồi nhanh chân đuối theo. Sầm Thâm ngược lại cũng không cố sức trốn, tiếp tục bước không nhanh không chậm.

“A Sầm ngươi tới tìm ta sao?” Hoàn Nhạc hỏi.

“Không phải.” Sầm Thâm đáp.

“Thật sao? Vậy ta đi rất lâu phải không?”

“Không nhớ rõ.”

Hoàn Nhạc nghiêng đầu suy nghĩ cặn kẽ một chút, xem vị trí của mặt trời thì chàng đã ra ngoài ít nhất một canh giờ. Nghĩ đến đây, chàng chia bánh nhân thịt trong tay làm hai, đưa một nửa cho Sầm Thâm. (Hai tiếng đồng hồ)

“Ta thắng đó, cho ngươi.”

“Không cần.”

“Ta bẻ cũng bẻ rồi, chắp lại ăn hết ngon.”

“???”

Rốt cuộc Sầm Thâm vẫn bị ép nhét cho nửa cái bánh nhân thịt thơm lừng, hương vị rất được. Quan trọng nhất là có Hoàn Nhạc bên cạnh hắn, cậu trai Hoàn Nhạc này dù ăn món không ngon cũng chắc chắn không bộc lộ biểu cảm ghét bỏ, chớ nói chi là bánh nhân thịt vô cùng hấp dẫn. Bộ dáng mặt cười rộ lên mày cong cong kia đặc biệt kích thích khẩu vị người khác.

“Mùi vị bánh này rất giống mẹ ta làm.” Hoàn Nhạc bỗng nói vậy.

“Mẹ cậu?” Sầm Thâm nhìn sang.

Hoàn Nhạc nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, nhai chậm thưởng thức rồi kể: “Mẹ ta nấu ăn hơi dở, mỗi làm bánh nhân thịt không tệ lắm. Hồi còn nhỏ cả nhà chỉ mình ta chưa hóa hình, mẹ ta bèn ném bánh nhân thịt chọc ghẹo ta. Cha cũng vậy, cả Bình Nhi, đại tỷ và nhị ca đều như vậy, bọn họ tưởng đùa chó hay sao.”

Sầm Thâm: “… Cậu không phải chó sao?”

Hoàn Nhạc: “Đương nhiên phải, nhưng ta là yêu mà. Hôm nay ta học được từ cụ Lâm một câu nói —– thiện ác tất có báo, thiên đạo luân hồi, không tin cứ ngẩng đầu nhìn, đấng cao xanh bỏ qua cho ai.”

Sầm Thâm bỗng dưng lanh trí: “Cậu cũng ném bánh nhân thịt cho cháu trai cháu gái sao?”

Hoàn Nhạc nhếch môi nở nụ cười: “A Sầm thật thông minh, mà ta chỉ ném cháu trai.”

Sầm Thâm không dư hơi sức chế nhạo chuyện này, thích làm gì thì làm đi. Chẳng qua, cũng bởi vậy mà hắn nhớ lại chuyện hồi nhỏ, lần nọ hắn hóa thành nguyên hình rồi không biến trở về được, vừa vặn chạm mặt hai đứa trẻ nhân loại.

Hai nhóc con kia quả thực rất tốt bụng, đặt một quả táo tây lên lưng hắn, bảo: “Bé nhím con ngoan ngoãn, bọn mình chia táo tây cho bạn ăn nè.”

Sầm Thâm rất muốn nói với mấy nhóc —— mặc dù trong phim hoạt hình diễn như vậy, nhưng không phải tất cả các con nhím đều thích ăn táo tây. Hơn nữa, quả táo tây quá lớn, cõng rất nặng.

Thôi, không thèm nghĩ nữa.

Sầm Thâm lau chút dầu mỡ bên khóe miệng, đi mãi đi mãi lại cảm thấy đường về nhà hôm nay đặc biệt dài dằng dặc. Nguyên nhân không do hắn, bình thường hắn đều tự đi một mình, độc lai độc vãng, trong lòng không nghĩ suy bất cứ chuyện gì khác.

