Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 40: Gai



Đau.

Đau đớn như cơ thể bị xé toạc.

Ánh sáng cùng bóng tối lay động trước mắt, đen kịt, xám xịt, rời rạc. Tiếng thở dốc nặng nhọc, máu tươi trên môi như sắc màu duy nhất trong trong thế giới bị xẻ tách.

Sầm Thâm co tròn, đôi chân trần phơi giữa không khí lạnh lẽo, đau như dao cắt.

Hình như có tiếng chuông điện thoại vang lên bên tai, giờ phút này nghe càng giống khúc đòi mạng.

Sầm Thâm không khỏi ôm đầu hòng che lỗ tai, song lại cảm giác như bị châm chích. Loại đau nhói này dị thường như xẻ người, hắn ngoái nhìn, dưới ánh trăng mông lung, gai nhọn sắc bén từ từ mọc ra trên lưng hắn, tại vị trí sau cổ.

Hắn không tận mắt thấy hình dạng của gai nhọn, nhưng hình chiếu của nó do trăng rọi thì khủng bố lạ kỳ. Sát na khi nó xuất hiện, thời gian phảng phất ngưng động, Sầm Thâm không hề nhúc nhích nhìn cái bóng dưới đất, mái tóc thật dài triệt để che đôi mắt hắn.

“Sầm, Sầm Thâm…” A Quý bị dọa hết hồn, thế mà chứng nửa yêu của Sầm Thâm đã phát triển tới nước này rồi sao?!

“Đừng qua đây.” Giọng Sầm Thâm khàn khàn khác thường, hắn liếc mắt nhìn A Quý, đoạn chậm rãi đứng thẳng người. Huyết mạch yêu và người trưng dụng thân thể hắn làm đấu trường, mấy chục ngàn năm so kè hoá thành gai nhọn đâm toạc da thịt trồi lên.

Máu tươi thuận theo miệng vết thương chảy xuống, từ cổ chạy dài tận mắt cá chân, tí tách, tí tách uốn lượn thành đoá hoa xinh đẹp trên sàn nhà phủ kín ánh trăng.

Tay Sầm Thâm không kềm được mà đang run rẩy, hắn ngước đầu mới không khóc rống lên.

Mỗi một vị bác sĩ đều nói cho hắn hay, đây là mệnh, không phải bệnh.

Hắn bỗng dưng bật cười, tiếng cười khàn khàn tựa tiếng xé rách chói tai, đâm người, càng giống loại gào thét nào đó hơn, mà trong tiếng gào thét này, hắn một phát bắt được cái gai trên gáy và nắm chặt, vận sức với ý đồ nhổ bỏ nó.

Nhưng thế này quá đớn đau.

Giống hệt tự tay bẻ gãy xương sườn trong lồng ngực, hắn đau đến còng lưng, máu tươi và nước mắt trộn lẫn vào nhau, thậm chí chỉ nuốt ngụm nước bọt cũng vô cùng chật vật, như những gì hắn đã từng tưởng tượng.

Nhưng hắn đau quá.

Bất kể rút hay không rút đều thống khổ cực kỳ.

Nếu như bán yêu tồn tại là một sai lầm, vậy tại sao hắn còn phải đến thế giới này. Nếu trời cao đã định hắn không thể nắm giữ các loại sướng vui trên trần gian này hay tình thân, tình ái thì lý do gì lại muốn để hắn nhìn thấy?!

Không đúng.

Không công bằng.

Đó không nên là số phận của hắn!

“A a a a!” Sầm Thâm mạnh tay nhổ cái gai kia, ném nó vào khoảng sân giữa đêm hè.

Đau đớn đánh thẳng tới đại não ngay trong tích tắc, cả người hắn lảo đảo, thò tay bịn vết thương sau gáy, rồi lại choáng váng.

Bứt ra thì sao?

Rút cây này còn cây nọ, hắn có nhiều gai như vậy, dù là cha hắn cũng chưa từng ôm lấy hắn, sau này cũng sẽ không có thêm ai khác có thể cho hắn một cái ôm.

