Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 23: Công viên



“ Huyền Thiên Băng gọi cho cậu à? ” Lý Anh Phong hỏi.

“ Ừm, cậu ấy không sao cả, chúng ta cũng không cần tìm nữa. ” Hoàng Thiên Nhi gật đầu.

“ Cậu ấy đang ở đâu? ” Lý Anh Phong tò mò hỏi.

“ Thành phố B, đừng nói cho ai hết nhé. ” Thiên Nhi chần chừ một lúc rồi trả lời.

“ Được, nếu đã tìm được cậu ấy rồi thì chúng ta đi ăn đi! ” Lý Anh Phong đề nghị.

“ Vậy cũng được.. ” Thiên Nhi gật đầu đồng ý.

“ … ” Cả hai cùng lên chiếc xe hơi màu trắng rồi chạy tới một địa điểm.

[…]

Lúc này chiếc xe Ferrari màu đen đã đỗ trước cổng một công viên rất lớn ở thành phố B.

“ Công viên sao? ” Huyền Thiên Băng bước xuống xe với vẻ ngạc nhiên.

“ Đúng thế! Chính là công viên. ” David gật đầu trả lời.

“ Tại sao lại tới đây? ” Huyền Thiên Băng ngơ ngác hỏi.

“ Chị bị ngốc à? Tới đây tất nhiên là để chơi rồi! Chứ chị nghĩ tới công viên để làm gì? ” David lắc đầu nhìn cô chị gái ngốc nghếch của mình.

“ Thì tới công viên để.. để tốn sức! ” Cô ậm ừ trả lời.

“ Hả? Như thế nào tới công viên lại tốn sức vậy..? ”

David như không tin được câu cô vừa nói.

“ Thì như em nói ấy chúng ta tới công viên để chơi mà chơi nhiều thì tốn sức! Đơn giản thế thôi. ” Huyền Thiên Băng giải thích hoàn toàn hợp lý.

“ Xem như chị lợi hại. ” David cười gượng.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

“ Ấy.. chị lôi em đi đâu thế? ” David bị cô kéo tay thì không khỏi giật mình.

“ Hứ, chẳng phải bảo chơi à? Còn không mau vào. ” Cô mặc kệ ai kia giật mình hay hết hồn chỉ một mực lôi David vào cái công viên siêu bự, siêu to khổng lồ kia!

“ Sao chị dừng lại rồi? ” David thấy người chị của mình đứng im không nhúc nhích thì liền hỏi.

“ Cái công viên to đùng thế này mà lại không có một bóng người là như thế nào? ” Cô trợn mắt hỏi.

“ Ai.. Ai mà biết được! Chắc hôm nay người ta ở nhà chơi hết rồi ấy chị. ” David cười ngây ngô.

“ Em lừa trẻ lên ba à? Chị đây đã 19 rồi đấy! Không phải là người mà em có thể lừa được đâu. ” Cô nhướng mày nói.

“ Hơn nữa.. ” Cô nói giữa chừng liền ngưng lại nhìn David.

“ Hơn nữa thế nào? ” David tò mò hỏi.

“ Hơn nữa.. Em nói dối thì tai em sẽ đỏ lên đấy nhóc_con_ạ. ” Cô tiến lại gần David, miệng thổi một luồng hơi vào tai David khiến tai hay mặt của cậu đều đỏ chót! Nhưng cô không biết hành động thân mật này đã bị người khác chụp lại!

“ Chị! Chị làm gì thế! ” David đỏ mặt bất giác lui về sau hai bước.

“ Ấy ấy, chị đã làm gì đâu nhỉ? ” Cô lắc đầu thản nhiên trả lời.

“ Chị! Chị! Người ta.. người ta cũng là con trai đấy! ” David cúi đầu ngại ngùng đáp lại.

" Hì! Xem em tôi dễ cưng chưa kìa, thật là đáng yêu nha! ” Cô phì cười nhìn đứa em ngốc của mình xấu hổ đến đỏ cả tai.

“ … ” Nhìn thấy cô cười mặt David lại càng đỏ hơn một bậc.