Nhưng hôm nay có thêm Hoàn Nhạc, chàng thân thiện mà hào phóng chào hỏi người người lướt ngang qua, kỳ diệu chính là, mọi người nơi đây trông như đều biết chàng, chàng cũng biết đối phương.

“Cậu quen hả?” Sầm Thâm không nhịn được hỏi.

“Có người quen người không ấy.” Hoàn Nhạc giải thích: “Lúc ta sang nhà bà Vương xem truyền hình, lần nào cũng đụng phải rất nhiều người, còn có vị tiên sinh mới dọn tới gần đây, ta giúp hắn bưng đồ.”

Có hộ vừa chuyển tới ư?

Sầm Thâm cảm thấy mình hơi ngốc khi cố tình ra ngoài tìm chàng, Hoàn Nhạc như vậy, bất kể sống trong thế giới nào thời đại nào cũng sẽ không lạc đường.

“Đúng rồi.” Dường như Hoàn Nhạc nhớ ra cái gì đó: “Họ cũng gọi người là Viên Kẹo Nhỏ, Viên Kẹo Nhỏ là gì, đồ ăn hả?”

“Cậu lặp lại lần nữa xem???” Sầm Thâm đột nhiên choáng váng.

“Viên Kẹo Nhỏ.”

“…”

Đầu óc Sầm Thâm quả thực mơ hồ, Viên Kẹo Nhỏ? Viên Kẹo Nhỏ cái gì? Hắn có quan hệ gì với Viên Kẹo Nhỏ chứ? Tại sao lại gọi hắn như vậy?

Hoàn Nhạc nói tiếp: “Tất cả mọi người đều biết ngươi, nhất là bà Vương cách vách, bà khen ngươi là đứa trẻ ngoan.”

Sầm Thâm biểu thị hoài nghi điều này, nhưng vẻ mặt Hoàn Nhạc thật tình đến thế, không giống đang lấy hắn làm trò cười. Lẽ nào tất cả mọi người biết hắn thật? Còn đặt cho hắn biệt danh xa rời thực tế…. Viên Kẹo Nhỏ ấy?

Chuyện này đối với Sầm Thâm mà nói, quá sức tưởng tượng rồi.

Hắn nhìn quanh bốn phía theo bản năng, dường như đám người lướt ngang qua sẽ lập tức bật ra cái tên “Viên Kẹo Nhỏ”. Bọn họ thoạt nhìn xa lạ lại quen thuộc, hai loại cảm giác tương phản đạt được sự cân bằng kỳ diệu tại khoảnh khắc này.

“Ta nghe thấy mùi măng xào thịt.” Hoàn Nhạc hướng mặt về phía Tây hít sâu một hơi, khứu giác nhạy bén lạ thường luôn có thể giúp chàng bắt trúng các loại mùi vị lẩn trốn trong không khí với thời gian ngắn nhất. Thơm, thối; nồng, nhạt, tất cả đều là những mùi vị không đáng chú ý, song đặc biệt giản dị.

Đôi con ngươi chàng lấp lánh: “Đến bữa cơm trưa rồi, tức hiện tại khoảng mười một giờ rưỡi theo giờ Bắc Kinh, đúng hay không?”

Sầm Thâm hiểu chàng muốn hỏi cách nói này có đúng hay không, Hoàn Nhạc phải mất rất lâu mới đổi thói quen tính thời gian từ “canh giờ” thành “giờ Bắc Kinh”.

“Ừm.” Sầm Thâm đáp qua loa, tiếp tục bước về nhà.

“Ngươi còn chưa kể ta nghe chuyện liên quan đến Viên Kẹo Nhỏ đó.” Hoàn Nhạc tiếp tục chạy chậm đuổi theo, chàng cảm thấy “Viên Kẹo Nhỏ” nhất định là nhũ danh của Sầm Thâm, bởi nó nghe rất dễ thương, ngọt ngào, cho nên đây chính là một cái tên gọi yêu, tương tự như cách mẹ chàng luôn cưng chiều gọi chàng là “Nhóc con” vậy.