Thế gian này thật sự tồn tại một người bằng lòng ôm tôi dẫu bị đâm đến thương tích đầy mình ư?

Đúng…. Còn có Hoàn Nhạc.

Cậu trai đẹp đẽ tuyệt vời ấy.

Tựa giấc mộng lành xa vời khó thể với tới.

Cõi đời này nhiều điều tốt đẹp thế, tôi hiểu cả, tôi hiểu hết, đều không thuộc về tôi.

Bởi vì người như tôi, thực ra chả tốt gì, chớ hề xứng với những thứ đó.

Màu xám dần dần bao phủ con ngươi Sầm Thâm từng chút một. Thân thể hắn cứng ngắc như tượng đá, nhưng vẫn run rẩy theo bản năng, hắn thở hổn hển, chí ít giờ phút này hắn còn sống.

A Quý đương định tới gần hắn, lại bị một pháp thuật chặn ở vị trí cách hắn vài bước.

“Sầm Thâm!”

“Sầm Thâm ngươi tuyệt đối đừng nghĩ quẩn mà!”

“Sầm Thâm!”

A Quý liều mạng kêu gào, Sầm Thâm lại không có bất kỳ hồi đáp nào, chỉ miễn cưỡng giật giật, trực tiếp ngã xuống khỏi ghế sa-lông. Chẳng quá vài giây, hắn đã bò dậy từ nền nhà, như quái vật bị thương, lê bước biến mất sau cánh cửa thông giữa phòng làm việc và phòng ngủ.

Lòng A Quý nóng như lửa đốt, nhưng pháp thuật của Sầm Thâm cản ngăn ông, ông vốn không thể vượt qua!

Một luồng cảm giác bất lực sâu đậm lần thứ hai càn quét nội tâm ông, giống y đúc nhiều năm về trước, ông chỉ có thể trơ mắt nhìn chứ không làm được gì cả, thậm chí còn làm một đào binh.

Cũng không biết đã qua bao lâu, tiếng xé gió từ ngoài phòng truyền vào.

Thiếu niên Đại Đường rốt cuộc từ trên trời hạ xuống, bóng dáng gấp gáp đạp vụn ánh trăng sáng, “Ầm” một tiếng giáng lâm trong sân nhỏ, làm vỡ nát một tảng đá xanh.

“A Sầm!” Chàng cũng không thèm quan tâm chấn động khiến mắt cá chân râm ran, vội hấp ta hấp tấp vào nhà, ánh mắt đảo qua A Quý, “Hắn ở đâu?!”

A Quý thoáng như tỉnh mộng, “Hắn vào phòng ngủ, ngươi mau vào xem xem!”

Hoàn Nhạc không nói hai lời lập tức đột phá vào trong, nhưng cửa phòng ngủ mở ra là không gian chẳng có lấy một bóng người. Chàng lo lắng hô tên Sầm Thâm, vén chăn lên, mở tủ quần áo, thậm chí tìm khắp gầm giường cũng không thấy người đâu.

Khủng hoảng như hoá thành bàn tay giữ chặt trái tim chàng, chàng tìm tới tìm lui, đột nhiên bắt được mùi máu tanh.

Mùi máu vốn dĩ đã hiện diện trong không gian, song mùi này tươi mới hơn cũng nồng hơn. Chàng men theo nguồn hương đi tìm, đẩy cánh cửa nhỏ trong phòng ngủ, tìm được một khu vực lưu trữ tạp vật nho nhỏ.

Khu chứa tạp vật thật sự rất hẹp, kích thước chỉ khoảng chừng phân nửa cái bồn tắm, Hoàn Nhạc phải cúi đầu khi vào. Có thể xác định mùi tanh quả thực xuất phát từ nơi này, mà chỗ duy nhất có thể giấu người tại đây chính là chiếc rương lớn làm từ chất liệu mây.