“ Em sao thế? Mặt lại đỏ hơn rồi? Có sốt không đấy? Hay chúng ta đi về đi, nhìn em giống bệnh lắm đấy! ” Cô lo lắng đề nghị.

“ Chị lo lắng cho em à. ” David vui ra mặt.

“ Đồ ngốc, em là đứa em trai chị cưng chiều, yêu thương nhất. Như thế nào lại không lo cho em được! ” Cô nhéo má của David.

“ Chỉ là.. em trai thôi sao.. ” David nói cực cực nhỏ chỉ đủ mỗi cậu nghe.

“ Em nói gì thế? Nói lớn lên chị không nghe rõ! ” Cô thấy miệng cậu nói lí nhí nhỏ xíu làm cô chả nghe thấy gì cả.

“ Em nói là mình đi chơi tàu lượn siêu tốc đi chị. ” David ngước mặt lên nhìn cô cười rõ tươi.

“ Nhưng em có bị bệnh không? ” Cô vừa nói xong liền lấy tay mình áp vào trán của David để xác nhận xem cậu có bệnh hay không.

“ Em không sao mà. ” David điên cuồng lắc đầu.

“ Quả thật là không có sao, nhưng nếu em còn lắc nữa là từ không thành có đấy. ” Thấy hành động hết sức đáng yêu này thì cô nhân từ nhắc nhở cậu.

“ Chị vẫn chưa hiểu tại sao cái công viên này không có người! Em đã làm cái quái gì thế? ” Cô thật sự có chút không hiểu.

“ Thật ra em chỉ bao hết công viên thôi chứ không có làm gì cả! ” David trả lời nghi vấn cho chị mình, trong lòng thì thầm cầu nguyện.

/ Không được để cho chị ấy biết đây là sản nghiệp của gia tộc. Hy vọng chị ấy không nghi ngờ, nếu không cuộc đi chơi lẫn mối quan hệ này coi như đi tông! /

“ Ồ, em hào phóng vậy sao? ” Cô ngờ vực hỏi lại.

“ Tất nhiên rồi vì đi chơi với chị mà! Em không thể để bất kỳ ai làm phiền được. Hơn nữa chị cũng không thích nơi ồn ào còn gì. ” David tự tin nói.

“ Ồ. ” Cô vẫn chưa mấy tin tưởng.

“ Chẳng lẽ chị muốn đông người rồi mỗi lần muốn chơi gì thì phải sếp hàng cả nửa ngày trời à? Chị đã nói chỉ ở với em có 3 ngày thôi nên thời gian với em bây giờ còn quý hơn kim cương ấy chứ. ” David nói một mạch khiến cô nghe cảm thấy phi thường hợp lý!

“ Vậy còn không mau đi? Nãy giờ em lãng phí cả mỏ kim cương rồi ấy chứ ít đâu. ” Cô mỉm cười trêu chọc.

“ Vì chị, đừng nói là một mỏ, một trăm hay một ngàn mõ em cũng bỏ được. ” David thành thật nói.

“ Biết rồi đứa em trai ngốc này. ” Cô thấy rất hạnh phúc khi nghe được câu nói này.

[…]

“ Chị ơi chơi tàu lượn đi. ”

“ Chị ơi chơi đu quay đi. ”

“ Cầu trượt nữa! ”

“ Chị ơi mình đi ăn đi. ”

“ Chị ơi em khát, mình đi uống gì đi. ”

“ Chị ơi chơi... ”

Hàng loạt câu chị ơi vang lên làm Huyền Thiên Băng đau cả đầu.

[…]

Thế là một ngày đi chơi đủ loại trò thì David lẫn Huyền Thiên Băng đều mệt nhừ hết.

“ Chơi đã chưa? Đi về! ” cô toàn thân ê ẩm, còn mệt hơn cả khi huấn luyện nữa.

“ Chưa, em vẫn muốn chơi. ” David lắc đầu.

“ Ngày mai! ” cô kiên quyết.

“ Nhưng.. người ta vẫn muốn chơi cùng chị.. ” David kéo kéo tay áo cô làm nũng.

“ Về nhà chơi! Không nói nhiều! Cấm ý kiến! ” Cô xách cổ David vứt vào trong xe lái về.

[…]