Sầm Thâm không đáp, điều này khiến Hoàn Nhạc thoáng ngờ vực, có phải mình hỏi sai rồi. Lúc này hắn bỗng nhiên dừng lại ở cửa nhà, quay đầu nhìn Hoàn Nhạc bảo: “Tôi cũng không biết.”

Sầm Thâm nói tôi cũng không biết, vẻ mặt còn chứa một chút nghi hoặc hiếm thấy.

Sầm Thâm hoang mang nấu cho Hoàn Nhạc bữa cơm thứ hai kể từ khi chàng đến thời hiện đại.

Cá kho mập mạp tươi ngon được đựng trong dĩa sứ hình con cá, cơ thể núc ních vừa vặn chiếm hơn một nửa cái dĩa, sắc hồng óng ánh. Sầm Thâm lại xoay người bắc thêm cái nồi lên bếp, mùi thịt nồng nàn nhất thời xông vào mũi.

Một món khác là thịt hầm khoai tây, thớ thịt ba rọi ngon nhất được cắt tinh chuẩn thành hình dáng đồng đều chỉnh tề, sau khi ninh trên lửa liu riu, mỗi một miếng thịt đều bóng loáng bóng lưỡng, nom vô cùng ngây thơ quyến rũ. Những khối khoai tây giỏi ngụy trang thành thịt cũng bị hầm cho mềm rục, không hòa quyện vào nước canh nhưng sẽ tan ra ngay khi vào miệng.

Hoàn Nhạc nằm nhoài trước cửa sổ thủy tinh vọng vào bên trong, không nhịn được nuốt ngụm nước bọt, nhưng tiếc thay Sầm Thâm không cho phép chàng đi vào. Còn một món rau theo mùa khác thì đã bị chàng cố tình bỏ qua.

“Thiếu hiệp ngươi đang làm gì?” A Quý ở bên chân chàng ngước nhìn.

“Đang ngắm thịt.” Hoàn Nhạc thích ăn thịt, đặc biệt yêu thịt ba rọi, thịt ba rọi sống trong linh hồn chàng.

A Quý lắc đầu một cái, cũng không biết lòng thầm cảm thán điều chi, một bước lắc đầu ba lần mà đi. Khi Hoàn Nhạc cúi xuống nhìn ông, ông đang cố gắng vung móng vuốt, chậm rãi xốc tấm màn chỗ cửa động trên cửa phòng bếp.

Bấy giờ Hoàn Nhạc mới phát hiện, trên cửa còn đục một cái cửa nhỏ sát đất chuyên dành cho A Quý.

A Quý chui vào, Hoàn Nhạc ngồi chồm hổm trên mặt đất tò mò nhìn cửa nhỏ, nghe mùi thơm nồng chui ra từ nơi này, trong bụng réo vang kế vườn không nhà trống.

“Kẹt kẹt———” bỗng nhiên cửa mở, Hoàn Nhạc ngẩng đầu theo bản năng, lập tức đối diện với tầm mắt ghét bỏ của Sầm Thâm.

Tuy mặt hắn không cảm xúc nhưng Hoàn Nhạc vẫn nhìn thấu nét ghét bỏ.

“Vào đi.” Sầm Thâm tránh đường, Hoàn Nhạc đâu còn quan tâm ghét bỏ chê khen gì, nhanh chân chạy tới bàn ăn rồi chạy quanh bàn ăn một vòng, sau đó tự xới đầy một chén cơm.

A Quý có chén nhỏ chuyên dụng đặt dưới đất, bên trong đựng món thập cẩm gồm các loại cá, tôm, sò, hến, Sầm Thâm đã đặc biệt chế biến, ăn ngon mà dễ tiêu hóa, thích hợp cho người cao tuổi.

“A Sầm không lại ăn hả?” Hoàn Nhạc xới cơm đầy thật đầy, mới quay đầu đã phát hiện Sầm Thâm biến mất rồi.

