Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 17: Sườn kho nước tương



“Thành ý của anh tôi cảm nhận được, nhưng anh phải biết là hành tung của Phó tiên sinh rất mông lung, toàn bộ Tứ Cửu thành này không vượt quá ba người có thể liên hệ với anh ấy. Ba người này không ai không phải nhân vật cấp bậc đại yêu, dù tôi có thể tiếp xúc với họ, làm sao có thể dễ dàng cấp tình báo cho anh được? Anh nên rõ ràng, có vài việc chúng ta không thể tìm hiểu.”

Nhân viên chuyển phát nhanh nghiêm mặt, trong lòng anh vẫn hy vọng Sầm Thâm có thể từ bỏ ý định này.

“Như vậy thì….” Nhân viên chuyển phát nhanh suy tư.

“Về phần chi phí, tôi sẽ cố gắng hết sức làm hài lòng anh.”

“Đây không phải vấn đề chi phí.”

Sầm Thâm nhíu mày, nếu đối phương kiên quyết không chịu truyền tin, vậy tất nhiên hắn phải đi một vòng lớn mới hoàn thành việc này được, quá tốn thời gian và phiền toái.

Lúc này, Hoàn Nhạc bỗng nhiên kéo Sầm Thâm một cái, gửi cho hắn một ánh mắt “nhìn ta” đáng tin cậy, sau đó tiến lên một bước chắn trước mặt Sầm Thâm, mỉm cười nhìn nhân viên chuyển phát nhanh, chàng nói: “Này dĩ nhiên không phải vấn đề chi phí, anh biết lá thư đó là ai gởi cho Phó tiên sinh không? Là Ngô Sùng An tiên sinh của hiệp hội thợ thủ công.”

Nghe đến tên Ngô Sùng An, nhân viên chuyển phát nhanh tỏ ra hơi mê man, rồi rất nhanh đã nhớ ra cái gì đó, thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm nghị.

Thấy thế, Hoàn Nhạc nhíu mày, tiếp tục cười híp mắt nhìn anh: “Sẽ thế nào nếu như Phó tiên sinh hoặc ba người mà anh vừa nhắc biết anh cự tuyệt hỗ trợ Ngô Sùng An tiên sinh?”

Nhân viên chuyển phát nhanh nhất thời nghẹn lời, dừng mấy giây rồi dứt khoát nhét thư vào túi, chốt lại: “Được, đơn hàng này tôi nhận, được hay không được thì chờ tôi đi hỏi thăm tin tức rồi sẽ báo cho các anh hay.”

Dứt lời, anh cấp tốc biến trở về thành chim xanh bay đi, không muốn ở lâu thêm một chút nào.

Sầm Thâm hơi bất ngờ mà nhìn Hoàn Nhạc, đúng lúc đối diện với ánh mắt tràn đầy ý tứ đợi chờ khích lệ của Hoàn Nhạc vừa xoay đầu lại, Sầm Thâm im lặng một chốc, vẫn không nói gì.

Hoàn Nhạc bèn kề sát vào hỏi: “Mới vừa rồi ta làm rất được phải không?”

Sầm Thâm: “… Tốt.”

Hoàn Nhạc: “Vậy tối nay ăn sườn kho tương được không?”

Sầm Thâm không đồng ý, nhấc ngón tay chỉ đống đất kia, sườn kho tương ở đó. Nhưng nói chung Hoàn Nhạc vẫn chưa đến nỗi cướp đồ cúng của người đã khuất, cho nên chỉ có thể nhìm lom lom.

“A Sầm…” Hoàn Nhạc quấn lấy Sầm Thâm: “Vậy hôm nay ta có thể ngủ trên giường không?”

Từ sau lần ngủ trên giường lớn của Sầm Thâm, Hoàn Nhạc thực sự không muốn trở lại ghế sô pha. Ghế sô pha vừa hẹp vừa mềm nhũn, ngủ lâu đau thắt lưng, còn có thể bị sái cổ. Giường Sầm Thâm thì không giống như vậy, nó rất lớn, hai người ngủ cũng được, hơn nữa bọn họ đều là đàn ông, không cần chú ý nam nữ thụ thụ bất thân.

Nhưng câu trả lời của Sầm Thâm chỉ có hai chữ chắc như đinh đóng cột: “Không thể.”

