Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 13: Thám tử lừng danh Nhạc Nhạc



A Quý ôm ấp một loại ảo tưởng tốt đẹp nào đó đối với chuyện phát sinh tại phòng ngủ sát vách tối qua. Thí dụ như, Nhạc Nhạc thiếu hiệp nào đó tỏa sáng tỏa nhiệt dài lâu rốt cuộc làm người nào đó cảm động, rồi dẫn dắt hắn lên con đường dưỡng sinh khỏe mạnh.

Nhưng vào ngày hôm sau, Sầm Thâm bước khỏi phòng lại như thanh niên u ám mất ngủ ba ngày ba đêm, đôi môi khô nứt ứa một vết máu, tóc dài có thể buộc củ tỏi.

“Ngươi còn sống không?” A Quý lo lắng hỏi.

Sầm Thâm lạnh lùng quét mắt qua, nhìn cái gì cũng giống như đang nhìn người chết. Bây giờ tâm trạng hắn rất tệ, giống như rối loạn lưỡng cực, nhưng không thể trách hắn, dù là ai mới tỉnh dậy vào sáng sớm mà phát hiện một cậu trai lỏa thể đang nằm trên giường mình thì cũng không vui nổi.

“Nhạc Nhạc thiếu hiệp đâu? Chắc y không bị ngươi phân thây đâu nhỉ?” A Quý lo lắng hơn.

Nghe vậy, Sầm Thâm bỗng nở nụ cười xót xa, cười đến mức A Quý không nhịn được rụt đầu.

Sầm Thâm thẳng tiến tới nhà bếp, A Quý nhanh chóng bò vào phòng ngủ, bò nửa buổi rốt cuộc bò tới đích, phát hiện Hoàn Nhạc quấn kín chăn, đau đớn ôm đầu ngồi trên giường, tóc tai tán loạn, rất giống phụ nam nhà lành bị ăn hiếp.

A Quý ngơ ngác, lẽ nào tối qua phát sinh chuyện khó lường gì rồi? Trời ạ đây là kịch bản gì?

“Đau quá, đau đau đau….” Hoàn Nhạc bỗng kêu rên rồi ngã ra giường, A Quý mới nhìn rõ chỗ bị chàng bụm sưng thành cái bánh bao thật lớn.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Ông không nhịn được hỏi.

“Ta bị đánh!” Hoàn Nhạc khóc không ra nước mắt: “Ta đang ngủ yên lành thì bị đánh rồi!”

A Quý: “…”

Theo những gì Hoàn Nhạc nhớ được, tối qua chàng ngủ mơ mơ màng màng, lờ mờ cảm thấy hơi lạnh, bèn trèo lên giường, còn chủ động cởi quần áo —– chàng không quen mặc đồ đi ngủ, nhưng chàng mặc quần lót đàng hoàng mà!

Hơn nữa chàng vốn đã bị tơ hồng trói, nhất định là chính Sầm Thâm mở ra giúp chàng, cái này đâu thể trách chàng.

Thêm vào đó, hôm qua sau khi ngủ, hình như Sầm Thâm không riêng gì giúp chàng cởi trói buộc mà còn đắp chăn lông cho chàng nữa.

A Quý nghe xong câu chuyện đau thương này, không biết nên nêu cảm tưởng gì: “Cho nên, ngươi đã bị đánh sao?”

Hoàn Nhạc bất đắc dĩ gật gật đầu: “Còn không phải sao, trực tiếp đánh thức ta luôn.”

Hoàn Nhạc bị đánh, còn bị yêu cầu giặt quần áo và drap trải giường, giặt không xong thì không cho ăn cơm. A Quý bày tỏ sâu sắc đồng cảm, nhưng vẫn không nhịn được buồn cười.

Vì vậy, tại một ngôi nhà nhỏ nào đó thuộc hẻm hồ đồng Tây Tử vào buổi sáng nay, thiếu niên đeo bảo đao đến từ Đại Đường ai oán ngồi giặt quần áo giữa gió xuân ấm ấp.

