Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 35: Ký tên



Hôm sau, ánh dương nhiệt tình của mùa hè xuyên qua cửa sổ thủy tinh đánh thức Hoàn Nhạc đang ngủ trên sàn —— không chịu tỉnh thì sẽ có món mông nướng nha.

Hoàn Nhạc không để ý, bò dậy nhào lên giường ngủ tiếp.

Chàng đã phải trải chăn đệm nằm dưới đất liên tục hai đêm rồi, thảm thương cực kỳ.

Khi Sầm Thâm luyện xong bồi nguyên quyết và trở vào nhà tắm rửa thì bắt gặp ngay cảnh Hoàn Nhạc chiếm dụng gối của hắn, thị tẩm mền của hắn, giang tay giang chân chìm sâu trong mộng đẹp —– mũi chó vô cùng thính, dù cho đang ngủ mơ mơ màng màng cũng có thể phân biệt mùi hương vương trên chăn thật chính xác. Chàng không muốn dùng đồ của mình, cứ muốn ngủ của Sầm Thâm.

Thôi.

Sầm Thâm tự nhủ như vậy.

Hôm nay Hoàn Nhạc nướng thẳng tới lúc mặt trời lên cao cũng không chịu dậy, chẳng biết là giận dỗi không được tự nhiên cái gì nữa. Sầm Thâm cảm giác như mình đang nuôi một người tình bé nhỏ mong manh, đòi ân ái bất thành liền tủi thân, chẳng quá vài giây hắn lại bị danh xưng “người tình nhỏ bé” bổ cho mấy tia sét, mặt mũi tối thui, kệ đi ai thèm quan tâm chàng lao vào chỗ chết.

Chử Nguyên Bình đồng ý đến nhà nói chuyện, nhưng không vội vàng như lần trước. Sầm Thâm cũng không gọi điện hỏi, hãy còn bận rộn trong phòng làm việc, mãi tới hơn một giờ chiều mới nghe được tiếng gõ cửa khoan thai xuất hiện muộn.

Hoàn Nhạc còn đang ngủ, Sầm Thâm đành tự mình mở cửa. Cửa vừa được kéo ra, hắn thấy khách đến mà sửng sốt, bởi vì không chỉ một mình Chử Nguyên Bình đang đứng ở đó, anh còn dẫn theo một người đàn ông dung mạo tuấn mỹ, mặc tây trang đi giày da, khóe môi đeo nụ cười, từ trên xuống dưới đều thể hiện rõ hai chữ —– tự phụ.

“Anh.” Chử Nguyên Bình gặp lại Sầm Thâm, thần sắc vẫn khó nén kích động. Chỉ là suy cho cùng anh đã quen ở vị trí cao, cũng kiềm chế tốt không để thất lễ, “Anh, vị này là luật sư Kiều, Kiều Phong Miên, cố vấn pháp luật của viện nghiên cứu. Vì muốn bàn bạc nên em đưa anh ấy đi chung.”

Kiều Phong Miên gật đầu chào hỏi hắn.

Sầm Thâm tỏ vẻ sao cũng được, tích chữ như vàng mà mời hai người vào nhà. Lần này hắn không mặc Chử Nguyên Bình đứng ngoài hiên nữa, tốt xấu gì đối phương cũng dắt thêm một người, nhờ đó đạt được ưu đãi ngồi ghế sô pha —— chiếc ghế sô pha này chính là chỗ Hoàn Nhạc ngủ hồi trước.

“Uống gì đây?” Sầm Thâm hỏi.

“Không, không cần phiền vậy đâu.” Chử Nguyên Bình như có chút được cưng mà sợ hãi. Kiều Phong Miên thoáng liếc anh, hai chân vắt chéo tự nhiên, cũng không nhiều lời.

Chử Nguyên Bình nói không cần phiền hắn, Sầm Thâm thực sự sẽ không cố tìm việc cho mình.

Lúc này, Hoàn Nhạc bước ra từ cánh cửa nối liền phòng ngủ và phòng làm việc, đi chân đất, để trần nửa thân trên, triển lãm cơ thể thiếu niên gầy gầy và mấy múi cơ bụng rắn chắc. Dường như chàng chỉ mới phát hiện trong phòng có người ngoài, bèn dừng lại dựa vào cạnh cửa, hai mắt nhìn thẳng Sầm Thâm, giọng điệu thân mật: “A Sầm à, không thấy áo thun chữ T của em.”