Chẳng có bao nhiêu đồ đạc trong rương mây, chỉ có một ổ ngủ nhỏ màu lam nhạt nom như dành cho thú cưng. Sầm Thâm tựa đứa bé sơ sinh nằm co ro trên đó, im lặng như đã chết rồi.

“A Sầm?” Nhất thời Hoàn Nhạc cũng không dám vươn tay chạm vào hắn, giọng chàng run rẩy, lòng bị hối hận lấp kín. Nếu hôm nay chàng mặt dày về chung với hắn, nói không chừng chuyện đâu như bây giờ.

Không, có lẽ hiện tại vẫn còn kịp.

Hoàn Nhạc cắn mạnh lên đầu lưỡi khiến bản thân tỉnh táo lại, đoạn ôm Sầm Thâm khỏi ổ, trước tiên băng bó vết thương bằng khăn mặt sạch sẽ để cầm máu tạm thời, sau đó…

Tiếp theo nên làm gì?

“A Quý!” Hoàn Nhạc lớn tiếng gọi ông: “Có thầy thuốc không?”

“Có có có, có anh họ Bạch! Ở ngay thành Tây!” A Quý vội vàng trả lời, rồi cấp tốc đọc một chuỗi số. May mắn ông đã học thuộc để đề phòng, tránh cuống cuồng khi cần.

Hoàn Nhạc vừa nghe vừa quay số bằng tốc độ nhanh nhất, trình bày rõ tình huống, nhờ anh lập tức tới. Sau khi cúp máy chàng vẫn thấy chưa đủ đảm bảo, nếu người thầy thuốc này quả thực có thể cứu Sầm Thâm thì sẽ không để bệnh tình của hắn tiến triển đến mức độ hiện nay.

Nhưng còn biện pháp gì nữa đâu ngoại trừ đợi anh ta đến?

Hoàn Nhạc âm thầm cắn răng, chàng ở đây lạ nước lạ cái, về cơ bản không thể tìm được bác sĩ tốt chữa bệnh cho Sầm Thâm. Mà Sầm Thâm nhất định phải được trị khỏi, chàng tuyệt không cho phép bất trắc nào xảy ra.

Đúng, tuyệt đối không cho phép.

Hoàn Nhạc hít sâu một hơi, đầu óc hoạt động nhanh chóng, một giây sau, chàng gọi điện thoại ngay. Cuộc gọi này kết nối đến Kiều Phong Miên, không quan tâm đối phương có giúp được việc hay chăng, chàng đều muốn thử một lần.

Khi đã hoàn thành tất cả những thứ này, Hoàn Nhạc cúi đầu nhìn Sầm Thâm trong lòng ngực, trong mắt như nổi lên trận gió bão nào đó.

Song, giọng chàng vẫn êm dịu, thậm chí còn mềm nhẹ hơn ngày xưa, tay phủ trên lưng Sầm Thâm bắt đầu ngưng tụ pháp lực, từ tốn độ năng lượng sống của mình vào cơ thể hắn.

“Đừng sợ, A Sầm ơi, người sẽ không sao đâu.”

Hoàn Nhạc không nhìn thấy gai của Sầm Thâm, những chiếc gai trước đó đã biến mất, chỉ chừa lại vài vết thương dữ tợn. Chàng cẩn trọng không động vào chúng nó, cúi đầu hôn đôi môi bị máu nhuộm đỏ của Sầm Thâm bằng một phương thức gần như thành kính.

Khoảng trên dưới một phút, Sầm Thâm hô hấp đều đặn dần, máu cũng cơ bản ngừng đổ nhờ năng lượng sống Hoàn Nhạc truyền cho hắn. Chàng thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn ôm Sầm Thâm chẳng buông, mãi đến khi anh bác sĩ Bạch kia vội vã tới.

Bác sĩ Bạch tên là Bạch Đằng, lúc xuất hiện thì trên người còn đang mặc áo blouse trắng, trước ngực dính mấy vết máu. Hình như anh mới từ một ca phẫu thuật chạy đến.