Tất cả máy giặt đều được đặt ở cuối hành lang, Hoàn Nhạc chống cằm ngồi trước máy giặt nhìn chằm chằm lồng giặt, thần sắc tràn ngập u sầu.

“Ai….” Chàng đã thở dài ba lần trong hôm nay.

Sát vách đúng hẹn lại vang lên tiếng bà Vương cãi nhau với ông bạn già, Hoàn Nhạc ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua tường bao, dường như thấy được hoa nguyệt quý nở rộ.

Lúc này, có người gõ cửa.

Hoàn Nhạc cảm thấy vẫn rất đau đầu, không muốn nhúc nhích, mà người trong phòng hiển nhiên còn lười nhúc nhích hơn chàng, vì thế chàng chẳng thể làm gì khác hơn ngoài chấp nhận số phận mà bò dậy đi về phía cổng.

Đi được nửa chừng, tiếng gõ đã ngừng, chàng nghi hoặc lầu bầu, mở cửa lại không gặp được ai. Chàng bỗng nhớ ra điều gì, trực tiếp cúi đầu, quả nhiên phát hiện cái giỏ tre trên mặt đất.

“A Sầm, Vô tiên sinh lại tới nữa rồi!” Chàng nhất thời quên mất đang giận dỗi Sầm Thâm, hào hứng ôm giỏ tre chạy đi tìm hắn.

Lần này Vô tiên sinh đưa tới chiếc bút máy đen bóng, nhưng nó không phải bút máy thông thường.

Khoảnh khắc Sầm Thâm tiếp xúc với nó liền biết đây là pháp khí, tiếng vang nhẹ nhàng do máy móc ẩn bên trong thân bút phát ra theo động tác bị cầm lấy không thoát khỏi lỗ tai hắn.

Máy móc kêu nhẹ cũng chứng tỏ món pháp khí này đang gặp vấn đề, bằng không nó hẳn là hoàn toàn yên lặng.

Nghĩ đến đây, Sầm Thâm lập tức tìm một tờ giấy trắng tới thí nghiệm, tích tắc khi hắn truyền pháp lực vào bút, bút máy đã biến hóa kỳ diệu —- nó di chuyển.

Hoàn Nhạc và A Quý tò mò sấn lại, Sầm Thâm tiếp tục thử buông tay, ba cặp mắt dòm lom lom chiếc bút máy đứng dậy, xem nó chậm rãi nghiêng giống như bị một bàn tay vô hình nắm chặt nhiều lần, biên chữ lên tờ giấy trắng.

“Phần đầu chữ thảo… Đây lại là một chữ làm phiền.” Hoàn Nhạc tỉ mỉ săm soi chữ trên giấy: “Còn có một cái…. Lửa? Ai? Sao ngã rồi?” (草 – Thảo, 劳 – Làm phiền)

Bút máy lạch cách một tiếng lần nữa nằm trên bàn, để lại nét vạch dài bên cạnh chữ hỏa, không biết là muốn viết gì.

Sầm Thâm nghe được tiếng vang chua xót từ trong thân bút thì cầm nó lên, quan sát tỉ mẩn.

Hoàn Nhạc lại hỏi: “Nó hỏng rồi hả?”

Sầm Thâm gật đầu, lập tức lấy tờ giấy rắng qua quan sát kỹ càng vài giây, đột nhiên lanh trí, kéo ngăn kéo trong bàn làm việc, lấy một xấp giấy nhỏ giống nhau như đúc ra.

Cả xấp giấy nhỏ ấy, mỗi một tấm đều chỉ viết hai chữ —— làm phiền, ký tên thì lại là một chữ W đơn giản.

“Vô tiên sinh này có ý gì?” A Quý hoang mang.

“A!” Hoàn Nhạc chợt trợn to hai mắt, thốt: “Các ngươi xem, chữ trên mấy tờ giấy này gần như một khuôn đúc ra, kích thước cũng bằng nhau!”

“Cùng một người cùng một cây bút viết, chuyện này bình thường mà? Hơn nữa, hiển nhiên nó là pháp khí, có thể làm tinh chuẩn như vậy cũng đâu lạ lùng gì.” A Quý bảo.