Hoàn Nhạc bĩu môi, mà Sầm Thâm đã trực tiếp xoay người đi vào phòng sách, để lại mình chàng tại khoảng sân vắng ngắt yên tĩnh thê thê thảm thảm bi ai này.

Chàng tức giận đến mức đặt mông ngồi lên bậc thang trước cửa, hai tay bưng quai hàm, hờn dỗi với khoảng sân trống trải.

A Quý chậm rãi ung dung bò qua trước mắt chàng, nói: “Nhạc Nhạc thiếu hiệp, không ngừng cố gắng nha. Tiểu Thâm Thâm nói năng chua ngoa nhưng mềm yếu, hắn từ chối ngươi một lần hai lần cũng sẽ không từ chối ngươi ba lần, trên đời không có việc khó, chỉ sợ lòng không bền thôi….”

Hoàn Nhạc suy tư, ba phút sau, chàng bắt A Quý về, hỏi: “Ngươi nói thân thể A Sầm có thể khỏe mạnh lại? Thầy thuốc nói sao về chuyện kinh lạc của hắn yếu ớt như vậy?”

A Quý ngẩn người: “Thiếu hiệp ngươi chuyển đề tài nhanh gọn lẹ quá.”

Hoàn Nhạc sáng quắc hai mắt theo dõi ông, thề phải nhìn chằm chằm đến khi ông nói ra đáp án mới thôi. Thực ra là đang nhìn lại việc lòng mình vô thức nghĩ tới Sầm Thâm tại khoảnh khắc bắt gặp Ngô Sùng An chỉ còn bộ xương khô ấy.

Phán đoán dựa trên hài cốt của Ngô Sùng An thì ông là nhân loại, hưởng dương khoảng chừng năm mươi tuổi, đã mắc bệnh tật gì đó trước khi đại nạn tới. Sinh mệnh con người ngắn ngủi làm sao, cũng yếu đuối xiết bao, mà Sầm Thâm lại còn là bán yêu thì sẽ thế nào?

Hoàn Nhạc không biết khi nào mình phải về nhà, nhưng chàng không hy vọng sau khi mình trở về rồi, Sầm Thâm sẽ giống như Ngô Sùng An, chết tại một khe nứt nơi thành thị, không người quan tâm, không ai phát hiện.

Bỗng chốc chàng thoáng buồn vì điều này, u sầu của tuổi thiếu niên nói đến là đến.

A Quý đáp lời: “Bác sĩ khám xong đều bảo Sầm Thâm bị bệnh bẩm sinh, không có cách trị.”

Hoàn Nhạc không đồng ý: “Biết đâu những thầy thuốc đó không đủ uyên bác?”

“Cứ cho là vậy đi.” A Quý nói: “Nếu hắn giống như ngươi, sinh ra tại triều nhà Đường, thời đại năng lượng đất trời dồi dào thì bằng thiên phú của hắn, chắc bây giờ đã là một thợ thủ công pháp lực cao cường. Cổ đại cũng nhiều linh đan diệu dược, thầy chữa bệnh tài ba cũng không ít, nói không chừng có thể giúp hắn sống lâu một chút…”

Hoàn Nhạc định nói chàng có thể đưa Sầm Thâm về chung, hoặc chờ chàng mang thuốc từ Đại Đường cho hắn, nhưng sau khi nghĩ lại thì thấy, chắc Sầm Thâm vẫn sẽ lạnh lẽo cứng rắn từ chối chàng thôi.

Hơn nữa, đó đều là chuyện sau này, đường đường là Hoàn tam công tử chàng đây mà lại ký thác hy vọng trên loại từ ngữ hư vô mờ mịt như “sau này” ư?

Đương nhiên là không thể nào!

Hoàn Nhạc đứng phắt dậy, dọa A Quý nhảy dựng một cái. A Quý lấy làm quái lạ nhìn chàng, không biết chàng nổi điên cái gì, mà Hoàn Nhạc không cho ông cơ hội đặt câu hỏi đã dứt khoát bỏ chạy.

“Thiếu hiệp ngươi đi đâu vậy ơ!”

“Có việc, gấp!”

Sầm Thâm trông qua cửa sổ ở phòng sách, vừa lúc thấy bóng lưng chàng rời đi, nghe giọng nói tràn ngập hăng hái như mọi ngày của chàng, tâm trạng mịt mù cũng dần thoáng đãng hơn một chút.