Hai người không chuyện trò dư thừa, Bạch Đằng quỳ xuống kiểm tra tình trạng của Sầm Thâm, tức khắc có kết luận: “Anh ta đang phát bệnh, hóa về chân thân sẽ giúp giảm bớt đau đớn, nhưng bây giờ không như vậy. Hơn nữa xem vết thương trên lưng anh ta, hẳn anh ta không có cách nào khống chế việc mình thay đổi hình thái. Theo y học yêu giới, đây gọi là biến chứng.”

Hoàn Nhạc nhíu mày thật sâu, “Vậy chữa thế nào?”

“Không chữa được.” Giọng Kiều Phong Miên bỗng vang lên ngoài phòng.

Hoàn Nhạc quay đầu lại, anh ta dựa vào khuôn cửa, đứng bên cạnh là Sùng Minh. Tâm tình Kiều Phong Miên thoạt nhìn cũng không mấy tốt, trầm mặt, nói: “Chứng bán yêu là bệnh nan y bẩm sinh, cho dù là lão già Thương Tứ kia cũng bó tay hết cách, các anh thì tìm được giải pháp tốt gì?”

“Không thử sao biết?” Ánh mắt Hoàn Nhạc sắc bén.

Kiều Phong Miên cười khẽ, dường như trào phúng.

Giờ đây Hoàn Nhạc nào nghe nổi những chuyện đó, hai mắt hơi híp lại. Bạch Đằng đứng lên đúng lúc này, gật đầu chào hỏi Kiều Phong Miên, “Thiếu gia Tiểu Kiều, đã lâu không gặp.”

Kiều Phong Miên gật gật đầu, vẫn không lên tiếng, phảng phất đôi phần buồn bực.

Sùng Minh cúi đầu thì thầm vài câu cùng anh, vỗ vai anh như động viên, sau đó bước vào nhà nhét bình thuốc nhỏ vào tay Hoàn Nhạc, “Này là thuốc có thể ôn dưỡng kinh lạc, tuy rằng không giúp được gì lớn lao nhưng ít ra có thể hoá giải cơn đau của cậu ấy. Xin lỗi, A Kiều không có ý tứ khác, chỉ là em ấy có chút tức cảnh thương tình thôi.”

“Cảm ơn.” Hoàn Nhạc cảm ơn, quay đầu nhìn về phía Kiều Phong Miên, Kiều Phong Miên hừ lạnh một tiếng, ngoảnh đi, muốn bao nhiêu trong ngoài bất nhất thì có bấy nhiêu trong ngoài bất nhất.

Thực tế Hoàn Nhạc cũng không giận anh, chàng càng giận mình hơn so với lời Kiều Phong Miên nói.

Sau khi dùng thuốc, Bạch Đằng bắt mạch cho Sầm Thâm, làm ba lần mới lau mồ hôi, bảo rằng: “Chắc đêm nay không còn nguy hiểm gì, nhưng cậu cần chuẩn bị tinh thần thật tốt. Thông thường thì kể từ lúc xuất hiện biến chứng, thời gian còn lại…. Trung bình chỉ có một năm. Trình độ của tôi có hạn, sợ là chỉ có thể hỗ trợ tới đây.”

Nghe vậy, Hoàn Nhạc giữ nguyên sự im lặng.

Chàng không muốn nghe bất kỳ câu xin lỗi nào, nhưng vì sao trong miệng những vị này chẳng phun ra nổi nửa cái hy vọng?

“Nếu cậu còn muốn tiếp tục cố gắng nữa.” Bạch Đằng đột nhiên đổi chủ đề, “Thiếu gia Tiểu Kiều biết một bác sĩ giỏi hơn tôi, cậu có thể mời anh ấy lại xem. Mặc dù hy vọng xa vời, mà thân là người hành nghề y, tôi nghĩ có thể thử một phen.”

“Là ai thế?” Hoàn Nhạc sáng rỡ hai mắt.

Bạch Đằng lấy bình thuốc nhỏ kia, giơ dấu ấn hoa đào dưới đáy bình cho chàng nhìn, “Thánh thủ yêu giới, Nam Anh.”