Hoàn Nhạc lại rung đùi đắc chí, hỏi: “Không kỳ quái ư? Rất kỳ quái đấy. Nói cho cùng, nếu như mỗi lần đều là hai chữ này thì cái bút nào cũng viết được mà? Tại sao phải cùng một cây bút thâm chí trang giấy to nhỏ như nhau? Ba lần liên tục còn nói là ngẫu nhiên được, kéo dài mấy năm mà không quái lạ sao? Với cả, quan trọng nhất, nếu những chữ này đều xuất phát từ cái bút này, mà bút lại là pháp khí phải truyền pháp lực vào mới sử dụng được, vậy ai đem giấy và giỏ tre tới, ai cũng có khả năng nhỉ? Làm sao các ngươi xác định người kia chính là Vô tiên sinh?”

Dứt lời, Hoàn Nhạc xòe tay.

A Quý thoáng bị chàng nhiễu cho hôn mê, chậm chạm ngẩng đầu lên: “Ngươi có quan hệ gì với Địch Nhân Kiệt?”

“Ta nói là đồng liêu ngươi tin không?” Hoàn Nhạc cười thần bí. Tuy rằng chàng biết Địch Nhân Kiệt khi ông còn chưa bộc lộ tài năng, nhưng chàng xem phim truyền hình Địch Nhân Kiệt rồi, vững vàng đón nhận danh hiệu A Quý phát.

“Không phải ngươi nói muốn đi biên quan tòng quân sao?”

“Ta vứt bút tòng quân đó!”

Một người một rùa mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co khoảng chừng mười giây, A Quý mắt đậu xanh thua trận, hỏi: “Thế thám tử lừng danh Nhạc Nhạc thiếu hiệp có cao kiến gì hỉ?”

Hoàn Nhạc rất thích danh xưng này, một tay chống lên bàn, hơi nhíu mày, nói: “Nếu xem như chúng đang cố gắng phát ra loại tín hiệu nào đó, không phải càng thú vị hơn sao?”

A Quý nghiêng đầu: “Tín hiệu?”

“Các ngươi xem.” Hoàn Nhạc bốc một tờ giấy ngẫu nhiên, giảng: “Đánh giá dựa trên chất liệu, tình trạng mới cũ và đường cắt của mớ giấy này, ắt hẳn chúng nó xuất phát từ một lô. Nhưng chữ viết nông sâu lại thay đổi theo thời gian ——- giấy đã cắt từ lâu, chữ thì không, nó được người ta viết xuống không ngừng trong mấy năm nay.”

“Cho nên?” A Quý tò mò, ngay cả Sầm Thâm cũng lặng thinh chuyên chú nhìn chàng, mong đợi chàng kết luận điều gì hữu ích.

“Dạo gần đây ta mới làm rõ được trục thời gian của người hiện đại các ngươi, ta nghĩ, cái bút máy này và máy thu thanh lúc trước đều là đồ cổ, đúng không?” Khi hỏi câu này, Hoàn Nhạc đang nhìn Sầm Thâm.

Toàn thân Hoàn Nhạc bây giờ đang tản ra hơi thở tự tin và định liệu trước mọi thứ, dường như Hoàn Nhạc đáng tin cậy đêm qua lại xuất hiện.

“Không sai, những thứ này đều thuộc về thời đại của gần một trăm năm về trước.” Sầm Thâm đáp.

“Vậy giấy thì sao?” Hoàn Nhạc hỏi tiếp.

“Hẳn cũng xấp xỉ.”

“Cho nên đáp án chính là thời gian.” Ánh mắt Hoàn Nhạc lóe sáng: “Sát vách là căn nhà bỏ trống đã lâu, bất kể là máy thu thanh, bút máy hay là giấy, thời gian của chúng nó đều dừng lại ở gần một trăm năm về trước. Nhưng chỉ có một thứ vẫn đi theo dòng chảy thời gian, đó chính là bút tích trên những tờ giấy này. Đồ vật hỏng hóc này nọ bị đưa qua đây cứ như chuỗi bí ẩn không ngừng nhả manh mối, đang chờ chúng ta giải đáp.”