Hắn cúi đầu lần thứ hai, đầu ngón tay chà qua vết xước lốm đốm trên mặt bàn, dường như hình ảnh Ngô Sùng An Sùng Am ngồi tại cái bàn này, khêu đèn nghiên cứu hiện ra ngay trước mắt.

Vết xước được lưu lại khi mài linh kiện và điêu khắc trận pháp, mỗi một đường đều hiển lộ cố gắng của chủ nhân.

Sầm Thâm chưa bao giờ lĩnh hội sự huy hoàng thuộc về thợ thủ công, cho nên chưa thể nói tới mất mát thế nào đối với kết thúc của hiệp hội thợ thủ công. Song, Ngô Sùng An đến tận lúc chết vẫn muốn bảo vệ ngành nghề này, hắn cảm nhận được tấm lòng ấy.

Tiếng than đỗ quyên chung quy trở thành chí nguyện mãnh liệt.

Vậy bản thân Sầm Thâm thì sao? Hắn không có phần đại nghĩa kia, không có giác ngộ cao hơn người thường, nhưng nếu có một ngày hắn phải biến thành đỗ quyên than khóc ứa máu mới thôi, hắn hy vọng rằng trước đó, mình có thể được một lần nhìn thoáng qua sự rực rỡ của ngưỡng cao nhất trong nghề thủ công.

Giống như suy nghĩ khi hắn đang ở tường thành Trường An vậy.

Đó là vẻ xán lạn thuộc về riêng hắn, là điều duy nhất hắn hy vọng lưu lại trên cõi đời này. Tên cũng tốt, ngươi nhà cũng tốt, mạng sống cũng được, đều không quan trọng.

Không hề quan trọng chút nào.

Quặn đau quen thuộc lần nữa kéo tới, Sầm Thâm chẳng để ý, hắn lại ngồi về trên ghế của Ngô Sùng An, cầm bản vẽ trận pháp ở bên cạnh lên tiếp tục nghiên cứu. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, sắc mặt hắn càng tái nhợt, nhưng đôi mắt thì rực lên, xưa nay chưa từng sáng đến thế.

Sau ba ngày, Sầm Thâm một bước cũng chưa rời căn phòng này, ngoại trừ giờ ăn cơm. A Quý có lòng khuyên hắn, nhưng ông khuyên không nổi, muốn tìm Hoàn Nhạc hỗ trợ, thế mà Hoàn Nhạc cũng bỗng dưng bận rộn, thậm chí thoạt nhìn còn bộn bề công việc hơn Sầm Thâm.

Chàng thường xuyên vắng nhà, vừa ra khỏi cửa là đi cả nửa ngày, cũng không biết rốt cuộc một người cổ đại chưa quen cuộc sống thời nay có thể bận bịu cái gì. A Quý cản chàng ở cổng một lần, nhưng Hoàn Nhạc lập tức tự giam mình trong phòng làm việc, từ chối A Quý dò hỏi.

“Tới đó ngươi sẽ biết thôi!”

A Quý tức chết, ai cũng không để người ta bớt lo. Cũng may Hoàn Nhạc còn nhớ chuyện ăn cơm, lúc ăn cũng muốn mang qua cho Sầm Thâm, cuối cùng coi như không mặc Sầm Thâm chết đói.

Đại khái Sầm Thâm đã bái phục công phu quấn người của Hoàn Nhạc, cố gắng hết sức không tranh chấp với chàng về loại chuyện nhỏ nhặt như dùng bữa này, có thể tiết kiệm được rất nhiều nước bọt.

Dù sao cũng chỉ là ăn mấy miếng cơm mà thôi.

“A Sầm, ăn cơm!” Buổi trưa hôm nọ, Hoàn Nhạc lại nằm trên tường bao gọi với vào. Từ khi chàng phát hiện ra trèo tường dễ dàng hơn thì đã từ chối đi cổng chính, lần nào cũng nằm úp sấp lên bờ tường, tiếng hét vang dội đến bà Vương cách vách cũng có thể nghe rõ.

Sầm Thâm bước ra khỏi phòng ngay lúc này, xoa xoa mi tâm, về nhà ăn cơm.

Cơm nước mấy ngày vừa qua đều do Hoàn Nhạc mua ở bên ngoài, Sầm Thâm cho chàng mấy trăm đồng, để chàng muốn ăn gì thì tự mua, đỡ cho chàng dính lấy mình đòi sườn kho tương nhà làm.