Sầm Thâm: “…”

Chử Nguyên Bình: “…”

Khóe mắt Kiều Phong Miên ngó vẻ mặt dần dần chuyển sang màu đen của Chử Nguyên Bình, đồng thời ngửi được hơi thở yêu quái có một không hai trên người Hoàn Nhạc thì nhướng mày, thú vị rồi đây.

“Trong tủ, tự tìm đi.” Sầm Thâm hít sâu một hơi, thầm nói với bản thân đừng nổi giận, đừng nổi giận, dễ đột tử lắm. Chẳng lẽ hắn còn không biết Hoàn Nhạc có tâm tư gì sao?

Tất cả đều là kịch bản.

Bị gài vài lần phải rõ chứ.

“Ồ.” Hoàn Nhạc gãi gãi đầu, khoảnh khắc xoay người còn tặng Chử Nguyên Bình một ánh mắt, nụ cười kia xán lạn miễn bàn, càng không kém phần chọc người căm hận.

Chí ít Chử Nguyên Bình ghét thật.

“Chúng ta nói chính sự đi.” Chử Nguyên Bình gian nan nặn ra một khuôn mặt tươi cười, “Liên quan đến chuyện viện nghiên cứu, em về nhà đã nghĩ lại một chút, có lẽ nó không thích hợp tồn tại dưới danh nghĩa cá nhân, chúng ta có thể đề nghị đổi thành tổ chức công ích. Anh thấy được không?”

Sầm Thâm gật đầu, kết quả thế này đối với hắn mà nói là tốt nhất.

Chử Nguyên Bình không bất ngờ trước lựa chọn của hắn, cân nhắc chốc lát lại bảo: “Các thủ tục có liên quan đều do luật sư Kiều thực hiện. Anh ấy cũng phụ trách liên hệ với các cấp ở trên. Không cần lo lắng về việc này. Chỉ là em muốn thêm một điều khoản trong hợp đồng, thành quả từ viện nghiên cứu này bắt buộc phải cấp cho anh một phần vô điều kiện.”

Thực tế về vấn đề vừa đề cập, vì Sầm Thâm bài xích thừa kế di sản nên Chử Nguyên Bình mới không nói trắng ra, anh tự có cách riêng của mình để giao mọi thứ tới tay Sầm Thâm. Ít nhất Hoàn Nhạc kia sẽ không trơ mắt nhìn bệnh tình Sầm Thâm tệ hơn mà không thuốc thang nào cứu chữa được.

Nhưng anh cũng không muốn có bất kỳ khuất tất gì trong chuyện này, kể cả là tốt hay xấu đều phải minh mạch với Sầm Thâm, để hắn tự mình quyết định.

Sầm Thâm im lặng rất lâu, lòng Chử Nguyên Bình cảm thấy hơi thấp thỏm.

Bấy giờ Hoàn Nhạc đã mặc áo quần đàng hoàng bước tới, còn bưng mấy ly trà. Chàng dời bàn trà nhỏ qua, lần lượt đặt trà lên, bày ra bộ dáng chủ nhân cười nói: “Mời dùng trà.”.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Trà của Sầm Thâm khác với mọi người, vẫn là trà táo đỏ câu kỷ tử, trông đặc biệt dưỡng sinh.

Chử Nguyên Bình chẳng hé răng khi nhìn thấy mớ trà nước này.

Kiều Phong Miên lấy một tập văn kiện ra khỏi cặp táp ngay vào lúc ấy, đặt lên mặt bàn và đẩy tới trước mặt Sầm Thâm, “Đây là cam kết từ bỏ quyền thừa kế, nếu không có vấn đề, mời ký tên.”

Sầm Thâm nhíu mày: “Nhất thiết phải ký tên sao?”

“Một chữ ký cũng không mang ý nghĩa gì.” Kiều Phong Miên khẽ cười, “Giống như trong người anh chảy dòng máu của ông ta vậy, cũng không đại biểu cái gì cả. Càng kiêng kỵ càng bộc lộ rõ anh không buông bỏ được, không phải ư?”

Sầm Thâm nghe xong thì thoáng run.

Lời này của Kiều Phong Miên thật đúng là không nể nang ai, thậm chí Chử Nguyên Bình còn đang có mặt ở đây. Mà đối với Sầm Thâm, tuy chúng hơi đâm vào lòng người, nhưng lại xoáy trúng trọng tâm, hắn chỉ hơi do dự một chút rồi dứt khoát kéo giấy cam kết lại, ký tên lên.