Hoàn Nhạc càng nói càng hưng phấn, Sầm Thâm suy tư, nghĩ nửa buổi vẫn chỉ phun ra một câu: “Tôi chỉ là thợ sửa chữa mà thôi.”

“A Sầm ngươi thật sự không hiếu kỳ chút nào ư?” Hoàn Nhạc tò mò lắm, ngày nào bí ẩn này chưa được khám phá, chàng sẽ đau đáu ngày đó. Vì thế chàng không nhịn được quấn lấy Sầm Thâm hỏi: “Đồ đưa tới cổng nhà các ngươi mà, tại sao cố tình là A Sầm?”

“Bởi vì tôi ở cách vách.” Sầm Thâm cầm bút máy ngồi trở về bàn làm việc bắt đầu gỡ ra, sửa chữa, không ngẩng đầu.

Hoàn Nhạc không cam lòng đâu, lúc này A Quý chen miệng: “Nhạc Nhạc thiếu hiệp, thực ra dựa vào suy luận của ngươi, đáp án đã rõ ràng rồi.”

“Là gì?”

“Quỷ làm!”

A Quý nhỏ giọng, ép đầu xuống thật thấp, mặt gian mày giảo nhìm chằm chằm Hoàn Nhạc, kể thật u ám: “Ngươi tưởng tượng xem, ngoại trừ quỷ thì còn ai được nữa? Trước đây từng có chuyện tại Sơ Hoa đại hí viện, rạp hát đang yên đang lành bị một mồi lửa thiêu sạch sành sanh, gần như tất cả mọi người bị chết cháy hết, hơn trăm mạng đấy! Sau đó xảy ra chuyện gì ngươi biết không? Sau đó ấy —–”

Ngữ điệu bị kéo dài hết sức co thể bị khiến Hoàn Nhạc không khỏi nuốt ngụm nước bọt.

“Mỗi khi tới bảy giờ rưỡi tối, quỷ hồn sống lại tại đại hí viện, giống như đúc hồi còn trên dương thế! Những quỷ hồn ấy bị thiêu chết ở đó, cũng bị giam cầm ở đó, ngươi nghe kỹ một chút còn nghe được tiếng hát hí khúc bên trong rạp, a a a, chuyên môn đầu độc người qua đường. Tựa như tiếng ca của hải yêu, nếu như ngươi bị mê hoặc mà bước vào, lập tức sẽ bị bọn họ ăn từng miếng từng miếng, xương da cũng không còn!”

Dứt lời, sát vách bỗng vang lên tiếng hát hí khúc khủng bố như vịt kêu.

“A a a!” Hoàn Nhạc xoạch trốn ra sau lưng Sầm Thâm, hay tay ôm quanh bờ vai hắn.

Sầm Thâm thiếu chút nữa bị chàng ghìm chết, ngửa mặt lên trời liếc trắng dã con mắt: “Buông tay.”

Hoàn Nhạc: “Ta không.”

Sầm Thâm cắn răng: “Đó là ông Lý nhà kế bên.”

“Ha ha ha ha ha ha…” A Quý cười ngã chổng vó: “Nhạc Nhạc thiếu hiệp ngươi vậy mà sợ quỷ? Ngươi là thám tử mà? Nói không chừng sát vách có quỷ thật nha, có muốn đi xem chút không?”

Hoàn Nhạc tức đỏ cả mặt: “Ai nói ta sợ quỷ?”

Sầm Thâm yếu ớt trả lời chàng: “Không sợ quỷ thì thả tôi ra được không?”

Hoàn Nhạc lắc đầu: “Không tốt lắm.”

Hoàn Nhạc không tốt lắm là không tốt lắm thật, hồi ức quá đau đớn thê thảm, đời này chàng không muốn gặp thêm con quỷ thứ hai.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạc Nhạc: Ta lợi hại hay không!