Hôm nay, Hoàn Nhạc mua mì tương đen chàng vô cùng yêu thích dạo gần đây, thêm một phần chân giò kho tại quán ở đầu hẻm, quả thực hoàn mỹ.

Sầm Thâm không có ý kiến với chân giò, nhưng quả tình không thể yêu thích, nếu Hoàn Nhạc muốn ăn, hắn nhường cho chàng nửa phần mì tương đen của mình luôn cũng được.

Thế nhưng Hoàn Nhạc chỉ ở bên cạnh nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt tràn ngập chân thành của chàng ngó hắn đăm đăm tận khi hắn ăn xong sợi mì cuối cùng, sau đó còn phải dùng vẻ vô cùng nghiêm túc và lý lẽ chính đáng nói cho hắn hay: “Ta đã dặn ông chủ bỏ ít mì sợi thôi, phần nhiều đã vào bụng ta đây.”

Thiếu niên Đại Đường sống ở thời hiện đại như cá gặp nước, bây giờ đã học được cách tán gẫu với chủ quán. Đương nhiên, chàng sẽ không kể với Sầm Thâm là ông chủ nghe xong yêu cầu ít mì từ chàng thì vui cười hớn hở hỏi chàng một câu: “Mua cho bạn gái hả? Mấy cô nhóc bây giờ ây, ngày nào cũng la hét phải giảm béo, chú thấy có mập đâu mà!”

Hoàn Nhạc đến thời hiện đại cũng một tháng có hơn, tự nhiên hiểu bạn gái là ý gì, nhưng nếu như chàng nói cho Sầm Thâm biết, chắc chắn sẽ bị ném ra đường.

Vậy thì chàng sẽ biến thành con chó hoang tội nghiệp.

Thiện tai thiện tai, A Di Đà Phật.

Cuộc sống như thế kéo dài tổng cộng năm ngày, đến chạng vạng ngày thứ sáu, Hoàn Nhạc vừa ra ngoài đã trở về như một cơn gió đẩy cổng nhà họ Ngô, mang theo tia nắng xẹt qua sân trước lao vào phòng sách, hô to một tiếng: “Ta đã về rồi!”

“Bịch!” Ảnh Yêu nằm nhoài lên phần mộ mà ngủ giật mình thảng thốt rớt xuống đất.

Sầm Thâm xoa xoa huyệt thái dương, tháo mắt kính viền mỏng xuống liếc nhìn chàng, lông mày chau lại. Hắn hơi kinh ngạc trước hình ảnh của Hoàn Nhạc lúc này, mặt mày lấm lem, vạt áo rách rưới, mồ hôi nhễ nhại.

Nhưng thoạt nhìn chàng rất cao hứng, bộ dáng cười rộ lên vẫn là thiếu niên lang đẹp đẽ.

“A Sầm, ngươi xem này!” Chàng lấy một tờ giấy từ trong túi ra đưa cho Sầm Thâm.

Sầm Thâm nghi hoặc cúi đầu liếc mắt nhìn, tức khắc choáng váng tại trận —– đây là sơ đồ vận chuyển pháp lực bên trong kinh lạc, nói cách khác, bức họa này chứa đựng một phương pháp tu luyện.

Mà trông vẻ xóa xóa sửa sửa cùng chú giải bằng chữ phồn thể thế kia thì hiển nhiên bức họa là tác phẩm mới từ tay Hoàn Nhạc.

Thoáng thấy ngạc nhiên trong mắt Sầm Thâm, Hoàn Nhạc cười toe toét bảo: “Leo tường chỉ là sở thích của ta, tu luyện mới là chuyên môn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạc Nhạc: Một ngày nào đó ta sẽ ăn được A Sầm ….. A Sầm làm sườn kho tương!

Chú thích:

Tứ Cửu thành: cách gọi khác của thành Bắc Kinh cổ để chỉ bốn cửa Hoàng thành và chín cửa trong nội thành. Bốn cửa Hoàng thành là Thiên An môn, Địa An môn, Đông An môn và Tây An môn; mà chín cửa trong nội thành theo thứ tự là Chính Dương môn, Sùng Văn môn, Tuyên Võ môn, Triêu Dương môn, Phụ Thành môn, Đông Trực môn, Tây Trực môn, An Định môn và Đức Thắng môn.