Chử Nguyên Bình ngồi đó chứng kiến, tâm lý dấy lên một luồng xót xa, song không mở miệng quấy rầy. Trong lòng anh rất rõ, nét bút này hạ xuống mang ý nghĩa Sầm Thâm thực sự không còn bất kỳ quan hệ nào cùng anh nữa.

Thực tâm anh vẫn luôn tỏ tường thái độ của Sầm Thâm.

Từ hồi còn nhỏ xíu anh đã biết mình có một người anh trai như thế, anh cũng từng hỏi ba rằng, tại sao anh trai không sống cùng họ. Sau đó anh lớn thêm vài tuổi, hiểu chuyện hơn một chút, mà vẫn chưa thể rõ ràng, bọn họ không ở chung đã đành, nhưng lý do gì khiến họ đến gặp nhau cũng không thể.

Ba luôn ngăn cản anh tìm anh trai. Hơn mười năm về trước khi Sầm Ngọc Sơn qua đời, Chử Nguyên Bình đã nuôi ý định đến gặp Sầm Thâm. Ngày đó anh đã biết thân phận nửa yêu của Sầm Thâm, cũng thành gia lập nghiệp rồi, cảm thấy mình đã chín chắn chững chạc nên muốn thấy nhau dù chỉ một lần cũng thỏa.

Nhưng Sầm Thâm chẳng nói chẳng rằng tức tốc dọn nhà ngay rốt cuộc đã xua tan ý tưởng của anh.

Cho tới hiện tại, cuối cùng anh đã thẩu tỏ một đạo lý ——– có lẽ giữa hai người họ, tương trợ buổi hoạn nạn, chi bằng sông hồ quên nhau.

Chử Nguyên Bình bên đây hãy còn chua xót, Hoàn Nhạc ở đối diện lại hướng toàn bộ sự chú ý lên người Kiều Phong Miên, bởi chàng nghe được hơi thở đại sư bắt yêu khiến người ta vô cùng khó chịu từ chỗ anh ta.

Song kỳ quái chính là, bên trong hơi thở đáng ghét kia còn lẫn mùi chó sói quen thuộc. Đây chắc chắn là đồng loại của Hoàn Nhạc, chàng tuyệt đối không nhận lầm, hơn nữa mùi vị này cũng hơi nồng.

Lẽ nào vẫn còn đại sư bắt yêu ở thời hiện đại? Anh ta đang giữ đồng loại của mình?

Hoàn Nhạc thoáng nheo mắt lại, khí lạnh bộc phát trong tích tắc nhắm thẳng vào Kiều Phong Miên mà không chút che giấu. Kiều Phong Miên ngước mắt nhìn chàng, cái nhìn ngạo mạn đánh giá chàng trắng trợn.

“Thật sự rất thú vị.” Kiều Phong Miên bỗng dưng cười cười, chuyển sang ngó Sầm Thâm và bảo: “Giấy cam kết đã được ký kết, chuyện này xem như chấm dứt tại đây. Vấn đề sau đó…. Tôi nghĩ anh cũng không hứng thú, có điều để dự phòng tình huống ngoài ý muốn —- đây là danh thiếp của tôi, anh có thể liên hệ khi cần.”

Nói đoạn, Kiều Phong Miên móc tấm danh thiếp thếp vàng từ trong túi rồi đẩy qua chỗ Sầm Thâm.

Sầm Thâm không khước từ, chỉ là một tấm danh thiếp thôi, nhận hay không nhận đều như nhau. Hoàn Nhạc lại rất lưu tâm, ánh mắt quét qua danh thiếp, trong lòng cực kỳ cảnh giác.

Tên đại sư bắt yêu này quái lạ thật, nghe mùi này thì người không giống người, yêu chẳng giống yêu, cười rộ lên nom lại chả giống người tốt lành.

“Nếu đã vậy, bọn em xin phép về trước.” Tâm tình Chử Nguyên Bình khó thể bình tĩnh trong phút chốc, sợ bản thân thất thố, đành đứng dậy rời đi.

Kiều Phong Miên theo sau anh, từ tốn bước qua khoảng sân lát đá xanh, rồi quay đầu lại nhìn Sầm Thâm, nhẹ giọng nói trước khi ra khỏi cửa: “Chó săn nhỏ nhà anh dễ thương đấy, rảnh rỗi thì cùng uống chén trà đi.”

Chỉ một câu đơn giản không đầu không đuôi thế cũng khiến người ta bối rối.