“Cũng không phải ngươi không biết hắn ăn ít, mỗi ngày mỗi gần biến thành thành tiên hơn.” A Quý đáp, ngước cổ lên thấy lượng cơm trong chén Hoàn Nhạc đang cầm, lòng đã có ý tưởng. Ông nói tiếp: “Đây là ngươi xới cho hắn hỉ, gắp hai miếng thịt ba rọi, thêm chút rau dưa bưng qua cho hắn đi, hắn không ăn thì ngươi đút hắn.”

Hoàn Nhạc chần chừ, chàng cảm thấy nếu mình làm thế, e rằng sẽ lập tức bị tống ra ngoài.

A Quý vẫn tiếp tục giựt dây: “Thầy thuốc nói cơ thể hắn không đủ dinh dưỡng, cần chăm cho tốt. Một mình hắn lẻ loi hiu quạnh không người để ý, giờ không phải có ngươi rồi sao? Mỗi ngày ngươi dụ hắn ăn, trông nom hắn, hy sinh một chút vì sự khỏe mạnh của hắn không được sao?”

Lời ấy vừa hay đâm trúng mối đe dọa đối với Hoàn Nhạc. Chàng tới thời đại xa lạ này tuyệt không thể nói là lỗi của Sầm Thâm, ngược lại, nếu không phải chàng gặp được Sầm Thâm, sợ rằng cảnh ngộ hiện tại còn gay go hơn nhiều lắm.

Hay nói theo cách khác, nếu một người hiện đại ma xui quỷ khiến về tới Đại Đường, vậy có khả năng bây giờ đã bị nhốt trong nhà tù Đài Chu Tước.

Nghĩ tới đây, chàng lập tức gắp mấy miếng thịt ba rọi thoạt nhìn ngon lành nhất.

A Quý vội vã nhắc nhở: “Hai, ba miếng là đủ, được rồi, ngày thường hắn ăn ít thịt, không thể đột nhiên ăn quá nhiều dầu mỡ.”

Hoàn Nhạc ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy có lý, vì vậy dời bớt thức ăn qua chén của mình, đoạn gắp rất nhiều rau cải chồng đầy chén Sầm Thâm, lúc này mới đẩy cửa ra ngoài tìm Sầm Thâm.”

Nửa phút sau, Sầm Thâm im lặng nhìn chén cơm đặt trước mặt mình ba giây rồi hỏi: “Đây là gì? Núi Bảo Tháp hả?”

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạc Nhạc: Ăn thịt! Ăn cơm! Cao cao lên! Cường tráng tráng hơn!

Chú thích:

Núi Bảo Tháp – 宝塔山: Địa danh này là một thắng cảnh lớn tích hợp cảnh quan thiên nhiên, văn hóa, di tích lịch sử, cách mạng. Nó là biểu tượng lịch sử của thành phố Diên An, tỉnh Thiểm Tây, được xem là thánh địa cách mạng kể từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc và Hồng quân của họ đóng quân tại đây. Ngọn núi nằm ở phía Đông Nam thành phố, từng được gọi là núi 丰林山-Fenglin (Phong Lâm) vào thời cổ đại, sau đó được đổi tên thành núi 嘉岭山 – Jialing (Gia Lĩnh) vào thời nhà Tống. Tháp chùa trên núi được xây dựng vào thời nhà Đường với độ cao 44m, gồm 9 tầng, tầm nhìn tại đỉnh tháp có thể bao quát toàn cảnh thành phố. Bên cạnh chùa là một cái chuông sắt được đúc vào thời nhà Minh.

Chỗ này có thể tác giả nói Hoàn Nhạc chuẩn bị phần cơm cho Sầm Thâm đồ sộ như núi, cũng đang thực hiện cuộc cách mạng cải thiện chế độ ăn uống của Sầm Thâm. Những chỗ có tiếng Trung là em không chắc mình ghi đúng nên để cho mọi người có thể tra lại khi cần. Nhớ chó con và Sầm đại vương quá nên ráng ngồi cả chục tiếng cho xong việc rồi lên chương mới đây ạ. Em còn tìm được ảnh đồ ăn được nhắc trong chương này nữa nè: