Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 39: Thập Nhị Kim



Tàu hỏa đã rời bến, Ngô Sùng An qua đời rồi, Liễu Thất cũng không trở về nữa.

Ông lão mang theo chút tiếc nuối khép mắt vĩnh viễn, Sùng Minh đóng máy vi tính, nhìn hai người đang trầm tư, lên tiếng: “Liễu Thất người này, tôi cũng không gặp ông ta tại Thượng Hải. Nghe nói sau đó ông ta đi núi Bất Chu, không xuất hiện thêm lần nào, không rõ sống chết.”

Nghe vậy, Sầm Thâm tiếp tục giữ im lặng. Liễu Thất đã chết, nhưng việc liên quan đến Hoàn Nhạc và Tú Cầu Nhỏ, hắn không dám dễ dàng để lời ra khỏi miệng. Ngược lại Hoàn Nhạc chủ động hỏi: “Tiên sinh Sùng Minh cảm thấy….. Vì sao Liễu Thất đột nhiên không đi Thượng Hải?”

Sùng Minh đáp: “Có khi nào trải qua vụ nổ kia, ông ta bỗng trở nên tâm nguội ý lạnh với thế giới này?”

“Tôi thấy ấy.” Giọng Kiều Phong Miên chợt truyền tới từ chỗ cách đó không xa, “Ông ta cho là chư vị kia bệnh quá, cũng không thú vị nên đi đấy chứ.”

Sầm Thâm ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Kiều Phong Miên mặc quần áo ở nhà, choàng thêm áo khoác bước ra từ giữa phòng, trông dáng dấp lười biếng như vừa tỉnh ngủ.

Sùng Minh đứng dậy đón anh, vươn tay ôm eo anh, rồi hai người dán vào nhau thì thầm vài câu, đoạn Sùng Minh rời đi. Kiều Phong Miên đi tới ngồi xuống, bưng trà của Sùng Minh lên uống một hớp, hỏi: “Xem xong video rồi?”

Sầm Thâm gật đầu: “Cảm ơn.”

Kiều Phong Miên cười cười, “Không cần cảm ơn tôi, giúp anh chẳng qua là tự dưng thích thú thôi. Tôi và Ngô Sùng An không có quan hệ thân thiết, nhưng chỉ là người cũ năm xưa chẳng còn mấy, chợt hay tin về anh ta nên có chút hoài niệm.”

“Nhà Ngô tiên sinh ở hẻm hồ đồng Tây Tử, lúc tôi phát hiện ra thì ông đã qua đời nhiều năm rồi. Nếu anh muốn nhìn ông, hài cốt đang được chôn cất trong sân.” Sầm Thâm nói.

Kiều Phong Miên không phản ứng gì, cuối cùng bảo: “Tảo mộ là chuyện cực kỳ buồn chán, người chết đã chết, đối với một nắm xương trắng thì có tâm sự gì hay để giải bày?”

Lời này của Kiều Phong Miên nghe hơi bạc tình, song tỉ mỉ ngẫm lại, cũng không phải không có đạo lý. Nhưng đối với Sầm Thâm mà nói, suy nghĩ của người khác cũng không quan trọng.

“Tôi có thể xem thanh đao của anh Kiều được không?” Hắn hỏi.

“Đương nhiên được.” Kiều Phong Miên thoải mái hiếm thấy, gọi bảo đao ra đặt lên bàn trà.

Đao của Kiều Phong Miên và đao của Hoàn Nhạc có độ dài khác nhau, đao của Hoàn Nhạc là Đường đao dài mảnh, mà cây đao này tuy đủ dài nhưng bản to, giống Trảm Mã Đao (Mã tấu) hơn. Mười hai chiếc vòng vàng được thiết kế trên sống đao kêu vang leng keng như theo một nhịp điệu đặc biệt nào đó mỗi khi vung đao.

Tóm lại, đây là thanh đao rất độc đáo.

Sầm Thâm cầm đao quan sát kỹ lưỡng, rốt cuộc tìm được con dấu cá nhân đặc trưng của thợ thủ công. Dấu ấn hẳn thuộc về thầy của Ngô Sùng An, Sầm Thâm nhìn chẳng hề quen mắt.

“Cây đao này tên gì?”

“Thập Nhị Kim.”

Thập Nhị Kim? Bởi vì mười hai vòng kim loại móc trên nó sao? Thật là một cái tên kỳ cục.

Sầm Thâm thả pháp lực tỉ mỉ cảm thụ trận văn khắc trên thân đao, lông mày dần nhíu chặt. Hắn có thể cảm nhận được ý niệm giết chóc chất chứa bên trong trận văn, các trận văn này đều là trận văn công kích với lực sát thương cực lớn, mà thanh đao này cũng uống tuyệt đối không ít máu, hung khí mười phần.

Đao của Hoàn Nhạc cũng thấy máu nhưng ý niệm giết chóc cũng không nặng như vậy.

Sầm Thâm bỗng nhiên phát hiện một chỗ hoa văn lưu chuyển năng lượng quen thuộc tại trận văn. Hắn nhìn kỹ lại, phân tích chi tiết, nhưng càng nhìn càng thấy kỳ quái.

Thông thường, thợ thủ công vì hướng đến pháp lực vận chuyển trong trận văn nhanh chóng, tất cả các nút trên đường đi của pháp lực đều thẳng hàng, nhưng nút trên bả đao này lại tạo thành điểm ngoặt.

Một nút đóng vai trò ngắt đứt dứt khoát chia trận văn thành hai bộ phận độc lập.

Nhưng làm vậy với mục đích gì chứ?

Trong chốc lát Sầm Thâm không nghĩ ra được, hỏi Kiều Phong Miên, Kiều Phong Miên cũng lắc đầu: “Thanh đao này là cha đặt cho tôi, tôi gặp thợ thủ công kia hai lần, tổng cộng chỉ đòi hỏi một yêu cầu —— muốn giết người thật nhanh, một đòn trí mạng.”

Vừa nói đầu ngón tay Kiều Phong Miên vừa nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi đao, trong mắt hiện lên một tia hoài niệm. Chuyện xưa máu nhuộm sông Hoàng Phố đã đi qua trăm năm, bao người đã bị lãng quên trong cát bụi lịch sử, chỉ có cây đao này vẫn còn nhớ rõ mỗi một giọt máu từng uống năm nào.

“Đao giết người xác thực miễn thật mau chóng là được.” Hoàn Nhạc tiếp lời. Chàng được trời cao ưu ái cho thiên phú từ huyết mạch, đã tập võ từ thuở nhỏ, cha đã từng dạy chàng: Một đao khách tài giỏi không thể thiếu một thanh đao tốt, mà cũng không thể quá ỷ lại vào đao.

Đao là một phần của đao khách, nhưng lại là người giết người.

Tất nhiên Sầm Thâm không hiểu những điều này, cho dù là Kiều Phong Miên trong quá khứ hay Hoàn Nhạc đều cách hắn quá xa xôi. Lực chú ý của hắn vẫn còn đặt tại cái nút quỷ dị kia, phương thức hoạ kỳ quái như vậy không giống với các thợ thủ công thường sử dụng, và hắn luôn cảm giác mình từng gặp nó ở đâu đó rồi.

Nhưng trong một chốc hắn cũng không nhớ ra được, lúc này Sùng Minh bưng điểm tâm lại, Sầm Thâm cũng không muốn xem hai người họ biểu diễn màn tình thương mến thương ngay trước mặt mình, vì vậy hắn dẫn Hoàn Nhạc chào hỏi rồi ra về.

Kiều Phong Miên đi cùng Sùng Minh, hắn đưa Hoàn Nhạc theo, mấu chốt là Sùng Minh và Hoàn Nhạc đều là chó săn nên cứ cảm giác bầu không khí hơi sai sai.

“Ta thấy Kiều Phong Miên kia cũng khá tốt.” Hoàn Nhạc đuổi sát bước chân Sầm Thâm, giọng điệu nhẹ nhàng.

Sầm Thâm không cho lời bình.

“Hắn và Sùng Minh đẹp quá hà, rất xứng, đúng không?” Hoàn Nhạc không ngừng cố gắng.

Sầm Thâm im lặng như cũ.

“Tộc chó sói chúng ta tốt đều, đặc biệt giỏi chăm sóc người khác, còn cực kỳ trung thành, vô cùng đáng tin cậy, lớn lên cũng đẹp mắt nữa.”

“…”

Sầm Thâm bước sang bên cạnh một bước, Hoàn Nhạc cũng dời bước sang phải, ép sát từng chút một, gan chó còn phình to mà cầm tay hắn. Lòng Hoàn Nhạc như nở hoa tại khoảnh khắc bắt trúng tay hắn.

“Buông ra.” Sầm Thâm dừng lại, song không xoay đầu lại nhìn chàng.

“Vậy người nhìn vào thẳng vào mắt ta mà nói đi.” Hoàn Nhạc siết chặt.

Sầm Thâm xoay đầu sang bên khác, hắn sợ phải thấy đôi mắt khiến người ta khó lòng chối từ của Hoàn Nhạc.

Nhưng tình huống thực cố tình không như mong muốn, Hoàn Nhạc lập tức tiến tới trước mặt hắn, nghiêng người nghiêng đầu nhìn hắn, nói như làm nũng: “Không muốn buông có được không?”

Sầm Thâm cứng rắn lạnh mặt, “Không được.”

Hoàn Nhạc chớp chớp đôi mắt, “Tại sao lại không dạ?”

Sầm Thâm: “Không có tại sao cả.”

Chính là không được, không thể, không thể, sao cậu không hiểu chứ?

Vì sao phải đến trêu chọc tôi?

Tôi không muốn sự xán lạn trước khi chết gì hết, không muốn cảnh xuân Trường An hay cây lựu bên cầu, nếu như chắc chắn phải mất đi, nhất định phải mạnh mẽ khoét một khối thịt tại thời điểm khó dứt bỏ nhất và khóc lóc thảm thiết, cực kỳ khó coi, tôi tình nguyện lựa chọn êm đềm tử vong.

Cậu vui vẻ đến rồi phóng khoáng, thoải mái rời khỏi thì không tốt ư?

Càng nghĩ ánh mắt Sầm Thâm càng hạ nhiệt độ, bao tâm tình đều bị chôn dấu dưới lớp màng mỏng manh lạnh lẽo, cứng rắn này, dường như vững vàng đến không thể phá vỡ.

Hai người bế tắc hồi lâu, Hoàn Nhạc rốt cuộc chậm rãi thả tay, song lại không nở nụ cười xuề xoà như trong dĩ vãng, mà chuyển thành đặt mông ngồi xuống bồn hoa ven đường, ngoảnh mặt đi trông như đang hờn giận.

Sầm Thâm buồn bực đến muốn hút thuốc.

Nhìn dáng vẻ của Hoàn Nhạc, Sầm Thâm lại nghĩ tới Hoàn Nhạc của hôm qua từng nói với hắn—– “Người đẹp lắm. Trần đời này riêng mình người đẹp nhất.”

Tình yêu ở cậu trai trẻ nồng cháy mà trong sáng, chàng ta có thể thoải mái nói tôi mến thương người vì người xinh đẹp tuyệt vời, mạnh dạn theo đuổi bạn, dâng cả con tim tới trước mặt bạn mặc bạn xử trí.

Chàng ta nói muốn được an táng cùng mình trong cảnh “xuân” Trường An, chắc chắn đó là một chuyện rất tốt đẹp.

Hơi ấm hãy còn sót lại nơi lòng bàn tay, Sầm Thâm biết chỉ cần mình gật đầu một cái, Hoàn Nhạc sẽ tức khắc xoay quanh mình. Hắn sẽ dễ dàng đạt được tất cả những thứ hắn đã từng chỉ có thể giương mắt thèm thuồng.

Nhưng hắn không nhích được bước chân đó, không mở miệng được, bởi vì trong tâm trí luôn vang vọng một giọng nói báo cho hắn hay rằng: Mày không thể tới cảnh xuân Trường An, mày chỉ thuộc về rừng rậm sắt thép ơ hờ này, bị treo trên bụi gai mọc um tùm cho đến khi chảy khô giọt máu cuối cùng.

Ấy là phút kết đời thuộc về người hiện đại và mang một vẻ đẹp tàn khốc.

“Nên về rồi.” Cuối cùng Sầm Thâm lên tiếng.

Hoàn Nhạc ngoảnh đầu đi, đây không phải điều chàng muốn nghe.

Một giây sau, Sầm Thâm quay gót rời đi, thực sự vứt chàng lại một mình.

Nếu như nói Hoàn Nhạc vốn chỉ làm bộ làm tịch thì hiện tại đã thoáng đau lòng thật rồi, cứ đơn độc ngồi đấy, lo lắng đứng lên đi lại vài bước, hơi bực mình, cũng hơi tức giận.

Tức tới chống nạnh.

Sao A Sầm không chịu dỗ chàng gì hết, chàng dễ dỗ như thế, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là vẫy đuôi với hắn ngay, vậy mà hắn không chịu hiểu?

Cái tính bướng bỉnh bắt đầu hoạt động, Hoàn Nhạc ngồi tại chỗ không đi thật, ôm chút tức giận đợi mãi đến hoàng hôn sắp buông xuống, mà vẫn không thấy Sầm Thâm.

Tức chết rồi.

Tức chết rồi tức chết rồi.

Hoàn tam công tử bất khả chiến bại trong việc người gặp người thích đã mắc vào chuyện khó to lớn nhất kể từ khi sinh ra đến nay ——– nếu bây giờ chàng về thì có mất mặt lắm không?

Một bên khác, A Quý tận tình khuyên nhủ: “Tiểu Thâm Thâm à, người đi tìm chút đi chứ, nói ít lời hay cũng đâu có hại gì? Ngươi nhẫn tâm nhìn Nhạc Nhạc thiếu hiệp trở thành chó hoang không ai cần sao?”

Sầm Thâm chỉ lặng thinh đối diện với bàn đồ ăn tối gần như chưa từng được động đũa.

“Nói chuyện yêu đương cũng đâu phải kết hôn, làm người yêu của nhau thì có sao? Ai mà chưa từng là người yêu của nhau hửm, ngươi thấy có đúng không? Không hợp thì chia tay được mà….”

A Quý giảng hỏng cả miệng lưỡi, Sầm Thâm cũng hoàn toàn không phản ứng. Ông nhịn không được thở dài trong lòng, thực ra chính ông còn không tin lời mình, người như Sầm Thâm sao có khả năng tuỳ tiện yêu thích ai đó.

Cũng bởi vì quá nghiêm túc nên mới đeo nhiều gánh nặng đến thế.

Bản thân A Quý cũng không rõ rốt cuộc nên tác hợp hắn và Nhạc Nhạc thiếu hiệp? Hay không để bọn họ tới bên nhau mới tốt? Không phải không tin nhân phẩm của Nhạc Nhạc thiếu hiệp, nhưng dẫu sao đất khách cũng cách nơi này quá xa.

Hơn một ngàn ba trăm năm đấy, Sầm Thâm có thể không?

Nếu Tú Cầu Nhỏ thật sự có thể sửa chữa hoàn chỉnh, ít nhất có thể chạy qua chạy lại giữa hai đầu.

Nghĩ tới nghĩ lui, A Quý không khỏi nhập tâm, chờ khi ông hồi thần lại phát hiện sắc mặt Sầm Thâm bất thường. Hắn chống lên bàn bằng một tay, dùng sức mà các khớp xương trở nên trắng bệch, gương mặt nhợt nhạt kia càng chẳng có lấy một chút máu.

“Ngươi làm sao vậy? Đau nữa hả?” A Quý vội vàng bò qua, nhưng Sầm Thâm loạng choạng nhanh quá, ông chỉ kịp phóng pháp lực tiếp cơ thể hắn đang ngã xuống, cũng không hỗ trợ được vấn đề khác.

“Ngươi chờ một chút, ấy ấy…. Tuyệt đối đừng xỉu!” A Quý vận pháp lực kéo Sầm Thâm, nỗ lực đưa hắn qua ghế sa-lông, giúp hắn không đến nỗi hạ cánh lên sàn nhà lạnh băng.

Sầm Thâm vẫn còn tỉnh, chỉ là đau dữ dội, cả người co ro, tất thảy kinh lạc như bị xoắn thành một cục, thoáng động đậy là rất đau.

Chỉ mười mấy giây, mồ hôi đã thấm ướt tóc tai hắn, hàm răng cắn rách môi, vị rỉ sắt lan toả khắp khoang miệng, tầm nhìn là một mảng chập choạng mơ hồ.

“Ngươi đừng xỉu nga, đừng sợ, đừng sợ, Nhạc Nhạc thiếu hiệp lập tức trở lại!” A Quý gấp tới độ như kiến bò trên chảo nóng, một hồi lâu mới giật mình nhớ ra là có thể gọi điện thoại, vì thế nhanh chóng tìm di động của Sầm Thâm.

Thực tế trước đây không phải không có tình huống như vậy, nhưng lúc này đây ông lại cảm thấy đặc biệt hoảng hốt.