Hoàn Nhạc nặng nề đóng hết các cửa lại, chăm chú nhìn Sầm Thâm, “A Sầm, ngươi đừng quan tâm hắn, hắn cười xấu xa như vậy, chắc chắn có mưu đồ.”

Sầm Thâm không đáp, thấy tên có mưu đồ nhất là cậu đó. Hắn xoay người đi vào phòng, Hoàn Nhạc bám sát theo và nỗ lực tẩy não hắn như cũ.

“Lỡ mà hắn gọi điện cho ngươi, ngươi đừng bắt máy được không?”

“Trên người hắn thoảng hơi thở đồng loại của ta, lại còn là đại sư bắt yêu, khả nghi, quá khả nghi!”

“Cũng không biết Chử Nguyên Bình tìm đâu ra tên luật sư thoạt nhìn chẳng đáng tin tí nào.”

“Nói không chừng hắn mời ngươi uống trà chính là muốn tóm lấy ngươi làm tiêu bản!”

“Chẳng phải nhân loại có một câu, gọi là gì nhỉ…… nhã nhặn bại hoại ấy!”

“…”

Hoàn Nhạc huyên thiên khiến Sầm Thâm nghe đến phiền, nhưng chàng vẫn không thể an tâm. Then chốt chính là, mùi chó săn trên người kẻ kia làm chàng rất để ý, đó cũng không phải chó yêu phổ thông, tính ra thì năng lực còn không yếu.

Chàng chau mày suy tư giây lát, vẫn cảm thấy không yên lòng, vì vậy cầm năm mươi đồng trên tủ giầy và nhanh như cắt phóng ra đường.

Chàng định tìm Chử Nguyên Bình hỏi thăm trước, nào ngờ còn chưa kịp quay số thì đụng phải mục tiêu đang ngậm thuốc lá ngay trong hẻm. Chủ tịch công ty lớn người người đều biết nhưng cũng không ngại mất giá khi ngồi trên xe đạp công cộng phì phèo khói thuốc.

Hoàn Nhạc dừng lại ngó anh.

Chử Nguyên Bình vừa ung dung chậm rãi nhả khói vừa nhìn chàng.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, song đôi bên đều không lên tiếng.

Lúc này, bà Vương nhà sát vách xách giỏ đựng thực phẩm bước ngang qua. Hoàn Nhạc nghiêm mặt ngay tức thì, trừng Chử Nguyên Bình hỏi: “Không được hút thuốc nơi công cộng, anh có thường thức không vậy?”

Chử Nguyên Bình: Đuệch.

Chờ bà Vương đi qua, Chử Nguyên Bình dụi tắt thuốc, quay người muốn đào tẩu. Nhưng mới được hai bước anh đã sựng lại, cuối cùng thở dài, vòng ngược trở về, hỏi: “Chuyện gì? Liên quan đến anh tôi sao?”

Hoàn Nhạc: “Anh đào đâu ra luật sư vừa nãy đấy?”

Chử Nguyên Bình: “Anh ta có vấn đề à?”

“Chưa thể khẳng định, tôi chỉ hỏi thôi.” Hoàn Nhạc lắc đầu.

“Khá khó tìm một luật sư có thể xử lý công việc của viện nghiên cứu, đầu tiên người đó phải biết rõ sự tồn tại của yêu quái, cũng như nhất định phải có năng lực tương xứng. Tuy tôi và ba vì anh hai nên cũng dính dáng chút ít tới yêu giới, nhưng vòng quan hệ cũng hữu hạn, cho nên luật sư lần này là được giới thiệu. Cố vấn pháp luật trước kia là con người, rất nhiều chuyện phải tránh anh ta, bất tiện.” Chử Nguyên Bình nghĩ suy một hồi lại nói: “Người đề cử là lãnh đạo tại bộ ngành liên quan, chắc sẽ không có vấn đề gì.”

“Bộ ngành liên quan?”

“Bộ ngành liên quan chuyên môn xử lý chuyện về yêu quái.”

“À.” Hoàn Nhạc đoán có lẽ các cơ quan này cùng chức năng với Đài Chu Tước, hẳn là luật sư kia có chỗ dựa mới dám quang minh chánh đại giáp mặt bọn họ, xác suất xảy ra bất trắc không lớn.

Nhưng…. Hoàn Nhạc cũng không thích nguy hiểm tiềm ẩn, đặc biệt là bên cạnh Sầm Thâm.

Tác giả có lời muốn nói: Nhạc Nhạc: Chỉ mỗi ta là người tốt.

Sầm đại vương: Không tin, cảm ơn.